Bạch Dạ Hành - Chương 61
Báo ngày 3 tháng Giêng đăng tin đã tìm được một lượng lớn bản lậu trò chơi Super Mario Bros. Địa điểm phát hiện là bãi đỗ xe tại nhà riêng của một người tiêu thụ trung gian. Người này cũng buôn bán cả máy trò chơi điện tử và băng trò chơi đã qua sử dụng.
Theo những gì đọc trong bài báo này, Tomohiko cho rằng tay trung gian đó chính là Matsuura. Hiện Matsuura đang mất tích. Ngoài việc nghi phạm làm phần mềm lậu và đường dây tiêu thụ rất có khả năng liên quan tới xã hội đen, cảnh sát vẫn chưa nắm được gì. Tất nhiên, tên của Kirihara cũng không xuất hiện.
Tomohiko lập tức gọi điện cho Kirihara, nhưng chỉ nghe thấy chuông reo mà không có người bắt máy.
Ngày 5 tháng Giêng, MUGEN mở cửa theo đúng kế hoạch ban đầu. Nhưng Kirihara không hề xuất hiện, Tomohiko đành cùng Hiroe hoàn thành công việc nhập và bán hàng. Trường học vẫn đang nghỉ đông, nên có rất nhiều học sinh cấp II, III tìm đến.
Tomohiko tranh thủ lúc rỗi việc gọi điện cho Kirihara mấy lần, nhưng đều không ai nghe máy.
“Liệu anh Kirihara có gặp phải chuyện gì không nhỉ.” Lúc cửa hàng không có khách, Hiroe lo lắng hỏi.
“Anh nghĩ không cần phải lo lắng cho cậu ta đâu, nhưng lúc về nhà anh sẽ ghé qua xem thế nào.”
“Đúng đấy, nêm làm như thế.”
Hiroe nhìn chiếc ghế Kirihara thường ngày vẫn ngồi, trên lưng ghế vắt một chiếc khăn quàng. Chính là chiếc mà Kirihara quàng trong đêm giao thừa.
Trên bức tường phía sau chiếc ghế ấy, ở chỗ cao hơn lưng ghế một chút có treo một khung tranh nhỏ Hiroe mang đến. Trong khung tranh là hình cắt giấy đứa bé trai và đứa bé gái mà tối hôm đó Kirihara đã khéo léo cắt.
Trong đầu Tomohiko đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Anh ta vội vàng mở ngăn kéo bàn làm việc của Kirihara... Chiếc hộp đựng cái kéo kia đã biến mất!
Ngay tức thì, Tomohiko có một linh cảm... Kirihara có thể sẽ không xuất hiện nữa.
Sau khi kết thúc công việc trong ngày, trước khi về nhà, Tomohiko tạt qua chỗ ở của Kirihara. Anh ta không ngừng ấn chuông cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Anh ta lại ra bên ngoài tòa nhà, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bên trong không có ánh đèn.
Ngày hôm sau và cả mấy ngày sau đó, Kirihara đều không xuất hiện. Sau đó, điện thoại của Kirihara dường như đã bị cắt, không gọi được nữa. Tomohiko đến chỗ ở của anh ta thăm dò, vừa lúc thấy mấy người lạ mặt đang dọn đồ nội thất và đồ điện máy trong nhà anh ta ra.
“Các anh làm gì vậy?” Tomohiko hỏi một người trông có vẻ đứng đầu bọn họ.
“Chúng tôi... đang dọn nhà, được người ở căn hộ này yêu cầu.”
“Mấy anh là...”
“Công ty dọn nhà.” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Tomohiko.
“Kirihara chuyển nhà rồi à?”
“Chắc thế, anh ta đã trả lại căn hộ.”
“Xin hỏi anh ta chuyển đi đâu vậy?”
“Chuyện đó thì tôi không rõ.”
“Không rõ... các anh không phải chuyển đồ đến đó sao?”
“Chúng tôi được yêu là bỏ hết cả đi.”
“Bỏ hết? Toàn bộ?”
“Đúng, tiền cũng trả trước cả rồi. Xin lỗi, tôi còn phải làm việc.” Nói xong, người đàn ông ấy liền bắt đầu ra lệnh cho những người khác.
Tomohiko lùi lại một bước, nhìn bọn họ lần lượt chuyển đồ đạc của Kirihara ra ngoài.
Khi nghe kể chuyện này, Hiroe có vẻ rất lúng túng và hoảng hốt.
“Sao lại thế... sao anh ấy lại đột nhiên bỏ đi như vậy?”
“Cậu ấy có suy nghĩ của riêng mình mà. Dẫu sao thì, giờ chỉ có chúng ta trông nom cửa hàng này thôi.”
“Kirihara sau này có liên lạc với chúng ta không nhỉ?”
“Nhất định là có. Từ giờ cho đến lúc ấy, hai chúng ta hãy cùng cố gắng nhé.”
Hiroe mặc dù bất an ra mặt, nhưng vẫn gật đầu với Tomohiko.
Chiều ngày thứ năm sau khi mở cửa hàng, một người đàn ông tìm đến. Người này khoảng năm mươi tuổi, mặc áo khoác dạ cũ. Xét theo tiêu chuẩn người cùng thế hệ, dáng người ông ta rất cao, vai cũng rất rộng. Mắt một mí dày, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa sắc bén. Tomohiko nghĩ ngay ông ta không đến để mua máy tính.
“Cậu là người phụ trách ở đây à?” Người đàn ông hỏi.
“Vâng.” Tomohiko trả lời.
“Chà, trẻ quá, chắc cũng tầm tuổi cậu Kirihara nhỉ...”
Ông ta vừa nhắc đến Kirihara, Tomohiko liền không kìm được mở to hai mắt. Người đàn ông dường như rất hài lòng trước phản ứng ấy của anh ta. Ông ta nói, “Có thể làm phiền cậu một chút được không? Tôi có chuyện này muốn hỏi.”
“Quý khách...”
Người đàn ông xua tay. “Tôi không phải là khách, tôi làm nghề này cơ.” Đối phương lấy ra tấm thẻ cảnh sát từ túi trong áo khoác.
Đây không phải lần đầu tiên Tomohiko nhìn thấy thứ này, hồi lớp mười một, anh ta từng bị cảnh sát tìm đến. Người đàn ông trước mặt tỏa ra một thứ mùi giống như hai cảnh sát hồi đó. Anh ta thầm lấy làm may mắn vì Hiroe đã ra ngoài. “Có phải muốn hỏi chuyện về Kirihara không?”
“Đúng. Tôi có thể ngồi đây được không?” Người đàn ông chỉ vào chiếc ghế đối diện với Tomohiko.
“Mời ông.”
“Vậy tôi xin phép.” Người đàn ông ngồi xuống, dựa hẳn vào lưng ghế, đảo mắt nhìn quanh phòng. “Các cậu bán loại hàng có vẻ khó hiểu nhỉ. Bọn trẻ con hay mua những thứ này à?”
“Khách hàng đa số là người lớn nhưng thỉnh thoảng cũng có học sinh cấp II đến mua.”
“Hừm,” người đàn ông nói rồi lắc đầu, “thế giới này càng lúc càng ghê gớm, tôi đã không theo kịp mất rồi.”
“Ông muốn hỏi chuyện gì vậy ạ?” Tomohiko hơi nôn nóng.
Dường như lấy làm vui trước vẻ mặt của Tomohiko, viên cảnh sát cười nhẹ.
“Ông chủ của cửa hàng này vốn là cậu Kirihara Ryoji đúng không nhỉ, giờ cậu ta đang ở đâu?”
“Ông muốn tìm Kirihara có việc gì?”
“Tôi muốn cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã.” Viên cảnh sát cười nhạt.
“Cậu ấy... giờ không ở đây.”
“Ừ, chuyện này thì tôi biết. Căn hộ cậu ta ở đến năm ngoái cũng thanh lý hợp đồng rồi, trong nhà trống không. Thế nên tôi mới đến hỏi cậu.”
Tomohiko thở dài. Xem ra muốn trả lời qua loa cũng vô ích. “Thực ra, chúng tôi cũng đang khốn đốn đây. Ông chủ đột nhiên lại biến mất.”
“Có báo cảnh sát không?”
“Không,” Tomohiko lắc đầu. “Tôi vẫn nghĩ rồi cậu ấy sẽ liên lạc với chúng tôi.”
“Lần cuối cùng cậu gặp cậu ta là khi nào?”
“Hôm giao thừa, mãi đến lúc đóng cửa hàng cậu ấy vẫn ở đây.”
“Sau đó các cậu có nói chuyện qua điện thoại không?”
“Không.”
“Biến mất mà không nói năng câu nào với cả người làm chung như cậu à? Có chuyện đó sao?”
“Vậy nên chúng tôi mới khốn đốn.”
“Ừm.” Người đàn ông xoa cằm, “Lúc cậu gặp cậu Kirihara lần cuối cùng, cậu ta có gì bất bình thường không?”
“Không, tôi không để ý thấy gì bất thường cả, giống như mọi khi thôi.” Tomohiko trả lời với vẻ bình thản, thầm nghĩ tại sao khi người đàn ông này nhắc đến Kirihara lại thêm chữ “cậu” ở đằng trước.
Người đàn ông thò tay vào túi áo lấy ra một món đồ. “Cậu có nhớ gì về người này không?”
Đó là một tấm ảnh, ảnh chân dung của Matsuura. Tomohiko cần nhanh chóng quyết định câu trả lời. Cuối cùng, anh ta kết luận là nên nói dối càng ít càng tốt. “Tôi biết. Là ông Matsuura phải không? Nghe nói hồi trước từng làm việc cho nhà Kirihara.”
“Ông ta từng đến đây à?”
“Ông ấy có đến mấy lần.”
“Đến làm gì?”
“Không biết.” Tomohiko cố ý nghiêng đầu đi, “Tôi chỉ nghe nói ông ta đã lâu lắm rồi không gặp lại Kirihara, nên mới đến tìm cậu ấy. Tôi gần như không nói chuyện với ông ta, nên cũng không rõ lắm.”
“Hừm.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt Tomohiko. Ánh mắt đó như muốn nhìn thấu xem trong lời của anh ta có bao nhiêu phần dối trá. Tomohiko gắng sức kìm ý muốn quay đầu đi hướng khác.
“Sau khi ông Matsuura đến đây, thái độ của cậu Kirihara thế nào? Có gì để lại cho cậu ấn tượng đặc biệt không?”
“Không có gì. Bọn họ nói chuyện với nhau như thể rất nhớ hồi xưa.”
“Rất nhớ hồi xưa?”
Tomohiko có cảm giác cặp mắt người đàn ông sáng lên.
“Đúng vậy.”
“Ừm...” ông ta gật đầu vẻ hứng thú. “Cậu có nhớ họ nói những chuyện gì không? Tôi nghĩ chắc là có nhắc đến những chuyện đã qua chứ nhỉ.”
“Hình như thế, có điều tôi không nghe được nội dung cụ thể, vì lúc ấy đang bận tiếp khách.”
Tomohiko nhớ Matsuura từng nói về vụ án bố Kirihara bị giết. Nhưng, anh quyết định tốt nhất không nên nhắc đến chuyện đó vào lúc này.
Lúc này, cánh cửa bật mở, một cậu chàng trông như học sinh cấp III bước vào, Tomohiko cất tiếng, “Xin chào quý khách!”
“Vậy sao.” Người đàn ông rốt cuộc cũng đứng dậy. “Vậy thì hôm khác tôi lại đến.”
“Xin hỏi... Kirihara đã làm gì vậy?”
Khi Tomohiko hỏi câu ấy, ông ta đã thoáng tỏ ra do dự, sau đó đáp.
“Giờ vẫn chưa biết. Có điều, chắc chắn cậu ta đã làm gì đó thì tôi mới tìm đến.”
“Làm gì đó...”
“Ồ.” Người đàn ông để ngoài tai câu nói của Tomohiko, chuyển ánh mắt về phía bức tranh cắt giấy đóng khung trên tường, “Đây là cậu ta cắt phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ta vẫn khéo tay như thế nhỉ, lại còn là đứa bé trai dắt đứa bé gái nữa, đẹp thật.”
Tomohiko nghĩ, sao ông ta biết là Kirihara cắt? Anh ta tin chắc người này không chỉ điều tra nghi phạm làm lậu trò chơi Mario.
“Xin lỗi đã làm phiền cậu.” Người đàn ông đi ra phía cửa.
“Xin hỏi...” Tomohiko gọi với theo, “có thể hỏi tên ông được không ạ?”
“Được.” Người đàn ông dừng bước, ngoảnh đầu lại nói, “Tôi họ Sasagaki.”
“Ông Sasagaki...”
“Gặp lại cậu sau.” Sasagaki ra khỏi cửa hàng.
Tomohiko ấn tay lên trán, Sasagaki... anh ta từng nghe thấy cái họ này rồi, hình như là từ miệng Matsuura. Ông ta kể, người cảnh sát hình sự đã năm lần bảy lượt xác nhận lại chứng cứ ngoại phạm của họ trong vụ án bố Kirihara chính là Sasagaki.
Tomohiko xoay người, chăm chú nhìn vào bức tranh cắt giấy mà Kirihara để lại.
Bạch Dạ Hành