Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 97

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Chương 97: Cứu viện thành công
gacsach.com

Ưu thế của tàu ngầm chính là khiến quân địch không tìm ra hành tung, một tiếng sau, đám người Tô Cẩm đã rời xa khỏi hòn đảo thí nghiệm, mà trong một tiếng này, Lãnh Mặc Phàm mất máu quá nhiều, đang nằm trên giường nhỏ để nghỉ ngơi, nhưng thần trí của anh hoàn toàn tỉnh táo, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt với Tô Cẩm, Tô Cẩm còn cố ý tránh ánh mắt soi mói của anh nữa, đứng chỉ huy ở trước bàn điều khiển của khoang thuyền.

Qua bốn tiếng nữa, cơ thể Lãnh Mặc Phàm đã khôi phục không ít, mắt cũng bớt nhìn lại, nhưng đáng thương cho anh, đường đường là một đại gia của thế giới mà không được hoan nghênh trong cái không gian nho nhỏ này, Amy và Ivan cũng không cho anh sắc mặt hoà nhã, cũng không nói với anh một câu, Tô Cẩm chỉ thân cận với anh lúc đút đồ ăn cho anh, cũng rất ít nói chuyện với anh.

Rốt cục thì người đàn ông nào đó cũng bắt đầu thầm oán, “Vì sao em không để ý tới anh?”

“Tôi cứu được anh ra ngoài rồi, mấy tiếng nữa nhiệm vụ của tôi cũng đã xong, tôi cho rằng không cần thiết phải trao đổi với anh cái gì cả.” Tô Cẩm thản nhiên đáp.

“Jack chỉ thuê em tới hôm nay thôi sao? Vậy anh thuê em thêm một tháng nữa.” Lãnh Mặc Phàm trầm thấp nói, ánh mắt lại toát ra vẻ chờ mong.

“Tôi không rảnh giao dịch buôn bán với anh.” Khi Tô Cẩm nói chuyện, một mũi kim đâm thật mạnh vào cánh tay anh, nghĩ rằng ít nhất anh cũng sẽ đau đến kêu la thảm thiết, nào ngờ Lãnh Mặc Phàm chỉ nhẹ cắn môi, không hề rên một tiếng, xem ra cô đã xem nhẹ năng lực chịu đau của anh rồi.

“Anh tin rằng lần này tham gia vào hành động cứu viện, Jack đã nói cho em biết tính nghiêm trọng của chuyện này, anh còn cần em bảo vệ.” Lãnh Mặc Phàm thành thật mở miệng.

“Anh có thể thuê một đống vệ sĩ khác.” Tô Cẩm thuận miệng trả lời.

“Không, những lúc như vậy, anh không thể tin tưởng bất kỳ ai, anh chỉ có thể tin tưởng em và Jack.” Lãnh Mặc Phàm cẩn thận nói.

Tô Cẩm nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô có thể đoán được hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, cho dù có cứu Lãnh Mặc Phàm thoát khỏi chỗ đó, cũng cũng không có nghĩa là anh sẽ an toàn, người phụ trách của cái phòng thí nghiệm kia nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để lấy mạng của anh.

“Vậy phải thế nào thì chuyện này mới có thể chấm dứt?” Tô Cẩm nhìn anh.

Lãnh Mặc Phàm trầm ngâm suy nghĩ, “Trong tay anh có đủ chứng cứ chứng minh thí nghiệm lần này là phi pháp, hơn nữa chuyện lần này không phải do nước Mĩ làm, diễn(daffnlle3[quydon mà là một vài quan chức chính trị tự mình tổ chức giao dịch phi pháp, bọn họ khiến bọn anh đầu tư, vũ khí làm ra cũng không để cho nước Mĩ sử dụng, mà là định giá rồi bán cho các nước khác, đứng ở giữa kiếm món lời kếch sù.”

“Nếu là như vậy, thì không phải tự tay hủy cuộc sống của mình sao?” Tô Cẩm nhíu mày nói.

“Lúc trước khi tham gia vào kế hoạch này, cũng không phải anh tự nguyện, đương nhiên anh sẽ giữ lại chứng cớ chứng minh bọn họ ép anh, với những thứ đó anh có thể thoát thân.” Trong mắt Lãnh Mặc Phàm lóe lên sự khôn khéo của thương nhân.

“Vậy anh muốn tôi giúp anh thế nào?” Tô Cẩm hiểu được hoàn cảnh của anh, những viên chức lớn của nước Mĩ sẽ lợi dụng không từ thủ đoạn, Lãnh Mặc Phàm không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào, có lẽ mọi người đều có thể tạo nên nguy hiểm cho anh, mà cô chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là anh còn sống.

“Đứng ở bên cạnh anh, giúp anh xử lý xong chuyện tố tụng.” Lãnh Mặc Phàm nhướng mày nói.

Tô Cẩm trầm ngâm một chút, “Được, tôi đồng ý, nhưng anh phải phụ trách chi phí cho tôi.”

Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm lại bốc lửa nóng, sáng quắc nói, “Cả người của anh đều là của em.”

“Chúng ta bàn công việc, đừng để chuyện tình cảm riêng tư của anh xen vào.” Tô Cẩm không chút khách sáo đáp trả anh.

“Em có biết mấy ngày trước anh làm cái gì không? Anh học cách xử lý nguyên liệu, là nguyên liệu nấu những món em thích ăn, hơn nữa đã học thành tài rồi.” Lãnh Mặc Phàm đột nhiên có chút đắc ý nhìn cô, như một đứa trẻ chờ được khen thưởng.

Động tác của Tô Cẩm cứng lại, đáy mắt có chút để ý, nhưng cô nhanh chóng quay đầu nói, “Tôi đã không còn thích ăn những thứ đó nữa, tôi thích ăn đồ Trung Quốc.”

Lãnh Mặc Phàm nghe ra cô đang tức giận, nhếch môi cười, “Em không thể phủ nhận việc anh làm cho em như vậy, trong lòng anh chỉ có em.”

“Đó là chuyện của ngươi, cùng ta không quan hệ.”

“Dùng cha nuôi em để uy hiếp em là lỗi của anh, nhưng cũng không phải anh cố ý.” Lãnh Mặc Phàm tự mình áy náy.

“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa.” Tô Cẩm có chút buồn bực trừng mắt nhìn anh.

Lãnh Mặc Phàm cố gắng ngồi dậy, lại đột nhiên thét lớn một tiếng, anh che kín ngực, Tô Cẩm thấy thế, khom người đỡ anh theo bản năng, “Ngực bị làm sao?”

“Ngực rất đau.”

“Tôi xem cho anh.”

“Dùng thuốc không trị hết được, chỉ có sự quan tâm dịu dàng của em mới có thể khỏi hẳn.” Đột nhiên đáy mắt của Lãnh Mặc Phàm hiện lên một ý ranh mãnh.

Lúc này Tô Cẩm mới phát hiện mình bị anh trêu đùa, đẩy anh ra, “Anh làm ơn đứng đắn một chút.”

“Ai...” Lãnh Mặc Phàm bị đẩy, làm miệng vết thương ở thắt lưng bị đụng đau, anh thở hổn hển che kín thắt lưng, Tô Cẩm đành phải lật người anh lại, nhìn miệng vết thương đầy máu, cô cắn môi, “Đừng nhúc nhích, tôi cầm máu cho anh.”

Đứng ở trong khoang thuyền, Amy và Ivan đều che miệng cười trộm, Amy nhỏ giọng nói, “Nhìn xem, có giống hai vợ chồng muốn cãi nhau mà không được nên đấu võ miệng không!”

“Không thể tin được sư tỷ lạnh lùng quyết tâm như vậy, thật đúng là lạnh nhạt mà! Nhưng Lãnh Mặc Phàm là thương nhân thì vẫn mãi là thương nhân, khéo đưa đẩy, có thể kiềm chế sư tỷ.”

“Nếu sư tỷ không thèm để ý đến anh ta, cho dù anh ta hao hết võ mồm, cũng không thể làm cho sư tỷ liếc mắt một cái, sư tỷ vốn dĩ không quên được anh ta.”

“ Có phải tình cũ của bọn họ cháy lại không?”

“Có một người có tiền làm anh rể không tốt sao?”

Giọng nói của Amy và Ivan càng lúc càng lớn, chỉ nghe thấy một tiếng thở hổn hển chen vào, “Hai người câm miệng cho tôi.”

Amy và Ivan thè lưỡi, nở nụ cười không nói chuyện nữa.

Mà trong khoang thuyền, Lãnh Mặc Phàm lại thấy thú vị thưởng thức vẻ nghiêm khắc hiếm có của Tô Cẩm, phát hiện cô như vậy, lại có chút đáng yêu!

“Đã liên lạc được với Jack rồi.” Giọng Ivan vang lên.

“Nói cho cậu ta biết nơi chúng ta tới gặp mặt.” Tô Cẩm lên tiếng trả lời.

“Được, hai tiếng sau gặp mặt ở một khách sạn gần bến tàu.”

Hai tiếng sau, bốn người Tô Cẩm đến một cái bến tàu tư nhân, Lãnh Mặc Phàm có thương tích trong người, từ Tô Cẩm cùng Amy giúp đỡ, vừa mới đi ra bến tàu, liền thấy Jack gấp gáp đi tới đón, anh nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm bị thương, vội hỏi, “Lãnh tổng bị thương sao?”

“Không sao, nhanh chóng vào khách sạn rồi nói sau.” Tô Cẩm trả lời một tiếng, cùng Jack đỡ Lãnh Mặc Phàm ngồi vào trong xe, 15 phút sau, tới một cái khách sạn, đi vào một căn phòng, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Nơi này cũng không thể ở lâu được, sớm hay muộn gì đám người kia cũng sẽ đuổi theo.” Lãnh Mặc Phàm phân tích.

“Tôi đã tìm được một chỗ rất tốt, tuyệt đối an toàn.” Jack nói.

“Hoạt động của công ty thế nào rồi?” Lãnh Mặc Phàm nhìn về phía Jack, trong ánh mắt có sự cảm kích.

“Công ty không thành vấn đề, tôi đã triệu tập cổ đông đến tổng công ty để trấn giữ, có bọn họ ở đó, không có chuyện gì cả, nhưng đám người ở cục liên bang luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi nghĩ bọn họ vốn sẽ không xuống tay với công ty, mà chỉ muốn biết tôi có nắm giữ chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm lần này không.”

“Lần này tôi phải tìm một người đáng tin cậy để hỗ trợ.”

“Lãnh tổng có người nào rồi sao?”

“Bộ trưởng bộ Tư Pháp, Ross, ông ta là một người đáng tin.”

“Được, tôi sẽ nghĩ cách để ông ấy ngài.” Jack gật đầu.

Bàn bạc khoảng nửa tiếng, bốn người bọn họ rời khỏi khách sạn, đi đến nơi Jack đã âm thầm sắp xếp, nơi mà Jack tìm, là một cái biệt thự rất khiêm tốn, hơn nữa xen lẫn giữa những tòa nhà cao tầng, không dễ bị người khác phát hiện, cộng thêm người dân chung quanh rất đông, dù có muốn ra tay ở đây, cũng phải phòng bị cảnh sát ở khắp nơi.

Đỡ Lãnh Mặc Phàm lên giường nghỉ ngơi, Tô Cẩm chuẩn bị ra ngoài, Lãnh Mặc Phàm đột nhiên cầm cánh tay của cô, kéo cả người cô vào trong lòng, Tô Cẩm né tránh, cũng không dám dùng sức, Lãnh Mặc Phàm vùi mặt vào ngực cô, “Cám ơn em.”

“Bây giờ nói những lời này còn quá sớm, chờ đến khi chuyện này xong xuôi, mang mười triệu Đô la đến cám ơn tôi, tôi sẽ vui vẻ hơn.” Tô Cẩm cứng đầu cứng cổ nói.

“Em không phải người tham tiền.”

“Vậy chỉ có thể nói anh không hiểu tôi thôi.” Tô Cẩm cúi đầu, vừa vặn thấy sống mũi cao thẳng của anh, môi mỏng khiêu gợi nhếch lên, một đôi mắt hẹp dài đang chớp động, lại làm cho người ta hơi đau lòng.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tô Cẩm mạnh mẽ né tránh khỏi vòng ôm của anh, đứng thẳng người, thấy Jack cầm tài liệu đi vào, nhưng trong mắt anh lại đầy ý cười, Tô Cẩm cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh đã thấy hết rồi.

Tô Cẩm đóng cửa đi ra ngoài, để Jack bàn chuyện với anh, ngoài cửa Amy và Ivan bắt đầu bận rộn gắn thiết bị theo dõi khắp nơi trong phòng, tiến hành phòng bị ở mỗi góc chết của biệt thự.

“Gọi điện cho cha nuôi chưa?”

“Rồi, cha nuôi đang ở một nơi rất an toàn, ông ấy hy vọng ba người chúng ta đồng lòng hoàn thành nhiệm vụ này.” Amy nói.

“Hoàn thành nhiệm vụ này xong, chúng ta có thể nghỉ ngơi.” Ivan vui vẻ nói.

Tô Cẩm nhìn bọn họ không sầu không muộn, không khỏi hâm mộ, mà cô lại có vẻ trầm trọng hơn rất nhiều, chuyện của Lãnh Mặc Phàm còn chưa biết kết quả thế nào, bây giờ có vẻ như tất cả mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Biệt thự rất rộng, có ba tầng, Ivan và Amy ở tầng hai, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm ở tầng ba, cũng tiện chăm sóc anh, cho nên, ngoại trừ lúc ăn cơm, trên cơ bản Tô Cẩm đều ở bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, Lãnh Mặc Phàm có lòng tin bắt đầu giao chuyện cho Jack làm.

“Đối với chuyện này, anh có thể nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?” Tô Cẩm nhíu mày hỏi, giúp anh đổi thuốc ở bên hông.

“60%.”

“Vậy là rất nguy hiểm.”

“Như vậy đã đủ rồi.” Lãnh Mặc Phàm tự tin đáp.

Tô Cẩm biết anh vốn là một người luôn tự tin, nên cô không trả lời, bầu không khí yên tĩnh, điều này làm cho cô hận không thể nhanh chút chấm dứt chuyện này rồi rời khỏi tầm mắt nóng rực này, mà Lãnh Mặc Phàm lại rất hưởng thụ thời gian im lặng này, chăm chú nhìn sắc mặt của cô, hơi nhíu mày, có trời mới biết anh muốn vuốt ve an ủi cô bao nhiêu.

Tô Cẩm cũng có chút tự giễu, từ nhỏ cô đã luyện được cách tự chủ nhưng ở trước mặt anh lại không có hiệu quả, ở dưới ánh mắt của anh, cảm xúc của cô đều bị chi phối, còn có xúc động muốn trốn tránh, mà điều này đối với một sát thủ luôn tự giữ bình tĩnh như cô, tâm trạng không yên, chính là một sai lầm.

“Anh có thể dời ánh mắt của anh ra khỏi người tôi được không.” Tô Cẩm trừng mắt nhìn anh, yêu cầu.

“Không thể.” Lãnh Mặc Phàm vô lại nhìn cô.

“Chẳng lẽ anh không sợ tôi ném anh ở trong này, không quan tâm tới sao?”

“Em sẽ không.”

“Anh đừng quá tự tin.”

“Không phải anh tự tin, mà vì anh hiểu em, em không phải người nhẫn tâm như vậy.”

Tô Cẩm liếc anh một cái, thoa xong thuốc, đứng dậy bước đi, Lãnh Mặc Phàm ngồi phía sau đã mỉm cười đắc ý, tất cả phản ứng của Tô Cẩm đều đang chứng minh rằng cô không hề quên mất đoạn tình cảm kia.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3