Bạch Dạ Hành - Chương 55
Khoảng sáu giờ, chuẩn bị đóng cửa tiệm thì có hai vị khách bước vào, một người đàn ông thấp nhỏ chừng trên dưới năm mươi tuổi và một cậu bé gầy gò trông như học sinh cấp ba. Nhìn thái độ của hai người, Sonomura Tomohiko đoán họ là bố con. Tomohiko nhận ra cậu bé, cậu ta từng đến đây mấy lần. Nhưng đừng nói là mua đồ, cậu ta thậm chí còn chẳng nói tiếng nào, chỉ nhìn nhìn những chiếc máy tính cao cấp bày bán trong cửa tiệm rồi đi luôn. Phải có đến mấy cậu bé như vậy, nhưng Tomohiko cũng không nói gì với bọn chúng, bằng không sợ rằng chúng sẽ nghĩ cửa hàng này từ chối những khách hàng chỉ nhìn chứ không mua và không bao giờ đặt chân vào đây nữa. Thích ngắm nghía thế nào thì cứ thỏa sức mà ngắm, chỉ cần chúng đến mua hàng khi có khoản thu nhập bất ngờ, hoặc khi được bốmẹ thưởng cho một chiếc máy tính vì kết quả học tập tiến bộ là được. Đây chính là quan điểm của ông chủ cửa hàng, tức Kirihara Ryoji.
Ông bố đeo kính gọng vàng dạo một vòng trong căn tiệm chật hẹp, ánh mắt dừng ngay trên sản phẩm chính của cửa hàng, chính là bộ máy tính mà lần nào cậu bé cũng nhìn ngắm. Hai bố con ngắm nghía sản phẩm, rầm rì bàn bạc. Không lâu sau, ông bố thốt lên một câu, “Gì thế này”, người hơi ngả ra sau. Có vẻ như ông ta đã nhìn thấy giá niêm yết, bèn nói với con trai bằng giọng trách móc, “Thế này thì đắt quá.” “Không đâu, vẫn còn nhiều loại khác nữa.” Cậu con trai trả lời.
Tomohiko chúi mũi vào màn hình máy tính, làm bộ không để ý đến khách hàng, tiếp tục quan sát tình hình hai bố con.
Ông bố chỉ lơ đãng nhìn máy chủ và các thiết bị phụ kiện bày trên giá, ánh mắt tựa như đang ngắm nhìn phong cảnh nước ngoài. Có lẽ ông ta không có kiến thức gì về máy tính. Mái tóc đã điểm bạc của ông ta được chải gọn ghẽ. Ông ta ăn mặc kiểu thoải mái, khoác một chiếc áo len mở vạt bên ngoài áo len cổ lọ nhưng vẫn không rũ bỏ được hết phong thái của dân công sở. Tomohiko đoán ông ta cũng vào cỡ trưởng phòng của một doanh nghiệp nào đó, tháng Mười hai mà ăn mặc phong phanh như vậy, ắt hẳn là lái xe đến đây.
Nakajima Hiroe đang sắp xếp linh kiện bày trên giá liếc Tomohiko một cái, ánh mắt như muốn bảo, “Ra chào mời một chút đi.” Tomohiko khe khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lựa đúng thời điểm, Tomohiko đứng dậy, nở một nụ cười xã giao với hai bố con. “Xin hỏi ông đang tìm gì ạ?”
Ông bố lộ ra vẻ mặt như thể được cứu rỗi, nhưng cũng hơi sờ sợ. Đứa con trai có lẽ còn ngại giao tiếp với người khác quay mặt về phía các phần mềm bày trên giá, vẻ khó chịu.
“Thằng cháu nhà tôi nói muốn mua máy tính cá nhân.”Ông bố cười thiểu não, “Nhưng lại không biết nên mua loại nào.”
“Cậu ấy định dùng vào việc gì ạ?” Tomohiko đảo mắt qua lại nhìn hai bố con.
“Dùng vào việc gì?” Ông bố hỏi đứa con.
“Xử lý văn bản, nối mạng...” Cậu bé cúi đầu, lí nhí trả lời.
“Thế còn trò chơi điện tử?” Tomohiko thử dò hỏi.
Cậu bé khẽ gật đầu, vẻ khó chịu, có lẽ để giấu nỗi xấu hổ vì buộc phải cùng bố đi mua máy tính.
“Ông dự tính chi bao nhiêu ạ?” Tomohiko hỏi người đàn ông.
“Cái này hả... chừng một trăm nghìn yên.”
“Đã bảo bố là một trăm nghìn không mua được rồi mà.” Cậu bé có vẻ bực bội.
“Xin đợi cho một chút.”
Tomohiko trở về chỗ ngồi, gõ lên bàn phím, trên màn lập tức hiện ra danh mục hàng trong kho.
“88 vừa khéo có loại phù hợp với yêu cầu của ông.”
“88?” Ông bố nhíu mày.
“Series 88 của NEC, vừa mới ra thị trường tháng Mười năm nay, có một loại máy nếu chưa tính thuế khoảng một trăm nghìn yên. Có điều, tôi nghĩ có thể tính rẻ thêm chút nữa. Máy cũng khá lắm, CPU 14 Megahezt, DRAM tiêu chuẩn 64k, cộng với đầu đọc đĩa nữa, tính ông một trăm hai mươi nghìn yên thôi.”
Tomohiko tìm quyển giới thiệu sản phẩm trên cái giá phía sau, đưa cho hai cha con. Người đàn ông đón lấy lật lật mấy trang, rồi đưa cho đứa con.
“Có cần máy in không?” Tomohiko hỏi cậu bé đang băn khoăn do dự.
“Nếu có thì đương nhiên tốt hơn rồi.” Cậu con trai lầm bầm trả lời.
Tomohiko lại tra danh sách hàng tồn kho. “Máy in truyền nhiệt Nichibun là sáu mươi chín nghìn tám trăm yên.”
“Như vậy tổng cộng là một trăm chín mươi nghìn yên à?” Ông bố tỏ ra khó chịu, “Vượt xa so với dự định ban đầu.”
“Rất xin lỗi. Ngoài ra, ông còn phải mua cả phần mềm nữa.”
“Phần mềm?”
“Chính là chương trình để máy tính thực hiện các tác vụ khác nhau, nếu không có phần mềm, máy tính chỉ như một cái hộp thôi. Có điều, nếu ông có thể tự lập trình phần mềm, thì lại là chuyện hoàn toàn khác.”
“Cái gì? Những thứ ấy không đi kèm luôn à?”
“Các chương trình phần mềm sẽ khác nhau tùy vào mục đích sử dụng.”
“Hừm.”
“Tính cả phần mềm xử lý văn bản và một số phần mềm thường dùng,” Tomohiko ấn vào máy tính, giơ con số 169.800 ra cho người đàn ông, “Ông thấy giá này thế nào ạ? Cửa hàng khác tuyệt đối không thể đưa ra mức giá này đâu.”
Miệng ông bố méo xệch đi, rõ ràng đang sầu não vì bị ép phải móc thêm nhiều tiền. Thế nhưng, cậu con trai lại nghĩ đến chuyện khác.
“98 thì đắt lắm phải không?”
“Series 98 không dưới ba trăm nghìn yên được. Nếu thêm một số thiết bị liên quan nữa, sợ rằng phải hơn bốn trăm nghìn yên.”
“Không bàn đến máy đó! Đồ chơi trẻ con mà đắt thế à?” Người đàn ông lắc đầu quầy quậy, “Cái 88 gì kia đã đắt quá rồi.”
“Ông định thế nào ạ? Nếu vẫn kiên quyết chi đúng số tiền dự định, thì cũng có sản phẩm phù hợp, chỉ có điều tính năng kém đi rất nhiều, loại máy cũng cũ nữa.”
Vẻ do dự lộ ra trong ánh mắt ông bố chăm chú nhìn cậu con trai, nhưng rốt cuộc không đấu nổi ánh mắt khẩn cầu của cậu bé, ông ta đành bảo Tomohiko, “Vậy thì bán cho tôi cái 88 kia được rồi.”
“Cảm ơn, ông muốn tự mang về ạ?”
“Ừm, tôi lái xe đến, chắc là tự mang vềđược.”
“Vâng, tôi lập tức lấy ra ngay, xin ông đợi cho một lát.” Tomohiko giao việc làm thủ tục thanh toán cho Nakajima Hiroe xử lý, rồi ra khỏi cửa hàng. Gọi là cửa hàng, thực ra chỉ là một căn hộ cải tạo lại thành văn phòng. Nếu không phải trên cửa có dán hàng chữ “Cửa hàng máy tính cá nhân MUGEN”, sợ rằng cũng chẳng thể nhận ra đây là đâu. Nhà kho của họ là căn hộ ngay bên cạnh.
Căn hộ dùng làm nhà kho này có bày bàn làm việc và bàn ghế đơn giản để tiếp khách. Tomohiko vừa bước vào, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau trong phòng gần như cùnglúc nhìn về phía anh ta, một người là Kirihara, người còn lại họ Kinjo.
“Bán được cái 88 rồi.” Tomohiko vừa nói vừa đưa hóa đơn cho Kirihara xem, “Tính cả màn hình với máy in 169.800 yên.”
“Vậy là bán hết số máy series 88 rồi, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng giải quyết được đống phiền phức.” Một bên má Kirihara hiện lên nụ cười. “Tiếp sau đây là thời đại của series 98 rồi.”
“Không sai chút nào.”
Trong căn hộ, các hộp giấy đựng máy tính cá nhân và máy móc liên quan xếp chồng lên nhau cao dến trần nhà.Tomohiko đi đi lại lại giữa đống thùng cao ngất, xem ký hiệu in trên hộp giấy.
“Cậu làm ăn cũng ổn thật đấy, bao lâu mới có một khách hàng chịu bỏ ra hơn trăm nghìn yên.” Kinjo chế giễu. Tomohiko đang ở giữa đống hộp giấy, không nhìn thấy nét mặt Kinjo, nhưng anh ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt đó. Kinjo nhất định đang nhăn cái má da bọc xương, cố ý trợn trừng hai con mắt hõmsâu của mình lên. Mỗi lần nhìn thấy con người này, Tomohiko lại không khỏi liên tưởng đến cái đầu lâu. Y thường xuyên mặc vest màu xám, nhưng phần vai gồ lên trông như được treo trên cái mắc áo không hợp kích cỡ vậy.
“Bước nào chắc bước đó là tốt nhất.” Kirihara Ryoji trả lời, “Lợi nhuận thấp, rủi ro cũng thấp.”
Một tiếng cười trầm đục vang lên, hẳn là do Kinjo phát ra.
“Chuyện năm ngoái cậu quên rồi à? Rất dễ kiếm, vậy nên cậu mới mở được cửa hàng này. Không muốn đánh một quả nữa sao?”
“Tôi đã nói từ trước rồi mà, nếu biết lần đó nguyhiểm như vậy, tôi còn lâu mới nhắm mắt đi theo các anh. Chỉ cần sai một bước thì tất cả xong đời hết.”
“Đừng nói quá lên thế chứ. Cậu coi chúng tôi là lũ ngu chắc, những chỗ cần chú ý chúng tôi đều chú ý cả rồi, căn bản không có gì phải lo lắng hết. Vả lại, có phải cậu không biết chúng tôi là hạng gì đâu, hẳn cậu phải hiểu rằng lần đó chẳng nguy hiểm chút nào.”
“Tóm lại là chuyện này tôi không tham gia được, phiền anh đi tìm người khác.”
Bọn họ đang nói đến chuyện gì nhỉ? Tomohiko vừa tìm hộp giấy vừa nghĩ. Trong đầu anh ta xuất hiện mấy giả thiết. Tomohiko tự thấy mình cũng lờ mờ đoán được mục đích Kinjo đến đây.
Cuối cùng, anh ta tìm được những thứ cần tìm. Tổng cộng có ba thùng, cục máy, màn hình và máy in. Anh ta lần lượt chuyển các thùng ra ngoài, mỗi lần đều đi qua bên cạnh Kirihara và Kinjo, nhưng hai người bọn họ chỉlặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhau nên anh ta không nghe thêm được thông tin nào nữa.
“Kirihara,” trước khi rời khỏi căn hộ làm nhà kho, Tomohiko hỏi, “đóng cửa được chưa nhỉ?”
“Được.” Kirihara nói mà hồn như để đâu đâu, “Đóng đi.”
Tomohiko ừ một tiếng rồi rời khỏi căn hộ. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kinjo hoàn toàn không nhìn về phía Tomohiko lần nào.
Sau khi giao hàng cho hai cha con kia, Tomohiko đóng cửa tiệm, rủNakajima Hiroe đi ăn cơm.
“Người kia lại đến à?” Hiroe chau mày, “Cái người khuôn mặt giống như đầu lâu ấy.”
Nghe cô nói vậy, Tomohiko bật cười thành tiếng.Anh ta không ngờ ấn tượng của Hiroe với người ấy lại giống hệt như mình. Nghe anh ta nói ra điều đó, cô cũng bật cười theo, nhưng cười được một hồi, sắc mặt cô trầm hẳn xuống.
“Kirihara nói chuyện gì với người kia vậy? Mà người đó làai? Anh có biết gì không?”
“Ừm, chuyện đó để từ từ anh kể cho em.” Nói đoạn, Tomohiko mặc áo khoác vào. “Chuyện này không thể một hailời mà nói hết được.”
Rời khỏi cửa hàng, Tomohiko và Hiroe sánh vai bước đi dưới màn đêm trên con đường dành cho người đi bộ. Mới đầu tháng Mười hai, khắp trên phố đã trang hoàng cho Giáng sinh. Đêm Giáng sinh đi đâu bây giờ nhỉ? Tomohiko nghĩ, năm ngoái anh ta đã đặt chỗ ở nhà hàng Pháp trong một khách sạn lớn, nhưng năm nay vẫn chưa nghĩ ra tiết mục gì. Dù thế nào, năm nay anh ta cũng cùng đón Giáng sinh với Hiroe, đây sẽ là đêm Giáng sinh thứ ba họ ở bên nhau.
Hiroe và Tomohiko quen nhau từ hồi đi làm thêm năm thứ hai đại học. Họ làm việc ở một cửa hàng đồ điện lớn, nổi tiếng vì bán giá rẻ. Anh ta phụ trách bán máy tính cá nhân và máy soạn thảo văn bản. Bấy giờ, người có kiến thức về lĩnh vực đó còn ít hơn bây giờ, vì vậy Tomohiko rất được coi trọng. Công việc chính vốn là phụ trách bán hàngở tiệm, nhưng thỉnh thoảng anh ta lại bị bắt đi làm công tác hỗ trợ kỹ thuật.
Anh ta đi làm ở đó, là bởi công ty Kế hoạch Vô hạn mà Kirihara mở ra phải đóng cửa. Vì ngành trò chơi máy tính phát triển, các công ty bán chương trình trò chơi nhiều như nấm mọc sau mưa, dẫn đến các trò chơi thô sơ chất lượng kém tràn lan, làm người tiêu dùng mất lòng tin với sản phẩm, đại đa số các công ty đều vì vậy mà phải đóng cửa. Có thể nói Kế hoạch Vô hạn cũng bị làn sóng này nuốt chửng.
Thế nhưng, đến giờ Tomohiko vẫn biết ơn việc công ty đóng cửa. Nhờ đó, anh ta mới có cơduyên quen biết Nakajima Hiroe. Hiroe phụ trách bán điện thoại và máy fax cùng tầng với Tomohiko. Họ thường xuyên chạm mặt nhau, không lâu sau thì bắt đầu nói chuyện. Lần hẹn hò đầu tiên là khoảng một tháng sau khi Tomohiko bắt đầu làm việc. Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hai người họ đã coi nhau là người yêu.
Nakajima Hiroe không đẹp, mắt một mí, mũi cũng không cao, mặt tròn, vóc người nhỏ, vả lại còn gầy nhẳng, trông chẳng giống thiếu nữ, mà giống thiếu niên nhiều hơn. Nhưng ở cô toát ra một vẻ dịu dàng khiến người ta cảm thấy yên bình. Chỉ cần ở bên cô, Tomohiko sẽ quên đi mọi ưu phiền. Mỗi khi gặp cô trở về, anh ta đều cảm thấy đại đa số phiền não chẳng phải vấn đề gì to tát.
Nhưng Tomohiko đã có lần làm khổ một Hiroe như thế. Chuyện xảy ra khoảng hai năm trước. Anh ta làm cô có thai, buộc phải nạo bỏ.
Mặc dù vậy, Hiroe cũng chỉ khóc một lần vào đêm sau khi làm phẫu thuật. Đêm hôm đó, cô bảo dù thế nào cũng không muốn ở một mình, hy vọng Tomohiko có thể cùng cô đến khách sạn ngủ qua đêm. Cô thuê phòng ở một mình bên ngoài, ban ngày làm việc, tối đi học trường dạy nghề. Tomohiko tất nhiên chiều theo yêu cầu của cô. Nằm trên giường, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy người bạn gái vừa làm phẫu thuật phá thai, cô run rẩy rơi lệ. Từ sau hôm đó, cô chưa từng khóc vì nhớ lại chuyện khi ấy.
Trong ví tiền của Tomohiko có một cái ống nhỏ trong suốt, kích cỡ tương đương nửa điếu thuốc lá. Nhìn từ một đầu vào có thể thấy hai vòng tròn đồng tâm màu đỏ dưới dày. Đó là dụng cụ thử thai Hiroe đã dùng khi xác nhận có thai, hai vòng tròn đồng tâm có nghĩa là phản ứng dương tính. Chỉ cóđiều, vòng tròn đồng tâm ởđáy cái ống nhỏ Tomohiko mang theo bên mình là do anh ta dùng bút dạđỏ vẽ lên. Khi sử dụng trong thực tế, nước tiểu của Hiroe sản sinh ra kết tủa màu đỏở đáyống, hình thành nên ký hiệu thể hiện kết quả dương tính.
Tomohiko mang theo cái ống nhỏ này bên mình, mục đích duy nhất là để tự nhắc nhở bản thân. Anh ta không muốn Hiroe phải chịu khổ như thế lần nữa, vì vậy trong ví tiền bao giờ cũngcó bao cao su.
Tomohiko từng cho Kirihara mượn cái “bùa hộ thân”đó một lần. Khi anh ta nói những lời nhắc nhở bản thân và lấy cho Kirihara xem, Kirihara bèn hỏi có thể mượn mấy hôm được không.
Tomohiko hỏi anh ta mượn làm gì, Kirihara chỉ nói là mang cho một người xem, không giải thích thêm gì nữa. Lúc trả lại, Kirihara nở một nụ cười lạnh lùng đầy ẩn ý, nói:
“Đàn ông thật yếu đuối, vừa nghe thấy có thai liền giơ tay đầu hàng luôn.”
Đến bây giờ, Tomohiko vẫn không biết anh ta lấy cái “bùa hộ thân” đó đi làm gì.