Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7 - Chương 631

Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Hữu Yêu
https://gacsach.com

Chương 631: Phụ tử liên minh (10)

“Ghen cái gì? Nói rõ ràng a, cậu bá chiếm con gái tôi hơn hai mươi năm, tôi lúc này mới một nhà gặp lại chưa được mấy ngày mà thôi!” Nam Cung Lâm nói vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Người trẻ tuổi, tốc độ không cần quá nhanh, nhưng đừng tôi mới vừa hưởng thụ mấy ngày vui vẻ, cậu liền đem một lớn một nhỏ bắt về nhà chứ!”

Thái độ của Nam Cung Lâm làm Lãnh Tư Thần có chút khó hiểu, nhướng mày nói, “Tôi cho rằng ông sẽ ngăn cản tôi và cô ấy ở bên nhau.”

Nam Cung Lâm lập tức nói: “Đừng oan uổng tôi, tôi không có ý muốn giúp cậu, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là, trước mắt, trừ Lãnh Tư Thần cậu ra, tôi thật sự nghĩ không ra ai có thể xứng đôi với con gái bảo bối của tôi, mà biểu hiện của cậu 5 năm qua cũng coi như không tồi. Cho nên, chuyện của hai người các người tôi không phát biểu ý kiến. Không bảo vệ, nhưng cũng sẽ không ngăn cản. Bất quá, Cung Hiền Anh kia rốt cuộc là như thế nào, cậu có phải nên cùng tôi giải thích một chút hay không?”

“Tôi không tin ông không tra xu hướng giới tính của Cung Hiền Anh, chỉ là trước mắt nước cờ này tôi vẫn chưa chuẩn bị thu hồi, cho nên không nói với cô ấy sự thật.” Tưởng tượng đến lời nói đêm nay của Hạ Úc Huân, sắc mặt Lãnh Tư Thần liền âm trầm xuống.

Nếu giải thích hữu dụng, anh có thể giải thích một nghìn lần, một vạn lần, nhưng cô thì sao, không chỉ không nghe, còn tuyên bố phải cho anh đội nón xanh mười lần, một trăm lần!

“Sách, vậy Lâm Tuyết kia cũng là tác dụng này?” Nam Cung Lâm có chút vui sướng khi người gặp họa, lại có chút kiêu ngạo, nói: “Chiêu này có vẻ như không hữu dụng, con gái bảo bối của tôi cuối cùng là có tiền đồ!”

Nam Cung Lâm không chỉ có bóc vết sẹo của anh, còn một ngụm lại “Con gái bảo bối của tôi”, hiển nhiên là thành tâm kích thích anh.

Nhìn bộ dáng Nam Cung Lâm khoe khoang, xem như nể ông bệnh nặng mới khỏi, Lãnh Tư Thần không phản ứng, lập tức hướng tới thư phòng đi đến.

Nam Cung Lâm nhìn thấy đầu đầy hắc tuyến, tiểu tử thúi, ở địa bàn của ông qua lại tự nhiên, thật đúng là nửa phần tự giác của người ngoài đều không có!

-

Thịch thịch thịch, cửa thư phòng bị gõ vài cái.

Đang ở dưới đèn xem tư liệu Hạ Úc Huân vừa quay đầu liền nhìn thấy Lãnh Tư Thần dựa nghiêng sau cửa, tức khắc mặt tối sầm, nói:“Anh sao còn chưa đi? Lại muộn một chút liền phải khóa cửa!”

Lãnh Tư Thần buông tay: “Cùng lắm thì học tập người nào đó, nhảy lầu a, lầu hai mà thôi.”

Khóe miệng Hạ Úc Huân run rẩy.

Lãnh Tư Thần lập tức ngồi xuống sô pha trong thư phòng, khuỷu tay chống trán, nói: “Có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi anh, giải đáp bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Hạ Úc Huân phức tạp mà liếc anh một cái.

Cô hiện tại cần nhất đích xác chính là một người chuyên nghiệp như Lãnh Tư Thần giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.

Nhưng, thằng nhãi này có lòng tốt như vậy?

Lãnh Tư Thần thấy cô nhìn chằm chằm mình, nhướng mày, nói: “Sao lại nhìn anh như vậy? Cho rằng anh sẽ bẻ gãy cánh của em, mà không giúp em mới đúng phải không?”

“...”

“Tuy rằng anh từng có ý nghĩ như vậy...” Lãnh Tư Thần trầm ngâm.

“...” Hạ Úc Huân trợn tròn mắt, cái tên biến thái! Anh thật đúng là nghĩ như vậy a!

“Nhưng, anh vẫn tương đối thích em tung tăng nhảy nhót hơn.” Lãnh Tư Thần nói tiếp.

“...” Tung tăng nhảy nhót là cái quỷ gì!

“Nhanh lên, qua thôn này lại không có cửa hàng nọ, em biết bao nhiêu người hao tổn tâm cơ muốn được anh chỉ giáo không hả? Thiên kim khó cầu!” Lãnh Tư Thần thúc giục.

Hạ Úc Huân vô ngữ mà nhìn dáng vẻ không ai bì nổi kia của anh, chuyển động ghế dựa đối mặt với anh, hỏi: “Cho nên, tôi phải giả giá đắt là cái gì? Mới có thể được ngài đích thân chỉ đạo trân quý như thế!”

Cô không tin trên đời có cơm trưa miễn phí. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->