Bạch Dạ Hành - Chương 60
Việc kinh doanh trong năm 1985 của cửa hàng MUGEN kết thúc lúc sáu giờ ngày 31 tháng Mười hai. Sau khi tổng vệ sinh, Tomohiko, Kirihara và Hiroe nâng ly chúc mừng. Khi Hiroe hỏi về nguyện vọng của năm tới, Tomohiko trả lời, “Làm ra được trò chơi cho máy tính không thua máy chơi điện tử bốn nút.”
Kirihara lại trả lời, “Đi dưới ánh mặt trời.”
Hiroe cười Kirihara, bảo câu trả lời của anh ta cứ như học sinh cấp I vậy.
“Kirihara, cuộc sống của anh chẳng có quy tắc vậy sao?”
“Cuộc đời anh cứ như là đi trong đêm trắng vậy.”
“Đêm trắng?”
“À, chẳng có gì cả đâu.” Kirihara uống một ngụm Heineken, nhìn Tomohiko rồi lại nhìn Hiroe, “Này, hai người không kết hôn à?”
“Kết hôn?” Tomohiko đang uống bia suýt chút nữa thì sặc, anh ta không thể ngờ Kirihara lại nhắc đến chủ đề này. “Vẫn chưa nghĩ xa đến thế.”
Kirihara vươn tay mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy in khổ A4 và một cái hộp dài mà mỏng dẹt. Tomohiko chưa từng thấy chiếc hộp này. Nó trông rất cũ kỹ, rìa mép đều đã bị mài rách.
Kirihara mở cái hộp, lấy thứ ở bên trong ra... Một cái kéo, lưỡi kéo dài đến hơn mười xen ti mét, mũi kéo khá nhọn. Thân kéo ánh bạc, toát lên một phong cách cổ điển.
“Cái kéo này trông xịn ghê.” Hiroe thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình.
“Hồi trước người ta mang đến cầm ở nhà tôi, hình như của Đức sản xuất.” Kirihara cầm cái kéo lên, để hai lưỡi kéo chập ra chập vào mấy lượt, phát ra những tiếng lách cách giòn tan.
Anh ta cầm giấy bằng tay trái, dùng lưỡi kéo cắt lên, dịch chuyển tờ giấy cẩn thận mà đều đặn. Tomohiko nhìn chằm chằm vào tay bạn, tay trái và tay phải phối hợp với nhau một cách cực kỳ khéo léo.
Lát sau, Kirihara cắt xong, đưa tờ giấy cho Hiroe. Cô nhìn tờ giấy đã cắt, trợn tròn mắt lên. “Ồ! Giỏi quá!”
Tờ giấy đã biến thành hình một bé trai và một bé gái dắt tay nhau. Đứa bé trai đội mũ, trên tóc đứa bé gái buộc một chiếc nơ bướm to, trông hết sức tinh xảo.
“Xuất sắc!” Tomohiko nói, “Tôi không biết cậu còn có tài này đâu nhé.”
“Cái này coi như chúc mừng hai cậu kết hôn trước!”
“Cảm ơn!” Hiroe cảm ơn, cẩn thận đặt hình cắt giấy lên tủ kính bên cạnh.
“Tôi bảo này, Tomohiko.” Kirihara nói, “Từ giờ sẽ là thời đại của máy tính. Buôn bán thứ này muốn kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, chỉ còn xem cách làm thế nào nữa thôi.”
“Nhưng cửa hàng này là của cậu mà.”
Tomohiko vừa dứt lời, Kirihara lập tức lắc đầu.
“Cửa hàng này về sau thế nào thì phải trông cậy vào các cậu rồi.”
“Nói những lời ấy làm chúng tôi áp lực lắm đấy.” Tomohiko cố ý cười cười né tránh vấn đề, anh nhận ra trong câu nói của Kirihara có một sự nghiêm túc khó hiểu.
“Tôi không đùa đâu.”
“Kirihara...” Tomohiko muốn nở nụ cười lần nữa, nhưng cơ mặt đã cứng đờ ra.
Lúc này, chuông điện thoại reo lên. Có lẽ do thói quen, người ngồi xa máy điện thoại nhất là Hiroe lại cầm ống nghe lên. “A lô, cửa hàng MUGEN xin chào quý khách.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt cô trầm xuống, đưa ống nghe cho Kirihara, “Ông Kinjo.”
“Lúc này rồi còn có chuyện gì?” Tomohiko nói.
Kirihara đưa ống nghe lên tai. “Vâng, Kirihara nghe.”
Mấy giây sau, sắc mặt Kirihara trở nên rất khó coi, anh ta cầm ống nghe đứng hẳn dậy, tay kia đã vươn ra lấy chiếc áo khoác thể thao vắt trên lưng ghế.
“Tôi hiểu rồi. Bên này tôi sẽ tự xử lý. Hộp và bao gói... vâng, xin nhờ ông.” Anh ta đặt ống nghe xuống, nói với hai người bọn Tomohiko, “Tôi ra ngoài một lát.”
“Đi đâu vậy?”
“Giải thích sau, giờ không có thời gian.” Kirihara quấn chiếc khăn quàng thường dùng, đi ra phía tiền sảnh.
Tomohiko theo ra ngoài, nhưng Kirihara bước rất nhanh, ra đến ngoài khu chung cư anh ta mới đuổi kịp.
“Kirihara, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vẫn chưa có chuyện gì, nhưng sắp rồi.” Kirihara sải những bước dài về phía bãi đỗ xe có đậu chiếc xe thùng dùng trong công việc. “Mario bản lậu bị phát hiện rồi, nghe nói sáng sớm mai, bên điều tra tội phạm làm hàng giả sẽ lục soát nhà máy và nhà kho.”
“Bản lậu? Sao lại lộ ra ngoài được?”
“Không biết, có thể có kẻ tố cáo.”
“Tin tức chính xác không? Sao biết được sáng sớm mai cảnh sát sẽ lục soát?”
“Chuyện gì cũng có cửa để biết hết.”
Bọn họ đi tới bãi đậu xe. Kirihara ngồi lên chiếc xe thùng, khởi động máy. Động cơ dưới cái lạnh của tháng Mười hai, mãi không chịu nổ máy.
“Chẳng biết mấy giờ mới xong, các cậu cứ về đi, đừng quên đóng cửa đấy. Về phía Hiroe, cậu giúp tôi tìm đại một cái cớ nào đó cũng được.”
“Để tôi đi với cậu.”
“Đây là chuyện của tôi, ngay từ đầu tôi đã nói rồi.” Lốp xe phát ra tiếng động, Kirihara đạp ga, sau đó xoay vô lăng bằng một động tác gần như thô bạo, biến mất trong đêm tối.
Tomohiko không biết làm sao, đành quay lại cửa hàng, Hiroe đang lo lắng chờ anh ta.
“Giờ này rồi, anh Kirihara còn đi đâu nữa?”
“Đến chỗ tay thầu khoán máy chơi điện tử ở các cửa hàng lớn. Hình như số máy Kirihara hồi trước đổ buôn cho hắn xảy ra vấn đề.”
“Nhưng đang đêm giao thừa cơ mà.”
“Đối với những người làm trò chơi điện tử, tháng Giêng chính là lúc kiếm tiền. Chắc họ muốn giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt thôi.”
“Hừm.”
Hiroe rõ ràng nhận ra Tomohiko đang nói dối. Nhưng dường như cô cũng hiểu được giờ không phải lúc trách móc anh ta, chỉ chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đấy, hai người xem ti vi một lúc. Kênh nào cũng phát tiết mục đặc biệt dài hơn hai tiếng đồng hồ. Đang có phần nhìn lại một năm qua. Trên màn hình là cảnh huấn luyện viên của đội Hanshin Tigers được các thành viên trong đội tung lên. Tomohiko thầm nghĩ, không biết đã xem đi xem lại cảnh này bao nhiêu lần rồi.
Tomohiko đoán Kirihara không quay lại nữa. Anh ta và Hiroe cứ thế ngồi im chẳng nói chẳng rằng. Giống như Tomohiko, Hiroe chắc chắn cũng không để ý gì đến chương trình trên ti vi.
“Hiroe, em về trước đi.” Lúc chương trình Kouhaku Uta Gassen[21] của đài NHK bắt đầu, Tomohiko nói.
“Thế ạ?”
“Ừ, vậy tốt hơn.”
Hiroe hơi do dự, nhưng chỉ “Vâng” một tiếng, rồi đứng dậy.
“Anh định đợi à?”
“Ừ.” Tomohiko gật đầu.
“Anh cẩn thận đừng để bị cảm nhé.”
“Cảm ơn em.”
“Đêm nay thế nào?” Hiroe hỏi như vậy, là vì bọn họ đã hẹn sẽ cùng đón năm mới.
“Anh sẽ đến, nhưng có thể muộn một chút.”
“Ừ, vậy thì em sẽ chuẩn bị sẵn mì soba.” Hiroe mặc áo khoác lên, rời khỏi cửa hàng.
Còn lại một mình, vô số suy đoán liền hiện ra trong đầu Tomohiko. Ti vi như thường lệ chiếu tiết mục đón Giao thừa, nhưng anh ta không còn tâm trí mà xem nữa. Đến khi định thần lại, tiết mục trên ti vi đã chuyển thành chúc mừng năm mới tự lúc nào, Tomohiko hoàn toàn không nhận ra đã hơn mười hai giờ. Anh ta gọi điện cho Hiroe, nói có thể mình không đến được.
“Kirihara vẫn chưa quay lại ạ?” Giọng Hiroe hơi run.
“Ừ, sự việc có vẻ hơi khó khăn, anh đợi cậu ấy thêm một lát nữa. Hiroe, nếu em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi.”
“Không sao. Đêm nay sẽ chiếu mấy bộ phim rất hay đến tận sáng cơ, em muốn xem.” Giọng Hiroe dường như cố tỏ ra vui vẻ.
Hơn ba giờ sáng, cửa bật mở. Tomohiko đang ngồi ngây người xem phim chiếu lúc đêm muộn nghe thấy động lập tức ngoảnh đầu ra, thấy Kirihara đứng đó, nét mặt u ám. Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Tomohiko giật mình. Quần bò Kirihara đầy bùn, tay áo khoác thể thao cũng rách toạc, khăn quàng cổ cầm trên tay.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại thế này...”
Kirihara không trả lời, cũng không nói gì về việc Tomohiko vẫn ở đây đến tận bây giờ. Trông anh ta có vẻ mệt mỏi vô cùng. Anh ta ngồi thụp xuống đất, đầu cúi gục xuống.
“Kirihara...”
“Về đi.” Kirihara cúi đầu, mắt nhắm nghiền nói.
“Hả?”
“Tôi bảo cậu về đi.”
“Nhưng mà...”
“Về đi!” Kirihara dường như không có ý nói từ nào khác.
Tomohiko không biết làm sao, đành chuẩn bị ra về. Trong thời gian đó tư thế của Kirihara hoàn toàn không thay đổi.
“Tôi về đây.” Tomohiko nói lần cuối, nhưng Kirihara vẫn không phản ứng. Tomohiko đành bỏ cuộc đi ra phía cửa. Nhưng đúng lúc định mở cửa, anh ta chợt nghe thấy một tiếng gọi “Sonomura.”
“Sao hả?”
Kirihara không nói ngay mà vẫn nhìn chằm chằm xuống nền đất. Tomohiko toan mở miệng nói gì đó, thì anh ta cất tiếng.
“Đi đường cẩn thận.”
“Ờ... ừm. Kirihara, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
Không có tiếng đáp. Tomohiko chán nản, mở cửa đi ra.
7