Bạch Dạ Hành - Chương 60

Chiếc quai túi của cửa hàng tiện lợi cấn sâu trên ngón tay cô. Là do nước khoáng trong chai nhựa và gạo quá nặng. Xách theo những thứ ấy, Kurihara Noriko khó nhọc mở cánh cửa ngoài tiền sảnh.

Cô rất muốn cất tiếng nói “Em về rồi đây”, nhưng không phát ra âm thanh nào, vì cô biết rõ bên trong đã không còn ai để nghe những lời ấy nữa.

Noriko đặt những thứ mới mua về xuống trước tủ lạnh, rồi mở cửa căn phòng kiểu Tây. Trong phòng tối đen như mực, không khí lạnh lẽo. Trong bóng tối, hiện lên một bộ máy tính cá nhân màu trắng. Lúc trước, màn hình của nó bao giờ cũng phát sáng, cũng chẳng phát ra âm thanh nào hết.

Noriko quay ra bếp, sắp xếp những thứ vừa mua. Đồ tươi, đồ đông lạnh cô cho vào tủ lạnh, những thứ khác thì bỏ vào tủ bếp bên cạnh. Trước khi đóng cửa tủ lạnh, cô lấy ra một lon bia.

Cô vào phòng kiểu Nhật, bật ti vi lên, rồi vặn lò sưởi. Trong lúc đợi căn phòng ấm lên, cô đắp tấm chăn cuộn thành một đống trong góc phòng lên đùi. Trên ti vi, các nghệ sĩ hài đang chơi trò chơi, người nào kết quả kém nhất sẽ bị phạt nhảy bật cao. Cô thầm nhủ, tiết mục vớ vẩn. Trước đây, cô chẳng bao giờ xem những chương trình kiểu này, nhưng hiện giờ, cô lại lấy làm may mắn vì có thứ ngu xuẩn như thế tồn tại trên đời. Ở trong căn phòng u ám lạnh lẽo thế này, cô không hề muốn xem những chương trình khiến tâm trạng mình thêm nặng nề.

Noriko giật nắp lon bia, uống một ngụm lớn. Chất lỏng lạnh buốt từ cổ họng trôi xuống dạ dày, toàn thân cô nổi da gà, khẽ run lên. Nhưng đó cũng là một thứ khoái cảm. Vì vậy, cho dù đã vào đông, trong tủ lạnh nhà cô vẫn không thể thiếu bia. Mùa đông năm ngoái cũng thế, những lúc trời lạnh anh ta lại càng muốn uống bia. Anh ta nói, như vậy có thể khiến thần kinh thêm nhạy bén.

Noriko ngồi ôm gối, thầm nghĩ, phải ăn tối mới được. Không cần nấu nướng công phu, chỉ cần cho những thứ vừa mua ở cửa hàng tiện lợi 24/24h lúc nãy vào lò vi sóng làm nóng một chút là được. Thế nhưng, ngay cả thế cô cũng cảm thấy thật phiền phức, cả người rũ ra không còn chút sức lực nào cả. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu là cô chẳng hề có cảm giác muốn ăn.

Cô chỉnh âm lượng ti vi lớn lên, trong nhà không có âm thanh, cảm giác càng lạnh lẽo. Cô hơi nhích lại gần chiếc lò sưởi.

Nguyên nhân thì Noriko đã quá rõ. Cô cô đơn. Ở trong căn phòng tĩnh lặng, dường như cô sẽ bị nỗi cô độc đè nén cho vỡ tung.

Hồi trước không như vậy. Sống một thân một mình vừa thoải mái vừa vui vẻ, chính vì nghĩ thế, cô mới thanh lý hợp đồng với trung tâm môi giới hôn nhân.

Thế nhưng, cuộc sống với Akiyoshi Yuichi, đã khiến suy nghĩ của Noriko hoàn toàn thay đổi. Cô hiểu được niềm hạnh phúc khi ở bên người mình yêu thương. Bị cướp đi thứ mình từng sở hữu, không có nghĩa là sẽ quay lại được như lúc mình chưa có thứ ấy.

Noriko tiếp tục uống bia, cô nhủ lòng không được nhớ đến anh ta nữa, nhưng trong đầu vẫn cứ hiện lên bóng lưng anh ta ngồi trước máy tính. Điều này là lẽ đương nhiên, bởi suốt một năm nay, cô chỉ luôn nghĩ đến anh ta, nhìn thấy mỗi anh ta.

Lon bia nhanh chóng cạn sạch, cô bóp dẹp cái lon không, đặt lên bàn. Trên bàn còn hai lon nữa cũng bị bóp dẹp như thế, của ngày hôm qua và hôm kia. Dạo này, cô thậm chí còn chẳng buồn quét dọn nhà cửa.

Ăn cơm trước đã, đúng lúc cô thầm nhủ như vậy, toan dồn sức nhấc tấm thân nặng nề dậy thì chuông cửa ngoài tiền sảnh vang lên.

Cô mở cửa, trước cửa là một người đàn ông chừng hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc chiếc áo khoác cũ sờn, thân hình rắn chắc, ánh mắt sắc bén. Bằng trực giác, Noriko đoán ra được nghề nghiệp của ông ta, trong lòng chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành.

“Cô Kurihara Noriko phải không?” Người đàn ông hỏi. Là giọng vùng Kansai.

“Đúng vậy. Ông là...”

“Tôi họ Sasagaki. Tôi từ Osaka đến.” Người đàn ông đưa danh thiếp ra, bên trên in hàng chữ “Sasagaki Junzo”, nhưng không có chức danh. Ông ta bổ sung thêm một câu, “Đến mùa xuân năm nay tôi vẫn còn là cảnh sát.”

Quả nhiên mình đoán không sai, Noriko xác nhận lại suy đoán bằng trực giác của mình.

“Thực ra có mấy chuyện muốn hỏi cô, có thể xin cô một chút thời gian không?”

“Bây giờ ạ?”

“Đúng thế. Bên kia có một quán cà phê, sang bên đó nói chuyện cũng được.”

Noriko nghĩ, nên làm thế nào bây giờ nhỉ? Cô không thích để đàn ông lạ vào nhà, nhưng cô lại lười chẳng muốn bước chân ra cửa nữa.

“Cho tôi hỏi là về chuyện gì được không?”

“Nhiều lắm. Đặc biệt là chuyện cô đến văn phòng thám tử Imaeda.”

Ơ, cô bất giác thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Cô đã tới chỗ anh Imaeda ở Shinjuku phải không, tôi muốn hỏi cô về chuyện đó trước.” Ông già tự xưng từng là cảnh sát ấy nở một nụ cười thân thiết.

Cảm giác lo lắng bắt đầu lan rộng trong tâm trí cô. Người này đến hỏi chuyện gì vậy? Nhưng mặt khác, trong lòng cô lại dấy lên chút hy vọng. Có lẽ có thể biết được tin tức gì của anh ta? Cô chần chừ vài giây, rồi mở cửa rộng ra. “Mời ông vào.”

“Được không?”

“Không sao cả, chỉ có điều bên trong bừa bãi lắm.”

“Xin phép cô.” Nói đoạn, người đàn ông bước vào nhà. Trên người ông ta toả ra mùi của nam giới về già.

Noriko đến văn phòng thám tử Imaeda vào tháng Chín. Trước đó khoảng hai tuần, Akiyoshi Yuchi biến mất khỏi chỗ ở của cô. Không có dấu hiệu gì báo trước, chỉ đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa. Cô lập tức hiểu rằng không phải anh ta gặp tai nạn, vì chìa khoá căn hộ được cho vào phòng bì, bỏ trong hộp thư gắn trên cửa. Đồ đạc của anh ta gần như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vốn dĩ anh ta đã không có nhiều đồ đạc, mà cũng chẳng có thứ gì quý giá cả.

Thứ duy nhất có thể chứng minh anh ta từng ở đây chính là bộ máy tính, nhưng Noriko lại không biết sử dụng thế nào. Rầu rĩ thật lâu, cuối cùng cô mời một người bạn quen dùng máy tính đến nhà. Cô biết rõ là không nên làm như vậy, nhưng vẫn quyết định nhờ bạn xem xem trong máy tính của anh ta có thứ gì. Người bạn làm nghề viết lách tự do ấy chẳng những đã xem máy tính, mà cả các đĩa từ anh ta để lại cũng xem hết, kết luận là: không có bất cứ thứ gì, không để lại thứ gì cả. Theo lời cô ấy nói, toàn bộ hệ thống ở trong trạng thái rỗng không, đĩa từ cũng trắng xoá.

Noriko thầm nghĩ, thật sự không có cách nào tìm được Akiyoshi đi đâu hay sao? Thứ duy nhất cô có thể nghĩ đến chỉ có tập tài liệu trống không mà anh ta từng mang về, bên trên viết “Văn phòng thám tử Imaeda”.

Cô liền mở danh bạ điện thoại, nhanh chóng tìm được văn phòng thám tử đó. Biết đâu lại phát hiện được gì thì sao? Ý nghĩ này khiến cô gần như không kiềm chế nổi, ngay ngày hôm sau, cô đã đến Shinjuku.

Tiếc rằng cô không thu được chút thông tin nào dù là nhỏ nhất. Nữ nhân viên trẻ tuổi nói, không có ghi chép nào liên quan đến Akiyoshi, dưới danh nghĩa là người thuê điều tra hay đối tượng điều tra.

Xem chừng không có cách nào tìm được anh ta rồi. Noriko một mực cho là thế. Vì vậy, cô không ngờ Sasagaki lại lần theo đầu mối từ văn phòng thám tử tìm đến cửa.

Sasagaki bắt đầu hỏi từ chuyện cô đến văn phòng thám tử Imaeda. Noriko thoáng do dự, nhưng vẫn thuật lại vắn tắt quá trình tìm đến văn phòng thám tử của mình. Nghe thấy người đàn ông đang sống cùng một cô gái biến mất, Sasagaki cũng có vẻ hơi kinh ngạc.

“Chuyện anh ta có kẹp tài liệu trống không của văn phòng thám tử Imaeda thực sự rất kỳ lạ. Cô không có đầu mối nào hay sao? Cô đã bao giờ liên lạc với bạn bè hay người nhà của anh ta chưa?”

Cô lắc đầu.

“Cho dù muốn cũng không biết phải liên lạc thế nào. Tôi thực sự không biết gì về anh ấy cả.”

“Đúng là kỳ lạ thật.” Sasagaki có vẻ bối rối.

“Xin hỏi, ông Sasagaki đang điều tra vụ gì vậy?”

Nghe Noriko hỏi, Sasagaki ngần ngừ giây lát, đoạn trả lời, “Thực ra, đây cũng là một chuyện rất lạ. Anh Imaeda cũng mất tích rồi.”

“Sao?”

“Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện khác, tôi đang điều tra vụ mất tích của anh ta, nhưng hoàn toàn không có đầu mối gì cả. Vậy nên mới đánh liều thử đến làm phiền cô Kurihara một lần xem sao. Thật ngại quá.” Sasagaki cúi thấp mái đầu hoa râm.

“Ra là vậy. Cho tôi hỏi, anh Imaeda mất tích lúc nào vậy?”

“Mùa hè năm ngoái, tháng Tám.”

“Tháng Tám...” Nhớ lại chuyện hồi đó, Noriko hít sâu vào một hơi. Chính vào thời điểm đó, Akiyoshi đã mang lọ kali xyanua ra ngoài, và trên kẹp tư liệu anh ta mang về có viết hàng chữ “Văn phòng thám tử Imaeda.”

“Cô sao vậy?” Viên cảnh sát nghỉ hưu nhạy bén nhận ra vẻ khác thường ở cô, liền hỏi.

“À, không có gì, không có gì.” Noriko vội vàng xua tay.

“Phải rồi.” Sasagaki lấy trong túi ra một tấm ảnh. “Cô đã từng nhìn thấy người này chưa?”

Cô đón lấy tấm ảnh, vừa liếc qua một cái đã suýt kêu lên thành tiếng. Tuy rằng trẻ hơn, nhưng đây rõ ràng chính là Akiyoshi Yuichi.

“Cô thấy sao?” Sasagaki hỏi.

Noriko khó nhọc lấy lại bình tĩnh. Hàng trăm ý nghĩ lẫn lộn trong đầu. Có nên nói thật không? Nhưng sự thực viên cảnh sát già mang theo tấm ảnh bên người làm cô lo lắng. Akiyoshi là nghi can của vụ án nào đó chăng? Sát hại Imaeda? Không phải chứ?

“Không, tôi chưa từng gặp anh ta.” Cô vừa trả lời, vừa đưa tấm ảnh lại cho Sasagaki. Cô biết đầu ngón tay mình đang run lên, má cũng đỏ bừng.

Sasagaki nhìn chằm chằm vào Noriko, ánh mắt đã trở về tác phong cảnh sát. Cô bất giác đưa mắt nhìn ra hướng khác.

“Thật đáng tiếc.” Sasagaki dịu giọng, rồi cất tấm ảnh đi. “Vậy, tôi phải xin phép thôi.” Sau khi đứng lên, ông nói như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. “Tôi có thể xem qua đồ đạc của bạn trai cô được không? Biết đâu có thể có ích.”

“Ơ, đồ đạc của anh ấy ạ?”

“Vâng. Không tiện à?”

“Không, không sao cả.”

Noriko dẫn Sasagaki đến gian phòng kiểu Tây. Ông ta lập tức bước đến bộ máy tính.

“Ồ, anh Akiyoshi biết dùng thứ này à?”

“Vâng, anh ấy dùng để viết tiểu thuyết.”

“Chà.” Sasagaki tỉ mỉ xem xét bộ máy tính và xung quanh. “Xin hỏi, cô có ảnh nào của Akiyoshi không?”

“À... không có.”

“Nhỏ cũng không sao, chỉ cần thấy mặt là được rồi.”

“Thật sự không có tấm nào cả, tôi không chụp.”

Noriko không nói dối. Có mấy lần cô muốn hai người chụp ảnh chung, nhưng đều bị Akiyoshi từ chối. Vì vậy, sau khi anh ta mất tích, Noriko chỉ còn biết dựa vào ký ức để dựng lại hình ảnh của anh ta mà thôi.

Sasagaki gật đầu, nhưng ánh mắt rõ ràng vẫn còn vẻ ngờ vực. Cứ nghĩ không biết ông ta đang nghĩ gì, Noriko lại cảm thấy lo lắng tột độ.

“Vậy thì, có thứ gì do anh Akiyoshi viết không vậy? Giấy nhắn hay nhật ký chẳng hạn.”

“Tôi nghĩ chắc không còn mấy thứ đó đâu. Cho dù có, cũng chẳng còn nữa.”

“Vậy sao?” Sasagaki lại đảo mắt quanh phòng, nhìn Noriko mỉm cười. “Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền cô.”

“Thật ngại vì không giúp được gì ông.” Cô nói.

Lúc Sasagaki đi giày ngoài tiền sảnh, Noriko cứ chần chừ không biết phải làm sao. Người này biết gì đó về Akiyoshi. Cô thật sự rất muốn hỏi ông ta. Nhưng cô lại cảm thấy, nếu nói với ông ta rằng người trong ảnh chính là Akiyoshi, sẽ bất lợi cho anh. Cho dù biết rõ không bao giờ gặp lại nữa, đối với cô anh ta vẫn là người quan trọng nhất trên đời này.

Đi giày xong, Sasagaki quay lại nhìn cô nói, “Xin lỗi đã làm phiền cô lúc cô mệt mỏi thế này.”

“Đâu có.” Noriko nói, cảm giác cổ họng mình như nghẹn lại.

Sasagaki lại đảo mắt một vòng trong nhà, tựa hồ đang dò xét nốt lần cuối cùng, đột nhiên, ánh mắt ông ta dừng lại. “Ồ, đó là...”

Ông ta chỉ vào cái tủ nhỏ để điện thoại bên cạnh tủ lạnh, bên trên vài giấy nhắc việc vứt bừa bộn. “Đó là album phải không?” Viên cảnh sát già hỏi.

“Ừm.” Noriko đưa tay cầm thứ ông ta đang nhìn chằm chằm lên. Đó là quyển album loại rẻ tiền mà tiệm rửa ảnh tặng cho.

“Không có gì hay ho cả.” Noriko nói. “Là ảnh tôi chụp hồi đi Osaka năm ngoái.”

“Osaka?” Hai mắt Sasagaki sáng lên. “Có thể cho tôi xem được không?”

“Được, nhưng bên trong không chụp người.” Cô đưa quyển album cho ông ta.

Đó là những tấm ảnh cô chụp hồi Akiyoshi dẫn cô đi Osaka, toàn là ảnh các toà nhà và nhà dân thông thường, chứ chẳng phải phong cảnh gì đáng để thưởng thức, cô chụp với tâm thái chỉ xem nó như một trò đùa. Những tấm ảnh này, cô cũng chưa cho Akiyoshi xem bao giờ.

Thế nhưng, bộ dạng của Sasagaki lại trở nên hết sức kỳ lạ. Ông ta trợn tròn hai mắt, miệng hơi mở ra.

“Cho hỏi... có gì không ổn vậy?” Cô thắc mắc.

Sasagaki không trả lời cô ngay, mà nhìn chằm chằm vào đống ảnh. Hồi lâu sau, ông ta mới giơ trang đang mở về phía cô.

“Cô từng đi qua đằng trước cửa tiệm cầm đồ này đúng không, tại sao lại chụp nó?

“Tấm này... cũng chẳng có dụng ý gì đặc biệt.”

“Toà nhà này cũng làm người ta thấy rất tò mò. Cô thích điểm gì đó, mà lại muốn chụp lại?”

“Thế thì có gì không ổn?” Giọng cô bắt đầu run lên.

Sasagaki cho tay vào túi áo trước ngực, lấy ra tấm ảnh vừa nãy... ảnh chân dung của Akiyoshi.

“Tôi nói cho cô một chuyện thú vị. Tấm biển của tiệm cầm đồ mà cô chụp lại đó, viết hàng chữ ‘Tiệm cầm đồ Kirahara’, đúng không nhỉ? Người này họ Kirahara, tên thật của anh ta là Kirahara Ryoji.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3