Bạch Dạ Hành - Chương 55
Có người đang đập búa trong đầu. Pang... pang... pang...
Đồng thời, còn có cả tiếng cười khúc khích. Nghe đến đây, cô mở mắt ra. Trên bức tường hình hoa có một vệt sáng. Đó là ánh sáng ban mai chiếu vào qua khe hở của tấm rèm cửa sổ.
Shinozuka Mika quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức để cạnh gối. Chiếc đồng hồ này là của Yasuharu mua ở London về cho cô, mặt đồng hồ có hình người có thể cử động. Khi đến thời gian được cài đặt, sẽ có một đôi thiếu niên nam nữ xuất hiện nhảy múa theo tiếng nhạc. Mika hẹn báo thức lúc bảy rưỡi, kim chỉ đã sắp đến giờ đó. Chỉ cần đợi thêm một phút nữa, tiết tấu nhẹ nhàng sẽ vang lên như thường lệ, nhưng cô đã vươn tay ra xóa cài đặt.
Mika xuống giường, mở rèm cửa ra. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn và tấm màn ren rải đầy trong phòng, làm căn phòng vốn âm u tức thì trở nên sáng sủa. Trong tấm gương lớn trên tường, một thiếu nữ mặc áo ngủ nhàu nhĩ, đầu tóc bù xù đang đứng đó, nét mặt khó coi đến cực độ.
Lại vang lên một tiếng “pang”, kế đó là tiếng nói chuyện. Cô không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng có thể tưởng tượng ra, chắc lại là những câu đối đáp chẳng ra sao.
Mika đi tới bên cửa sổ, cúi nhìn sân vườn cỏ xanh mơn mởn. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Yasuharu và Yukiho đang tập đánh golf trên bãi cỏ. Thực ra là Yasuharu đang dạy Yukiho đánh golf thì đúng hơn.
Yukiho cầm gậy đứng ở tư thế đánh bóng, Yasuharu đứng sau lưng dán người vào cô ta, tay nắm lấy tay cô ta trên cây gậy đánh golf, tựa như đôi chim liền cánh. Yasuharu thì thầm gì đó vào tai Yukiho, đồng thời cầm tay cô ta di chuyển cây gậy, chầm chậm vung lên, rồi lại chầm chậm hạ xuống. Cặp môi Yasuharu dường như có thể chạm vào cổ Yukiho bất cứ lúc nào. Không, chắc chắn là một chốc một lát ông ấy lại cố ý chạm vào.
Luyện tập kiểu đó một hồi, Yasuharu rốt cuộc cũng tách ra khỏi Yukiho. Trước cặp mắt chăm chú của ông ta, Yukiho thử dùng gậy đẩy, có lúc cô ta đánh rất tốt, nhưng số lần đánh chưa tốt nhiều hơn. Yukiho nở nụ cười bẽn lẽn, Yasuharu đưa ra lời khuyên gì đó. Sau đó, lại quay lại bước đầu tiên, bắt đầu cái trò đôi chim liền cánh tức cười kia. Một buổi luyện tập thế này sẽ kéo dài chừng ba mươi phút.
Dạo gần đây, ngày nào cũng trông thấy cảnh tượng này. Cụ thể thì Mika không rõ Yukiho chủ động nói muốn học đánh golf, hay là Yasuharu đề nghị, nhưng xem chừng có vẻ bọn họ đang tạo ra sở thích chung.
Hồi mẹ muốn học đánh golf, rõ ràng bố phản đối kịch liệt...
Mika rời khỏi khung cửa sổ, tới đứng trước tấm gương lớn. Trong gương hiện ra một thân hình thiếu nữ vừa tròn mười lăm. Thân thể gầy gò vẫn chưa có những đường cong tròn trịa của phụ nữ, song tay chân lại đặc biệt thon dài, xương vai gồ lên thấy rõ.
Mika thầm đặt chồng thân thể của Yukiho lên đó. Mika từng một lần trông thấy Yukiho lõa thể. Cô không để ý Yukiho đang ở trong phòng tắm, liền mở cửa ra. Yukiho trần truồng như nhộng, cả khăn tắm cũng không khoác trên người. Trong mắt Mika hiện lên một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ, tựa như được phác nên bởi những đường cong tính toán tỉ mỉ bằng máy tính, đồng thời lại gọn gàng như chiếc bình hoa được nặn trên bàn xoay vậy. Bộ ngực đầy đặn hình dáng hoàn mỹ, làn da trắng muốt hơi ánh lên sắc hồng lấm tấm những hạt nước nhỏ li ti. Trên người cô ta không phải không có mỡ thừa, nhưng lượng mỡ rất nhỏ ấy lại khiến những đường cong phức tạp trên thân thể toát lên vẻ mềm mại. Mika quên cả thở. Tuy rằng chỉ mấy giây ngắn ngủi đó thôi, nhưng tấm thân ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Lúc đó, phản ứng của Yukiho thật hoàn hảo. Cô ta không hề hoảng hốt, cũng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu chút nào.
“A, Mika, đi tắm hả?” Yukiho cười nói, không hề cuống quýt che đậy cơ thể của mình.
Người luống cuống ngược lại là Mika, cô không nói không rằng bỏ chạy biến về phòng, chui lên giường, tim đập thình thịch không ngớt.
Nhớ lại vẻ ngượng nghịu của mình khi ấy, gương mặt Mika méo xệch đi, hình ảnh cô trong gương cũng hiện ra vẻ mặt tương tự. Cô cầm cái lược lên chải lại mái tóc rối bù. Tóc bết lại thành búi, không sao chải nổi, cô dồn sức vào giật mạnh, làm đứt mấy sợi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. “Cô Mika, cô dậy chưa? Sáng rồi.”
Mika không trả lời. Sau tiếng gõ thứ ba, cánh cửa mở ra, Kasai Taeko rụt rè thò đầu vào.
“Ồ, cô đã dậy rồi à?” Taeko vừa vào phòng, liền bắt tay dọn dẹp cái giường Mika vừa ra khỏi. Thân hình mập mạp, cái tạp dề buộc bên hông to bò, áo len xắn đến khuỷu, tóc búi tó củ hành. Từ hồi bà đến nhà làm người giúp việc, Mika vẫn luôn nghĩ trông Taeko hệt một khuôn với những người hầu trong phim nước ngoài ngày xưa.
“Cháu vốn định ngủ thêm một lúc nữa, nhưng lại tỉnh rồi, tại bên ngoài ồn quá đi mất.”
“Bên ngoài?” Taeko ngẩn mặt không hiểu gì, kế đó mới gật đầu như sực nhận ra. “Dạo này ông chủ cũng dậy rất sớm thật.”
“Thật tức cười, sáng sớm ngày ra đã đánh bóng đánh biếc gì chứ.”
“Vì ông bà chủ đều rất bận, chỉ có sáng sớm là rảnh chút thời gian. Tôi thấy vận động cũng là chuyện tốt mà.”
“Hồi mẹ cháu còn sống, bố có thế này đâu.”
“Con người ta mà, khi có tuổi rồi sẽ thay đổi thôi.”
“Thế nên bố mới kết hôn với phụ nữ trẻ? Kiếm một người trẻ hơn mẹ cháu cả chục tuổi.”
“Cô Mika, bố cô vẫn còn trẻ mà, không thể độc thân cả đời được đúng không? Cô Mika sớm muộn gì cũng sẽ đi lấy chồng, còn cậu chủ rồi cũng có ngày rời khỏi nhà này.”
“Dì Taeko nói chuyện đúng là lộn xộn. Vừa mới nói có tuổi rồi người ta sẽ thay đổi, một chốc sau lại nói vẫn còn trẻ.”
Câu nói của Mika dường như làm Taeko, người nhiều năm nay vẫn cưng chiều cô cũng cảm thấy không vui. Taeko ngậm miệng lại, đi ra phía cửa.
“Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, xin hãy xuống nhà sớm một chút. Ông chủ có dặn, sau này dù cô chủ gần muộn học, ông ấy cũng không cho xe đưa cô đến trường đâu.”
“Hừm!” Mika kêu lên một tiếng. “Nhất định là do cô ta xúi giục bố rồi.”
Taeko không nói một lời, chuẩn bị đi ra. Đúng lúc này, Mika lại kêu lên “Đợi đã”. Bàn tay toan đóng cửa của Taeko liền dừng lại.
“Dì Taeko, dì đứng bên phe cháu chứ?” Mika hỏi.
Taeko lộ vẻ bối rối, kế đó bật cười khúc khích. “Tôi không phải kẻ thù của ai cả.” Kế đó, bà giúp việc mập mạp đóng cửa lại.
Mika chuẩn bị các thứ để đi học xong xuôi, xuống đến tầng một, ba người còn lại đã ngồi trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi. Yasuharu và Yukiho ngồi sánh vai dựa lưng vào tường, trước mặt là em trai của Mika, Youdai. Youdai năm nay học lớp năm.
“Em thực sự không có tự tin, ít nhất phải dùng gậy gỗ số 1 cho tốt đã, bằng không sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người.”
“Đến lúc đánh thật, sẽ phát hiện ra chẳng khó như em tưởng tượng đâu. Huống hồ, cái gậy gỗ số 1 mà em nói ít nhất phải dùng cho tốt đã, mới là khó nhất đấy, dùng cho tốt thì là hạng chuyên nghiệp rồi. Tóm lại, em cứ ra sân golf đánh thử xem thế nào, đó là bước đầu tiên.”
“Anh nói vậy em vẫn lo lắm.” Yukiho nghiêng nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía Mika, “A, chào con.”
Mika không trả lời, ngồi xuống chỗ của cô. Lần này Yasuharu cũng chào cô, đồng thời ném ra ánh mắt trách móc. Mika đành lẩm bẩm trong miệng, “Chào bố.”
Trên bàn ăn, trứng giăm bông, xa lát, bánh sừng bò bày trong các đĩa khác nhau.
“Cô Mika, xin đợi một chút, tôi sẽ mang súp ra ngay.” Giọng Taeko từ trong bếp vọng ra, hình như bà đang dở tay làm việc khác.
Yukiho đặt dao nĩa xuống, đứng dậy. “Không sao đâu, chị Taeko, để tôi làm.”
“Khỏi cần, tôi không ăn xúp.” Nói đoạn, Mika cầm cái bánh sừng bò gặm một miếng, sau đó cầm cốc thủy tinh đựng sữa bò trước mặt Youdai lên uống một ngụm tướng.
“Ê! Chị này, sao lại uống của em!”
“Thế thì có sao, đồ ki bo!”
Mika cầm nĩa, bắt đầu ăn trứng giăm bông. Lúc này, một bát xúp đặt xuống trước mặt cô, do Yukiho bưng ra.
“Đã bảo là không ăn mà lại.” Cô chẳng thèm ngẩng đầu lên.
“Cô mất công mang ra cho con, con nói năng kiểu gì vậy!” Yasuharu mắng.
“Không sao mà.” Yukiho nhẹ nhàng vỗ về chồng, một bầu không khí im lặng khó xử bao trùm cả bàn ăn.
Chẳng ngon gì cả, Mika nghĩ, cả món trứng giăm bông do Taeko làm mà cô thích nhất cũng chẳng có mùi vị gì, vả lại, ăn sáng kiểu này không vui vẻ chút nào. Phía trên dạ dày còn hơi ngâm ngẩm đau.
“Phải rồi, tối nay em có việc gì không?” Yasuharu vừa uống cà phê vừa hỏi Yukiho.
“Tối nay? Không ạ.”
“Vậy cả nhà bốn người chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, bạn anh mở một nhà hàng Ý ở Yotsuya, bảo anh nhất định phải đến ủng hộ.”
“Ồ, món Ý ạ, hay quá.”
“Mika và Youdai nghe thấy chưa, có chương trình ti vi nào muốn xem thì nhớ mà hẹn giờ ghi băng lại.”
“Hay quá! Vậy bữa lót dạ con sẽ ăn ít thôi.” Youdai vui vẻ nói.
Mika lườm em trai một cái, nói, “Con không đi đâu.”
Ánh mắt của hai vợ chồng cùng lúc rơi trên người cô.
“Tại sao?” Yasuhara hỏi. “Con có việc gì à? Hôm nay không có giờ học đàn piano, cũng không phải học gia sư cơ mà?”
“Con chỉ không muốn đi thôi, không đi cũng không sao chứ.”
“Tại sao lại không muốn đi?”
“Có gì đâu mà phải hỏi.”
“Con nói năng kiểu gì vậy? Muốn nói gì thì cứ nói đi!”
“Anh à.” Yukiho chen vào, “Tối nay thôi đi vậy. Nghĩ kỹ lại, em cũng không phải hoàn toàn rảnh.”
Yasuharu không còn biết nói gì, bèn trừng mắt lên nhìn con gái. Rõ ràng Yukiho đang nói đỡ cho Mika, nhưng điều này lại càng làm Mika thấy bực bội khó chịu.
Cô thô lỗ buông cái nĩa xuống, đứng phắt dậy. “Con đi học đây.”
“Mika!”
Mika vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Yasuharu, cầm cặp sách và áo khoác đi ra hành lang. Lúc cô đang đi giày ở tiền sảnh, Yukiho và Taeko đi ra.
“Cẩn thận ô tô nhé, không được vội vàng đâu.”
Yukiho cầm áo khoác để dưới đất lên đưa cho Mika. Mika lầm lì giật lấy. Nhìn cô cho tay vào áo, Yukiho vừa mỉm cười vừa nói, “Chiếc áo len màu xanh sẫm này thật đáng yêu.” Sau đó cô ta bồi thêm một câu “Đúng không”, như tìm kiếm sự đồng tình của Taeko.
Taeko cũng cười cười gật đầu, “Đúng đấy.”
“Bây giờ đồng phục đều may rất đẹp. Thích thật. Thời chúng tôi ấy à, trông cứng nhắc lắm.”
Một ngọn lửa giận không tên trào lên trong tâm trí. Mika cởi áo khoác, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Yukiho và Taeko, cô cởi luôn cả chiếc áo len Ralph Lauren ra.
“Cô Mika, cô làm gì vậy?” Taeko hoảng hốt nói.
“Cháu không muốn mặc nữa.”
“Nhưng mà lạnh đó!”
“Cháu bảo là không cần mà.”
Có lẽ tại nghe thấy tiếng ồn, Yasuharu đi ra. “Lại dằn dỗi gì nữa thế?”
“Không có gì, con đi đây.”
“Ơ! Cô Mika! Cô chủ!”
“Mặc kệ nó!” Tiếng quát giận dữ của Yasuharu dường như muốn át đi tiếng gọi của Taeko. Mika bỏ lại sau lưng lời quở trách của bố, chạy ra phía cổng. Cô rất thích đoạn đường lát gạch dài được bao bọc bởi cây cối và hoa lá từ tiền sảnh ra cổng này. Để cảm nhận sự thay đổi của các mùa, có lúc cô thậm chí còn cố tình bước chậm lại. Thế nhưng, lúc này, độ dài của con đường lát gạch ấy lại khiến Mika vô cùng đau khổ.
Bản thân Mika cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến cô khó chịu như vậy. Trong lòng cô, một Mika khác đang lạnh lùng hỏi: Mày rốt cuộc bị làm sao vậy? Đối với câu hỏi này, cô trả lời: Tao không biết! Không biết, chỉ là rất tức giận nên chẳng biết làm sao cả...
Lần đầu tiên cô gặp Yukiho là mùa xuân năm nay. Yasuharu dẫn hai chị em cô đến cửa hàng đồ hiệu ở Nam Aoyama. Một người phụ nữ đẹp đến sững sờ ra tiếp đón họ. Người đó chính là Yukiho. Yasuharu nói với cô ta, ông muốn mua thêm quần áo mới cho lũ trẻ. Nghe vậy cô ta liền bảo người làm trong cửa hàng liên tục mang quần áo từ phía sau ra. Lúc này, Mika mới phát hiện trong cửa hàng không có khách nào khác, cả cửa hàng đều được họ bao trọn.
Hai chị em cô tựa như biến thành người mẫu, không ngừng thay đồ trước gương. Chẳng bao lâu sau, Youdai nhăn mặt nói, “Con mệt rồi.”
Mika đang ở tuổi ưa làm đẹp, mặc quần áo hàng hiệu được lựa chọn tỉ mỉ đương nhiên không thể không vui cho được. Chỉ là, có một chuyện cô vẫn luôn thắc mắc, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Đồng thời, cô cũng cảm nhận được có lẽ giữa cô ta và bố mình có quan hệ đặc biệt gì đó.
Lúc chọn váy dự tiệc, Mika đã ngờ rằng người phụ nữ này có thể sẽ trở thành một người đặc biệt với mình và em trai.
“Cũng có khi cả nhà được mời đi ăn tiệc phải không? Khi ấy Mika mà mặc bộ này, nhất định sẽ nổi bật nhất, người làm cha làm mẹ cũng mát mày mát mặt.” Yukiho nói với Yasuharu như thế.
Giọng điệu thân mật của cô ta khiến Mika thấy rất ngứa tai. Nhưng điều tác động đến Mika hơn cả, là trong cách nói ấy của cô ta có chứa hai hàm ý: một là bản thân cô ta đương nhiên cũng tham gia buổi tiệc đó, thứ nữa là cô ta đã coi Mika như một món trang trí cho mình rồi.
Sau khi thử quần áo xong, mấy người bắt đầu bàn bạc xem nên mua những món nào. Yasuharu hỏi Mika muốn những chiếc nào, Mika do dự, món nào cô cũng muốn, khó mà quyết bỏ cái nào lấy cái nào. “Bố quyết định đi, cái nào con cũng thích cả.”
Nghe Mika nói thế, Yasuharu bảo “Khó nhỉ”, rồi chọn lấy mấy món. Nhìn những món quần áo ông lựa ra, Mika nghĩ quả nhiên là phong cách của bố, nhiều trang phục toát lên khí chất tiểu thư, không hở hang, chân váy cũng rất dài. Điều này giống sở thích của người mẹ đã khuất của cô. Mẹ cô vẫn không bứt được tâm tình thời thiếu nữ, thích cho Mika ăn mặc như búp bê. Cứ nghĩ đến việc dẫu sao bố vẫn chịu ảnh hưởng của mẹ, Mika lại không khỏi cảm thấy vui vui trong dạ.
Nhưng cuối cùng, Yasuharu hỏi Yukiho, “Em thấy thế nào?”
Yukiho khoanh hai tay trước ngực, nhìn đống quần áo nói, “Em cho rằng, Mika có thể mặc các loại trang phục rực rỡ hơn, hoạt bát hơn một chút.”
“Vậy sao? Nếu là em, em sẽ chọn những cái nào?”
“Nếu là em à...” Vừa nói, Yukiho vừa chọn ra mấy món quần áo, đa phần đều là các thứ tương đối già dặn, hơi có vẻ chơi bời, không có cái nào mang phong cách thiếu nữ cả.
“Nó mới học cấp hai, liệu có già dặn quá không?”
“Cô bé lớn hơn anh tưởng nhiều.”
“Ồ?” Yasuharu gãi gãi đầu, hỏi Mika muốn thế nào.
“Bố quyết định là được rồi.” Cô nói.
Yasuharu nghe vậy liền gật đầu với Yukiho. “Được, vậy mua hết mấy thứ này. Nếu mặc vào không đẹp thì em phải chịu trách nhiệm đấ nhé.”
“Yên tâm đi mà.” Sau khi nói thế với Yasuharu, Yukiho quay sang nhìn Mika cười bảo, “Kể từ hôm nay, cháu tốt nghiệp lớp búp bê rồi.”
Lúc ấy, Mika cảm giác một chỗ nào đó trong lòng mình bị chà đạp lên. Cô cho rằng người mẹ đã khuất hay chưng diện cho cô giống như búp bê đã bị làm nhục. Nhớ lại, có thể khoảnh khắc đó là lần đầu tiên cô nảy sinh cảm xúc tiêu cực với Yukiho.
Từ ngày hôm đó, Mika và Youdai thường được Yasuharu dẫn ra ngoài, cùng dùng bữa, đi hóng gió với Yukiho. Những lúc bên cạnh Yukiho, Yasuharu luôn tỏ ra ồn ào khác thường. Hồi mẹ Mika còn sống, thỉnh thoảng đi chơi vào ngày nghỉ, Yasuharu cũng hầu như không hé răng nửa lời. Nhưng ở trước mặt Yukiho, ông lại thao thao bất tuyệt, hơn nữa chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng hỏi ý kiến Yukiho, làm theo lời cô ta. Mỗi lần như thế, trong mắt Mika, Yukiho lại trở thành một tên hề ngu xuẩn đến không thể cứu vãn được.
Một ngày tháng Bảy nọ, Yasuharu nói với cô một tin tức trọng đại. Đó không phải trao đổi, cũng không phải hỏi dò, mà chỉ là thông báo. Ông nói, ông sẽ kết hôn với Karasawa Yukiho.
Youdai ngẩn người ra, tuy không phải hân hoan vô cùng, nhưng cũng không hề phản đối chuyện Yukiho sẽ trở thành mẹ mới. Mika cho rằng đó là vì thằng bé còn chưa có suy nghĩ của riêng nó, mà hồi mẹ bọn cô qua đời, nó mới có bốn tuổi.
Mika nói thẳng là cô không vui vẻ gì. Còn nói, đối với cô, người mẹ đã mất bảy năm trước là người mẹ duy nhất.
“Vậy cũng được.” Yasuharu nói, “Bố không bảo con quên mẹ đi. Chỉ là gia đình này sẽ có thêm thành viên mới, chúng ta sẽ có thêm một người thân mới.”
Mika không nói không rằng. Cô cúi gằm đầu, thầm gào thét trong lòng: Cô ta còn lâu mới là người thân của con!
Thế nhưng, cô không có cách nào ngăn lại hòn đã đã bắt đầu chuyện động. Tất nhiên đều đang tiến triển theo chiều hướng mà Mika không mong đợi. Yasuharu hết sức vui vẻ vì đón được vợ mới về. Tự sâu trong đáy lòng, cô thấy khinh thường người cha như thế. Hễ nghĩ đến chuyện bố mình lại trở nên trần tục đến mức ấy, cô càng không thể nào tha thứ cho Yukiho.
Nếu hỏi Mika không thích Yukiho ở điểm nào, cô cũng không trả lời được. Rốt cuộc, chỉ có thể nói đó là trực giác. Cô thừa nhận Yukiho rất đẹp, rất khâm phục trí tuệ của cô ta. Cô ta còn trẻ như vậy mà đã một tay quản lý mấy cửa hàng, nhất định phải có tài cán hơn người. Thế nhưng, cứ ở bên cạnh Yukiho, Mika lại cảm thấy người mình cứng đờ ra. Trong đầu cô không ngừng phát tín hiệu cảnh báo: tuyệt đối không được lơ là cảnh giác với người này! Cô cảm thấy được khí chất toả ra từ cô ta hàm chứa một thứ ánh sáng dị chất, nó không tồn tại trong thế giới mà bọn họ sống từ trước đến giờ. Mà thứ dị chất này, tuyệt đối không mang lại hạnh phúc cho bọn họ.
Thế nhưng, có lẽ suy nghĩ này không phải do một mình Mika tưởng tượng ra. Có thể khẳng định, trong đó có vài thành phần quả thực là chịu ảnh hưởng của một người khác.
Người đó chính là Shinozuka Kazunari.
Từ lúc Yasuharu bày tỏ với gia tộc rằng muốn cưới Yukiho, Kazunari đã liên tiếp ghé đến. Trong đông đảo người thân, chú họ cô là người duy nhất kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này. Mika đã mấy lần lén nghe chú và bố nói chuyện trong phòng khách.
“Đó là vì anh họ không biết bộ mặt thật của cô ta. Ít nhất, cô ta cũng không phải loại người an phận ở nhà, đặt hạnh phúc gia đình lên đầu đâu. Xin anh đấy, có thể nghĩ lại được không?” Kazunari nói với giọng khẩn cầu.
Nhưng Yasuharu lại tỏ thái độ chán ngán, không coi những lời em họ nói ra gì. Dần dà, dường như Yasuharu bắt đầu thấy chán ghét Kazunari. Đã mấy lần Mika tận mắt chứng kiến ông giả bộ không có nhà, từ chối gặp mặt Kazunari.
Và thế là ba tháng sau, Yasuharu kết hôn với Yukiho. Bọn họ không tổ chức hôn lễ xa hoa, tiệc mừng cũng không làm hoành tráng, nhưng cô dâu chú rể tỏ ra cực kỳ hạnh phúc. Khách khứa cũng khá là vui vẻ.
Duy chỉ có Mika ủ dột. Cô cho rằng sự việc đã đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi. Không phải, có lẽ không chỉ có mình cô, vì cả Shinozuka Kazunari cũng tham gia bữa tiệc.
Cuộc sống có mẹ mới trong nhà liền bắt đầu. Nhìn bề ngoài, Shinozuka không có thay đổi gì lớn. Nhưng Mika cảm nhận được, có rất nhiều chuyện đang thực sự thay đổi. Những kỷ niệm về người mẹ đã qua đời của cô bị xoá đi, hình thái cuộc sống cũng biến dạng, thậm chí quan điểm sống của bố cô cũng thay đổi.
Mẹ đẻ cô hồi còn sống rất thích cắm hoa. Tiền sảnh, hành lang, góc phòng... bao giờ cũng trang trí bằng các loại hoa theo bốn mùa. Giờ đây, hoa bày ở những chỗ ấy càng đẹp đẽ, lộng lẫy hơn, làm ai cũng phải trầm trồ.
Chỉ có điều, đó không phải là hoa tươi, mà toàn là hoa giả được làm hết sức khéo léo.
Thậm chí Mika còn nghĩ, lẽ nào cả nhà cô cũng đều biến thành hoa giả?