Bạch Dạ Hành - Chương 53
Rời khỏi văn phòng thám tử Imaeda, Sasagaki đến khách sạn ở vùng ven khu Shinjuki, lúc ông đi vào vừa đúng bảy giờ.
Nhìn tổng thể, khách sạn này đem lại cảm giác tối tăm lạnh lẽo, không có đại sảnh cho ra hồn, quầy lễ tân cũng chỉ là một cái bàn dài kê ngang. Một tay trung niên không mấy hợp làm dịch vụ đang vênh mặt đứng đó. Thế nhưng, nếu muốn ở lại Tokyo mấy ngày, thì đành chịu ở trong khách sạn kiểu này vậy. Thực ra thì, ngay cả chỗ ở thế này, đối với Sasagaki cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chỉ là ông không thể nào ở được kiểu sách sạn con nhộng đang thịnh hành hiện nay. Ông từng ở thử hai lần, nhưng bộ xương già không chịu đựng nổi, cũng chẳng thể xua tan mệt mỏi. Ông chỉ cần một gian phòng đơn để nghỉ ngơi cho tử tế, dù đơn sơ một chút cũng không ngại gì.
Ông làm xong thủ tục nhập phòng như thường lệ, người đàn ông lạnh như băng kia chợt nói, “Ở đây có lời nhắn cho ông Sasagaki.” đoạn đưa cho ông một phong thư màu trắng cùng với chìa khoá.
“Lời nhắn?”
“Đúng thế,” Nói dứt lời, tay trung niên bắt đầu làm việc khác.
Sasagaki mở phong bì ra xem, có một mảnh giấy nhớ, bên trên viết “Sau khi vào phòng, hãy gọi điện đến phòng 308”.
Chuyện này là sao? Sasagaki nghiêng đầu. Ông không nghĩ ra được ai chuyển lời nhắn này. Thái độ của tay nhân viên quầy lễ tân chẳng những không ra gì, mà còn thiếu tập trung nên Sasagaki không khỏi nghi ngờ không biết có phải y đưa nhầm tin nhắn của người khác hay không.
Sasagaki ở phòng 321, cùng một tầng với người để lại lời nhắn. Ông vào thang máy, trên đường tới phòng mình, có đi qua phòng 308. Sasagaki do dự giây lát, nhưng rồi vẫn gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng dép lê loẹt quẹt, kế đó, cánh cửa mở ra. Nhìn thấy gương mặt xuất hiện sau cánh cửa, Sasagaki bất giác ngẩn người, thật sự quá bất ngờ!
“Giờ bố mới đến ạ, muộn thế.” Người nở nụ cười cất tiếng là Koga Hisashi.
“Cậu... sao cậu lại ở đây?” Sasagaki hơi lắp bắp hỏi.
“Chuyện này ấy à, nguyên nhân thì nhiều lắm. Con đang đợi bố đây, bố ăn tối chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi. Hành lý của bố có thể để tạm đây trước cũng được.” Koga mang hành lý của Sasagaki vào phòng, mở tủ quần áo, lấy áo vest và áo khoác ngoài.
Koga hỏi Sasagaki muốn ăn gì, Sasagaki bảo chỉ cần không phải đồ Tây là được. Nghe vậy anh liền dẫn ông đến một quán rượu nhỏ khá bình dân. Trong quán có chỗ ngồi trên chiếu tatami, kê bốn chiếc bàn nhỏ hình vuông. Họ lựa một trong số đó rồi ngồi xuống đối diện nhau. Koga nói, anh ta thường hay ghé quán rượu này mỗi khi đến Tokyo, sashimi và món kho đều rất khá.
“Chạm cốc trước đã.” Koga cầm chai bia lên rót, Sasagaki giơ cốc lên đón lấy. Ông định rót lại cho Koga thì anh khước từ, rồi tự châm đầy cốc mình.
Sau khi chạm cốc, uống một ngụm, Sasagaki hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”
“Cục Cảnh sát có hội nghị, đáng lẽ trưởng phòng phải đi, nhưng ông ấy nói quả thực không lấy đâu ra thời gian, nên bảo con đi thay. Thật chẳng ra sao cả.”
“Chứng tỏ cậu được trọng dụng còn gì, nên mừng mới đúng.” Sasagaki giơ đũa ra gắp một miếng bụng cá ngừ. Mùi vị quả nhiên rất ngon.
Koga từng được Sasagaki dìu dắt, giờ đã thành trưởng ban điều tra của Sở Cảnh sát tỉnh Osaka. Sasagaki biết có một số người ở sau lưng gọi anh là con mọt thi cử vì anh liên tiếp đỗ các kỳ thi thăng chức. Nhưng theo Sasagaki thấy, Koga cũng chưa từng lơ là nghiệp vụ thực tế. Anh vẫn giỏi nghiệp vụ như những người khác, đồng thời lại phấn đấu chăm chỉ, hết lượt này đến lượt khác vượt qua những kỳ thi thăng cấp khó khăn, nên mới khiến những người bình thường khó mà theo kịp.
“Nghĩ cũng thật tức cười,” Sasagaki nói, “một sĩ quan cảnh sát cao cấp bận rộn, sao lại mò đến nơi này, còn ở trong khách sạn giá rẻ nữa chứ.”
Koga cười thiểu não.
“Đúng vậy. Bố à, bố cũng phải chọn cái khách sạn nào ra hồn một chút chứ.”
“Đừng đùa nữa, tôi đâu có đi chơi.”
“Vấn đề chính là ở đây.” Koga rót thêm bia vào cốc của Sasagaki. “Nếu bố đến đây chơi thì con chẳng có gì để nói cả. Bố làm việc như thân trâu thân ngựa đến tận mùa xuân năm nay rồi, giờ hoàn toàn có thể đi thăm thú khắp nơi. Bố tuyệt đối có quyền ấy. Nhưng mà, hễ cứ nghĩ đến mục đích bố đến Tokyo này, con thực sự không cười nổi. Mà cô cũng lo lắng lắm đấy.”
“Hừ, quả nhiên là Katsuko bảo cậu đến, thật hết cách với bà ấy. Bà ấy coi trưởng ban điều tra của Sở Cảnh sát Osaka thành ra thứ gì vậy?”
“Không phải cô bảo con đến đâu. Con nghe cô nói chuyện, thấy lo cho bố quá nên mới đến đấy.”
“Cũng như nhau cả thôi! Katsuko cằn nhằn với cậu chứ gì, hay là nói với Orie?”
“Chuyện này thì, sự thật là mọi người đều rất lo lắng.”
“Hừ! Thật chẳng ra làm sao.”
Koga cũng là thân thích của Sasagaki. Vì anh đã lấy Orie, cháu gái bà Katsuko, vợ của Sasagaki. Họ không qua mai mối, mà yêu nhau rồi mới kết hôn. Nhưng Sasagaki không rõ quá trình hai người quen biết nhau cho lắm. Có lẽ là bà Katsuko dắt mối tơ hồng, nhưng bọn họ đều giấu giếm ông, cho đến tận bây giờ, khi đã qua gần hai chục năm, trong lòng ông vẫn còn khúc mắc.
Hai chai bia đều đã rỗng không, Koga bèn gọi rượu trắng. Sasagaki bắt đầu đụng đũa vào món kho. Tuy nấu theo kiểu Kanto, nhưng vẫn thơm ngon.
Koga rót rượu trắng vào cốc của Sasagaki, buông ra một câu, “Bố vẫn không bỏ được vụ án ấy ạ?”
“Đó là vết thương cũ của tôi.”
“Nhưng mà, đâu chỉ có vụ ấy bị xếp xó. Vả lại bảo là bị xếp xó cũng không biết chính xác hay không nữa. Hung thủ có thể chính là kẻ đã chết vì tai nạn xe cộ kia. Bên tổ chuyên án hẳn cũng thiên về ý kiến này.”
“Terasaki không phải hung thủ.” Sasagaki uống một hơi hết sạch rượu trong cốc. Vụ án mạng xảy ra đã hơn mười chín năm, nhưng trong đầu ông vẫn nhớ kỹ tên họ của từng nhân vật liên quan.
Vụ án mạng tay chủ tiệm cầm đồ mười chín năm về trước!
“Tìm thế nào cũng không thấy một triệu yên của Kirihara quanh Terasaki. Tuy có người cho rằng y đã giấu đi rồi, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Khi ấy, Terasaki nợ nần ngập cổ, nếu có một triệu yên, chắc hẳn y đã đem đi trả nợ rồi, nhưng y lại không làm thế. Điều này chỉ có một cách lý giải duy nhất, chính là y không có số tiền đó. Tức là, y không giết Kirihara.”
“Về cơ bản con tán thành ý kiến này. Lúc đó chính vì nghĩ như vậy, mà sau khi Terasaki chết, con cũng theo bố đi hỏi han khắp chốn. Nhưng mà bố ơi, đã gần hai chục năm rồi.”
“Thời hạn khởi tố đã qua rồi, chuyện này tôi biết. Biết thì biết, nhưng duy chỉ có vụ án này, nếu không tra ra tận chân tơ kẽ tóc, tôi có chết cũng không nhắm được mắt.”
Koga đang định rót rượu vào cái cốc không của Sasagaki, thì ông đã chặn lại giật lấy chai rượu, rót đầy cốc cho anh trước, kế đó mới rót rượu cho mình.
“Đúng thế, không chỉ có vụ án này bị xếp xó, những vụ lớn hơn, tàn nhẫn hơn nữa, cuối cùng thậm chí còn chẳng chạm được vào gấu áo hung thủ cũng rất nhiều. Mỗi vụ án đều khiến người ta phải thất vọng, làm những kẻ điều tra án như chúng ta chẳng có mặt mũi nào mà gặp người khác. Thế nhưng, tôi không thể buông được vụ án này xuống là có lý do. Tôi cảm thấy, chính vì vụ án này không bị phá, mà đã hại mấy người vô tội phải gặp bất hạnh.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Có một cái mầm lẽ ra phải nhổ ngay từ lúc ấy, nhưng vì không nhổ đi, để cái mầm ấy ngày một lớn dần, trưởng thành rồi còn nở hoa nữa, một đóa hoa độc ác.” Sasagaki mở miệng, để rượu chảy vào cổ họng.
Koga nới lỏng cà vạt và cúc áo trên cùng. “Bố muốn nói đến Karasawa Yukiho?”
Sasagaki cho tay vào túi trong áo khoác, lấy ra một tờ giấy gấp làm đôi, đặt trước mặt Koga.
“Đây là gì vậy?”
“Cậu xem đi.”
Koga mở giấy ra, hai hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt lại.
“Cửa hàng R&Y Osaka khai trương... Đây là...”
“Cửa hàng của Karasawa Yukiho. Lợi hại không, rốt cuộc cũng xuất hiện tại Osaka rồi. Ở khu Shinsaibashi. Cậu xem, trong đó nói là sẽ khai trương trước lễ Giáng sinh một ngày.”
“Đây chính là đóa hoa độc ác đó sao?” Koga gấp tờ rơi ấy lại ngay ngắn, đặt trước mặt Sasagaki.
“Coi như là trái cây đơm ra từ đó đi.”
“Từ bao giờ? Bố bắt đầu nghi ngờ Karasawa Yukiho từ bao giờ? Mà không, có phải từ hồi cô ta vẫn còn tên là Nishimoto Yukiho không?”
“Hồi cô ta vẫn còn là Nishimoto Yukiho. Một năm sau khi Kirihara Yosuke bị giết, Nishimoto Fumiyo cũng chết. Sau vụ án ấy, cách nhìn của tôi đối với cô bé gái đó đã thay đổi.”
“Vụ án này hình như được coi là tai nạn và khép lại rồi nhỉ. Nhưng, đến cuối cùng bố vẫn kiên trì cho rằng đó không đơn thuần chỉ là chết do tai nạn.”
“Tuyệt đối không phải. Trong báo cáo nói, nạn nhân uống thứ rượu mà bình thường chị ta không uống, lại nốc vào một lượng thuốc cảm cao gấp năm lần lượng dùng bình thường. Làm gì có tai nạn kiểu ấy chứ? Nhưng rất tiếc, vụ ấy không phải do tổ chúng ta phụ trách nên không thể tùy tiện nêu ý kiến được.”
“Chắc chắn cũng có người nghĩ là tự sát, chỉ có điều...” Koga khoanh tay trước ngực, nét mặt như đang nhớ lại.
“Lời chứng của Yukiho. Cô ta nói mẹ bị cảm, lúc lạnh sẽ uống rượu trắng. Thế nên mới loại trừ khả năng tự sát này.”
“Bình thường không ai nghĩ là cô con gái lại ngụy tạo lời chứng.”
“Nhưng mà, ngoài Yukiho ra, không ai nói Fumiyo bị cảm cả. Thế nên mới có khả năng con bé nói dối.”
“Sao phải nói dối chứ? Đối với Yukiho, dù tự sát hay tai nạn thì có gì khác biệt đâu? Nếu nói một năm trước Fumiyo đã mua bảo hiểm nhân thọ thì có lẽ còn là muốn tiền bồi thường, nhưng đâu có chuyện đó. Vả lại, khi ấy Yukiho vẫn còn học cấp I, chắc không nghĩ xa được đến thế...” Nói đến đó, Koga đột nhiên giật nảy mình. “Chắc không phải bố định nói, Fumiyo bị Yukiho giết đấy chứ?”
Koga nói bằng giọng đùa cợt, nhưng Sasagaki lại không hề cười.
“Tôi không bảo thế, nhưng có thể con bé đã giở trò gì đó.”
“Giở trò ư?”
“Ví dụ, có thể con bé đã phát hiện mẹ mình có dấu hiệu tự sát, nhưng giả bộ không nhận ra.”
“Ý bố là, Yukiho hy vọng Fumiyo chết?”
“Sau khi Fumiyo chết không được bao lâu, Yukiho liền được bà Karasawa Reiko nhận nuôi. Có lẽ từ trước đó rất lâu họ đã đề cập đến chuyện này rồi. Rất có thể Fumiyo không đồng ý, nhưng bản thân Yukiho lại muốn làm con nuôi.”
“Có điều, cũng không thể vì vậy mà thấy mẹ đẻ mình chết cũng không cứu chứ?”
“Con bé ấy có thể thản nhiên làm chuyện đó. Nó che giấu việc mẹ mình tự sát còn vì một lý do khác. Có thể đối với nó đây mới là lý do quan trọng nhất. Đó là đánh giá của người ngoài. Mẹ chết vì tai nạn sẽ khiến cho người đời thương cảm. Nhưng nếu là tự sát ắt sẽ bị người ta nhìn với ánh mắt khác, nghi ngờ đằng sau có nguyên nhân gì đó không đơn giản. Nếu nghĩ cho tương lai, lựa chọn bên nào hẳn là rất rõ ràng rồi.”
“Con hiểu ý bố, nhưng... vẫn hơi khó chấp nhận.” Koga lại gọi thêm hai chai rượu trắng.
“Tôi cũng vậy, khi ấy vẫn chưa nghĩ đến những chuyện đó. Trong quá trình lần theo điều tra Karasawa Yukiho, mới dần dà sắp xếp ra những suy nghĩ này. Ồ, cái này ngon này! Là cái gì tẩm bột rán vậy?” Ông cầm đũa gắp lên một miếng nhỏ, cẩn thận quan sát.
“Bố đoán xem?” Koga đắc ý cười.
“Không biết nên mới hỏi cậu chứ, là cái gì vậy? Vị này tôi chưa ăn bao giờ.”
“Natto[30] đấy ạ.”
“Natto? Cái thứ đậu đã thối hoắc ra ấy à?”
“Vâng ạ.” Koga cười cười đưa cốc rượu lên miệng, “Con nghĩ bố có ghét ăn Natto mấy chăng nữa, nếu làm kiểu này, chắc sẽ ăn được.”
“Ờ, đây chính là cái thứ Natto dính nhơm nhớp ấy à?” Sasagaki ngửi ngửi, xem xét kỹ càng rồi mới bỏ vào miệng. Một vị bùi bùi lan tỏa trong miệng. “Ừm, ngon!”
“Có nghĩa là không nên có định kiến với bất kỳ điều gì.”
“Hoàn toàn chính xác.” Sasagaki uống rượu, cảm giác lồng ngực ấm sực lên. “Không sai, định kiến. Chính vì vậy, chúng ta mới phạm phải sai lầm lớn. Sau khi bắt đầu cảm thấy Yukiho không phải một cô bé bình thường, tôi xem xét lại vụ án mạng chủ tiệm cầm đồ, và phát hiện ra chúng ta đã sơ sót mấy điểm quan trọng.”
“Điểm quan trọng gì ạ?” Ánh mắt Koga nghiêm túc.
Sasagaki nhìn lại anh ta. “Đầu tiên, dấu giày.”
“Dấu giày?”
“Dấu giày ở hiện trường nơi phát hiện cái xác. Trên sàn nhà có một lớp bụi, để lại khá nhiều dấu giày. Nhưng chúng ta hoàn toàn không để ý. Cậu còn nhớ là tại sao không?”
“Vì không phát hiện ra dấu giày nào thuộc về hung thủ, đúng không ạ?”
Sasagaki gật đầu.
“Dấu giày ở hiện trường, ngoài giày da của nạn nhân ra, toàn là giày thể thao của lũ trẻ. Chỗ đó bị lũ trẻ con coi là sân chơi, người phát hiện ra xác chết lại là học sinh trường cấp I Oe, có vết giày trẻ con là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, kẽ hở chính là đây.”
“Ý bố là, hung thủ cũng đi giày thể thao của trẻ con?”
“Cậu không cảm thấy, chúng ta thật sự rất sơ suất khi hoàn toàn không nghĩ đến điểm này à?”
Lời nói của Sasagaki làm khóe miệng Koga nhếch lên. Anh ta tự rót rượu cho mình rồi uống một hơi cạn sạch. “Trẻ con không thể giết người kiểu đó được chứ?”
“Đổi một góc độ khác thì chính vì là trẻ con nên mới làm được. Vì nạn nhân không cảnh giác.”
“Nhưng mà...”
“Chúng ta còn bỏ sót một điểm.” Sasagaki đặt đũa xuống, giơ ngón trỏ lên. “Chính là chứng cứ ngoại phạm.”
“Có sơ hở gì ạ?”
“Chúng ta để mắt đến Nishimoto Fumiyo, sau khi xác nhận chứng cứ ngoại phạm của chị ta, việc đầu tiên nghĩ đến là có thể chị ta có đồng phạm là đàn ông. Vì vậy mà tìm được Terasaki. Nhưng trước đó, chúng ta đáng lẽ phải chú ý hơn đến một người khác.”
“Con còn nhớ.” Koga vê cằm, ngước mắt lên. “Hình như lúc đó Yukiho đã đến thư viện rồi.”
Sasagaki nhìn anh ta nói. “Cậu nhớ cũng rõ thật đấy.”
Koga cười thiểu não. “Cả bố cũng cho rằng con là loại mọt thi cử không biết nghiệp vụ thực tế sao?”
“Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi cho rằng, cảnh sát chúng ta không ai nắm được hành tung của Yukiho ngày hôm đó. Không sai, Yukiho đã đến thư viện. Nhưng mà, điều tra kỹ càng thì thư viện ấy và tòa nhà hiện trường xảy ra vụ án mạng chỉ gần trong gang tấc. Đối với Yukiho, tòa nhà ấy nằm ngay trên đường từ thư viện trở về nhà.”
“Con hiểu ý bố, nhưng nói gì thì nói, con bé khi ấy mới học lớp năm mà, lớp năm cũng mới...”
“Mười một tuổi. Tuổi ấy đã có trí tuệ và kiến thức tương đối rồi.” Sasagaki lấy ra bao Seven Stars, rút một điếu đưa lên miệng, rồi tìm diêm.
Koga nhanh chóng vươn tay ra, trong tay cầm bật lửa. “Bố nói đúng.” Anh ta vừa nói vừa đánh lửa. Bật lửa cao cấp ngay cả tiếng xẹt lửa cũng rất trầm.
Sasagaki cảm ơn, rồi mới ghé lại gần ngọn lửa châm thuốc. Vừa phun ra một làn khói trắng, ông vừa nhìn chằm chằm vào tay Koga. “Dunhill à?”
“Không, Cartier.”
Sasagaki “ừm” một tiếng, kéo cái gạt tàn lại.
“Sau khi Terasaki chết vì tai nạn ô tô, chúng ta đã tìm được trong xe của y một chiếc bật lửa Dunhill. Cậu còn nhớ không?”
“Khi ấy mọi người nghi ngờ đó là bật lửa của tay chủ tiệm cầm đồ bị giết, nhưng không tra ra được, bèn gác lại đó.”
“Tôi cho rằng đó chính là bật lửa của nạn nhân, nhưng hung thủ không phải Terasaki. Theo như suy luận của tôi, kẻ muốn Terasaki gánh tội nếu không phải đã lén lút bỏ thứ đó trong xe, thì là đã tìm cớ gì đó mà đưa cho y.”
“Ý bố đó cũng là mánh lới của Yukiho à?”
“Suy luận như vậy là hợp lý. Còn hơn nói Terasaki tình cờ lại dùng đúng loại bật lửa giống nạn nhân.”
Koga thở dài một tiếng, ngay sau đó lại trầm ngâm.
“Con thật sự khâm phục sự linh hoạt của bố khi nghi ngờ Yukiho. Đúng là có thể hồi đó chúng ta đã sơ hở khi không điều tra kỹ càng về cô ta với lý do Yukiho còn nhỏ. Nhưng bố à, đây chẳng qua chỉ là một khả năng thôi, có phải không? Bố có chứng cứ quan trọng nào chứng minh Yukiho chính là hung thủ không?”
“Chứng cứ quan trọng...” Sasagaki hít một hơi thuốc, chầm chậm phả khói ra. Trong chớp mắt, làn khói thuốc ngưng tụ lại trên đỉnh đầu Koga, rồi nhanh chóng tản đi. “Không có, tôi chỉ có thể nói là không có.”
“Nếu đã vậy, chi bằng hãy nghĩ lại một lần nữa từ đầu xem. Với lại, bố à, rất đáng tiếc, vụ án này đã quá thời hạn khởi tố rồi. Cho dù bố có tìm ra hung thủ thật sự, chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn.”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy...”
“Cậu nghe tôi nói đã.” Sasagaki dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, kiểm tra thấy không có ai nghe trộm mới tiếp lời. “Cậu đã hiểu lầm một chuyện quan trọng nhất, tôi không phải đang đuổi theo thủ phạm sát hại tay chủ tiệm cầm đồ kia. Tiện thể cho cậu biết luôn, tôi cũng không chỉ đuổi theo một mình Karasawa Yukiho.”
“Bố đang đuổi theo một kẻ khác?” Hai mắt Koga sáng bừng lên, bắn ra những tia nhìn sắc bén, gương mặt cũng xuất hiện biểu cảm của một trưởng ban điều tra.
“Tôi đang đuổi theo,” Sasagaki nở nụ cười đắc ý, “cả tôm pháo và cá bống trắng.”