Bạch Dạ Hành - Chương 76

Shinozuka Kazunari đến lúc hai giờ hai mươi phút. Anh ta mặc bộ vest màu xám nhạt, dù trời đang mưa, nhưng mái tóc vẫn mượt mà. Trông anh ta già hơn lúc ở sân tập golf chừng bốn năm tuổi. Chính là phong thái của giới trí thức đây mà, Imaeda thầm nghĩ.

“Dạo này hiếm khi gặp anh ở sân tập golf nhỉ.” Sau khi ngồi xuống ghế, Shinozuka nói.

“Không có dự định ra sân golf, nên tự nhiên thấy ngại.” Imaeda vừa bưng cà phê ra vừa nói. Từ sau lần đi đánh golf với hai cô gái kia, anh ta chỉ đến sân tập có một lần. Mà một lần đó là tiện thể đến lấy cây gậy sắt số 5 đã sửa xong.

“Vậy lần sau cùng đi nhé, có mấy sân golf có thể dẫn bạn vào đó.”

“Tốt quá, nhớ gọi tôi đấy nhé.”

“Vậy thì, tôi sẽ rủ cả Takamiya cùng đi luôn.” Nói xong, Shinozuka đưa cốc cà phê lên miệng. Imaeda nhận ra, cử chỉ và giọng điệu của anh ta có vẻ không tự nhiên, đặc trưng của những thân chủ đến đây yêu cầu điều tra.

Shinozuka đặt cốc cà phê xuống, thở hắt ra một hơi rồi mới cất tiếng. “Thực ra, tôi muốn nhờ anh làm một việc không hợp lẽ thường cho lắm.”

Imaeda gật đầu. “Khách hàng đến đây đa phần đều cho rằng việc mình yêu cầu không hợp với lẽ thường. Là chuyện gì vậy?”

“Là chuyện về một phụ nữ.” Shinozuka nói, “Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi điều tra một phụ nữ.”

“Ra vậy.” Imaeda hơi thất vọng, quả nhiên là vấn đề đàn bà. “Bạn gái của anh Shinozuka ạ?”

“Không, người phụ nữ này không liên quan trực tiếp với tôi...” Shinozuka cho tay vào túi trong của áo vest, lấy ra một tấm ảnh, đặt lên mặt bàn, “Là cô ta.”

“Cho tôi xem một chút.” Imaeda giơ tay cầm lấy.

Trong tấm ảnh là một phụ nữ xinh đẹp. Bức ảnh hình như được chụp phía trước một biệt thự nào đó. Cô mặc áo khoác nên có lẽ thời điểm chụp ảnh vào mùa đông, đó là một chiếc áo lông thú màu trắng. Nét mặt cô khi mỉm cười nhìn vào ống kính trông hết sức tự nhiên, dù có bảo đây là người mẫu chuyên nghiệp cũng không có gì ngạc nhiên. “Đúng là một người đẹp.” Imaeda cảm thán thốt lên.

“Anh họ tôi đang qua lại với cô ta.”

“Anh họ? Nói như vậy, tức là con trai của...”

“... Tổng giám đốc công ty Dược phẩm Shinozuka, hiện đang là ủy viên thường vụ hội đồng quản trị.”

“Năm nay anh ấy bao nhiêu tuổi?”

“Bốn mươi lăm... thì phải.”

Imaeda nhún vai. Tuổi ấy đã làm ủy viên thường vụ hội đồng quản trị một công ty dược phẩm lớn, dân công sở bình thường hoàn toàn không thể mơ tới.

“Chắc ông ấy đã có vợ rồi chứ?”

“Hiện giờ thì không, sáu năm trước chị ấy qua đời vì tai nạn máy bay rồi.”

“Tai nạn máy bay?”

“Chính là vụ rơi máy bay chở khách của hãng hàng không Nhật Bản.”

“Vâng.” Imaeda gật đầu, “Bà ấy đã lên chiếc máy bay đó à? Thật tội nghiệp. Anh còn mất người thân nào trong tai nạn đó nữa không?”

“Không, trên chuyến bay đó chỉ có mình chị ấy là người nhà.”

“Họ không có con à?”

“Có hai đứa, một trai một gái. May là hai đứa trẻ không lên chuyến bay đó.”

“Đúng là trong cái rủi có cái may.”

“Đúng vậy.” Shinozuka nói.

Imaeda lại nhìn người phụ nữ trong ảnh, đôi mắt to tròn hơi xếch lên làm người ta liên tưởng đến mắt mèo.

“Nếu người vợ đã qua đời, vậy anh họ của anh qua lại với người khác, hẳn cũng không có vấn đề gì chứ?”

“Đương nhiên rồi. Là em họ, tôi cũng mong anh ấy nhanh chóng tìm được một đối tượng phù hợp. Dẫu sao thì, trong tương lai không xa, anh ấy sẽ phải gánh vác cả công ty chúng tôi.”

“Nói như vậy,” đầu ngón tay Imaeda gõ tạch tạch xuống bên cạnh tấm ảnh, “người phụ nữ này có vấn đề gì à?”

Shinozuka điều chỉnh lại tư thế ngồi, người ngả về phía trước.

“Thành thực mà nói, thì đúng là như vậy.”

“Ồ.” Imaeda lại cầm tấm ảnh lên. Người phụ nữ trong ảnh càng nhìn lại càng thấy đẹp. Làn da trắng muốt mịn màng như sứ. “Nghĩa là sao? Nếu tiện, có thể xin anh nói rõ hơn được không?”

Shinozuka khẽ gật đầu, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn.

“Thực ra, người phụ nữ này đã từng kết hôn. Có điều, đây đương nhiên không phải là vấn đề, vấn đề là người từng kết hôn với cô ấy.”

“Là ai?” Imaeda cũng không kìm được hạ thấp giọng xuống.

Shinozuka chầm chậm hít sâu một hơi rồi mới nói.

“Người đó anh cũng quen đấy.”

“Hả?”

“Takamiya.”

“Sao?” Imaeda đột nhiên ưỡn thẳng lưng lên, nhìn chằm chằm vào Shinozuka. “Takamiya mà anh nói đến, chính là anh Takamiya kia ấy hả?”

“Đúng vậy. Chính là Takamiya đó. Cô ta là vợ trước của cậu ấy.”

“Thế này thì, thật là...” Imaeda nhìn tấm ảnh, lắc đầu, “thật bất ngờ.”

“Đúng thế.” Shinozuka cười thiểu não. “Lúc trước hình như tôi có nhắc đến rồi, tôi và Takamiya hồi đại học đều tham gia câu lạc Khiêu vũ giao tiếp. Người phụ nữ trong tấm ảnh, là thành viên câu lạc bộ khiêu vũ của trường đại học nữ tập luyện chung với chúng tôi. Hai người họ chính vì thế mà quen nhau, qua lại rồi kết hôn.”

“Ly hôn lúc nào vậy?”

“Năm 1988... ba năm trước.”

“Ly hôn là vì cô Chizuru?”

“Cụ thể thế nào tôi không được nghe nói, nhưng tôi nghĩ chắc là vậy đấy.” Khóe miệng Shinozuka hơi nhếch lên.

Imaeda khoanh hai tay trước ngực, nhớ lại chuyện ba năm trước. Nói như vậy là, không lâu sau khi bọn họ ngừng điểu tra, Takamiya đã ly hôn với vợ.

“Vậy là vợ trước của anh Takamiya đang qua lại với anh họ anh?”

“Đúng thế.”

“Đây là ngẫu nhiên sao? Ý tôi muốn nói, anh họ anh đã gặp vợ trước của anh Takamiya khi hoàn toàn không biết gì, rồi bắt đầu qua lại với cô ấy?”

“Không, cũng không thể nói là ngẫu nhiên được. Giờ nghĩ lại, coi như tôi là người đã giới thiệu anh họ cho cô ta.”

“Nghĩa là?”

“Tôi dẫn anh họ tôi đến cửa hàng của cô ta.”

“Cửa hàng?”

“Một cửa hàng đồ cao cấp ở Nam Aoyama.”

Theo lời Shinozuka, từ khi còn là vợ Takamiya, người phụ nữ tên Karasawa Yukiho này đã mở mấy cửa hàng đồ hiệu cao cấp. Khi đó, Shinozuka chưa từng ghé qua. Nhưng sau khi cô ly hôn với Takamiya không lâu, anh ta nhận được thư mời đến tham gia ngày hội giảm giá đặc biệt của cửa hàng, nên mới lần đầu đến. Còn về nguyên nhân, anh ta giải thích. “Là Takamiya nhờ tôi. Tuy rằng bọn họ đã ly hôn, nhưng dường như cậu ta cũng muốn ngầm trợ giúp người phụ nữ từng là vợ mình đang cố gắng sống độc lập. Nguyên nhân của cuộc ly hôn hình như là do cậu ta, nên chắc cậu ta cũng có ý tạ lỗi nữa.”

Imaeda gật đầu. Chuyện này rất thường gặp. Mỗi lần nghe thấy những câu chuyện thế này, anh ta đều cảm nhận sâu sắc rằng đàn ông đúng là sinh vật dễ mềm lòng. Thậm chí, một số đàn ông vẫn muốn giúp vợ cũ cho dù nguyên nhân ly hôn là do người vợ. Song phụ nữ thì ngược lại, sau khi chia tay kể cả khi người sai là mình, cũng chẳng quan tâm tới cuộc đời sau đó của chồng cũ nữa.

“Tôi ít nhiều cũng quan tâm đến cô ta, nên mới quyết định tự mình đến xem cô ta sống có ổn không. Khi tôi nói chuyện này với anh họ, anh ấy liền nói muốn đi cùng, lý do là muốn tìm mấy bộ mặc bình thường, trông thời trang một chút. Vậy là chúng tôi cùng đi với nhau.”

“Và đã có cuộc gặp gỡ định mệnh.”

“Xem ra dường như là vậy.”

Shinozuka nói, anh ta hoàn toàn không nhận ra anh họ Yasuharu của mình đã bị Karasawa Yukiho hớp hồn. Sau đấy, Yasuharu thổ lộ. “Nói ra thật xấu hổ, nhưng anh quả thực đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.” Thậm chí, Yasuharu còn tỏ ý nhất quyết sẽ lấy cô nữa.

“Anh ấy không biết cô Karasawa Yukiho này là vợ trước của bạn thân anh à?”

“Không, có biết. Trước khi đưa anh ấy đến cửa hàng đó lần đầu tiên, tôi đã kể với anh ấy rồi.”

“Mặc dù thế, anh ấy vẫn say cô ta như điếu đổ?”

“Đúng vậy. Anh ấy vốn là người rất nồng nhiệt, một khi đã nghĩ vậy thì ai nói thế nào cũng không nghe. Tôi hoàn toàn không hay biết gì, nhưng nghe nói sau lần tôi dẫn đi, anh ấy thường xuyên đến cửa hàng đồ hiệu của cô ta. Cô giúp việc cằn nhằn trong nhà tự dưng có thêm bao nhiêu là quần áo mới mà anh họ tôi hoàn toàn chẳng hề mặc đến.”

Lời kể của Shinozuka làm Imaeda không nhịn nổi mà mỉm cười.

“Tôi có thể tưởng tượng được, đúng là có hơi quá thật. Vậy thì, nỗ lực theo đuổi của anh họ anh đã có kết quả phải không? Vừa nãy anh cũng nói là họ đang qua lại rồi mà.”

“Anh họ tôi muốn kết hôn với cô ta, nhưng hình như cô ta không trả lời rõ ràng. Có lẽ anh ấy cho rằng cách biệt tuổi tác và con cái, khiến cô ta do dự không quyết được.”

“Đúng là vậy, cũng có lẽ vì cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại, làm cô ta thêm thận trọng? Đây cũng là chuyện thường tình của con người mà.”

“Có lẽ.”

“Vậy thì,” Imaeda buông thõng hai tay đang khoanh lại trước ngực, đặt lên mặt bàn. “Anh muốn điều tra gì về người phụ nữ này? Theo như những gì tôi nghe được, dường như anh cũng hiểu tương đối về cô Karasawa Yukiho này rồi.”

“Nhưng lại không phải vậy. Nói thực với anh, quanh cô ta toàn là những bí ẩn.”

“Cô ta là người dưng đối với anh nên đầy bí ẩn cũng là chuyện đương nhiên thôi. Như vậy không được sao?”

Nhưng Shinozuka lại chầm chậm lắc đầu. “Vấn đề là ở tính chất của những bí ẩn đó.”

“Tính chất?”

Shinozuka cầm bức ảnh chụp Karasawa Yukiho lên.

“Tôi cho rằng, nếu anh họ tôi thật sự sẽ hạnh phúc thì kết hôn với cô ta cũng chẳng vấn đề gì. Tuy hơi dị ứng vì cô ta là vợ cũ của bạn thân nhưng tôi nghĩ lâu ngày rồi sẽ quen thôi. Chỉ là...” Anh ta xoay bức ảnh về phía Imaeda, tiếp tục nói, “Nhìn cô ta, cứ có cảm giác không thoải mái không rõ nguyên nhân. Tôi thực sự không cho rằng Karasawa Yukiho đơn giản chỉ là một phụ nữ mạnh mẽ.”

“Trên đời này làm gì có phụ nữ nào chỉ mạnh mẽ không thôi chứ?”

“Người phụ nữ này thoạt nhìn qua sẽ khiến người ta có cảm giác ấy. Cô ta tạo ấn tượng là người dù có vất vả khó nhọc đến mấy, cũng chịu đựng, gắng gượng cười, và tìm cách vượt qua. Anh họ tôi cũng nói, anh ấy bị Karasawa Yukiho hấp dẫn, không chỉ vì vẻ đẹp của cô ta, mà còn vì thứ ánh sáng phát ra từ bên trong tâm hồn nữa.”

“Ý anh là, quầng sáng ấy là giả?”

“Tôi hy vọng anh điều tra điểm này.”

“Khó lắm đấy. Có lý do cụ thể gì khiến anh nghi ngờ cô ta không?”

Nghe Imaeda hỏi như vậy, Shinozuka cúi đầu trầm ngâm một lúc mới ngẩng lên.

“Có.”

“Lý do gì?”

“Tiền.”

“Ồ.” Imaeda dựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn Shinozuka lần nữa. “Cụ thể thế nào?”

Shinozuka khẽ thở dài một tiếng.

“Về điểm này, Takamiya cũng lấy làm lạ, vì rất nhiều tài sản của cô ta dường như có nguồn gốc không rõ ràng. Ví dụ như tiền vốn để mở cửa hàng đồ hiệu chẳng hạn, Takamiya nói cậu ấy hoàn toàn không giúp đỡ gì cô ta về mặt tiền bạc. Nghe nói, khi đó cô ta đã rất say mê chơi cổ phiếu, nhưng một người đầu tư tay mơ không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế trong thời gian ngắn ngủi vậy được.”

“Liệu có phải gia đình cô ta giàu có?”

Imaeda ướm hỏi nhưng Shinozuka lắc đầu.

“Theo như Takamiya nói thì có vẻ không phải, nghe nói mẹ cô ta mở lớp dạy trà đạo, cộng với tiền lương cũng chỉ đủ sống qua ngày thôi.”

Imaeda gật đầu, anh ta đã bắt đầu thấy hứng thú.

“Anh Shinozuka, vậy anh nghĩ thế nào? Anh nghĩ cô Karasawa Yukiho này có người bảo trợ à?”

“Tôi không biết. Kết hôn rồi mà vẫn duy trì quan hệ với người bảo trợ, thì thực sự không hợp lý... nhưng tôi cho rằng cô ta nhất định có mặt trái.”

“Mặt trái à?” Imaeda giơ ngón út lên gãi gãi cánh mũi.

“Còn một chuyện nữa cũng khiến tôi băn khoăn.”

“Một chuyện nữa?”

“Mỗi người có quan hệ mật thiết với cô ta,” Shinozuka hạ giọng, “đều gặp phải bất hạnh dưới một hình thức nào đó.”

“Anh nói sao?” Imaeda đưa mắt nhìn Shinozuka. “Không thể nào!”

“Takamiya chính là một ví dụ. Tuy rằng giờ cậu ấy đã kết hôn với Chizuru, sống rất hạnh phúc, nhưng tôi nghĩ ly hôn xét cho cùng cũng là một chuyện bất hạnh.”

“Nhưng nguyên nhân ở anh ta cơ mà?”

“Bề ngoài là vậy, nhưng chân tướng sự việc thì chưa chắc đã thế.”

“Hừm... cứ cho là thế đi. Còn những người gặp phải chuyện bất hạnh khác thì sao?”

“Bạn gái trước đây của tôi.” Dứt lời, hai cánh môi Shinozuka mím chặt lại.

“Chà chà...” Imaeda uống một ngụm cà phê, chỉ còn hơi âm ấm. “Đã xảy ra chuyện gì? Nếu có thể nói cho tôi...”

“Cô ấy đã gặp chuyện khủng khiếp. Đối với phụ nữ, đó là một điều vô cùng bất hạnh. Chuyện này đã khiến cho hai chúng tôi chia tay nhau.”

“Vì vây,” anh ta tiếp, “tôi cũng là một trong những người phải hứng chịu bất hạnh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3