Bạch Dạ Hành - Chương 77
Imaeda đỗ chiếc Honda Prelude bẩn thỉu ở ven đường, cách cửa hàng đồ hiệu cao cấp ấy một quãng khá xa. Nếu bị nhìn ra là chẳng đủ tiền mà đổi xe mới, thì việc mượn đồ Tây và đồng hồ cao cấp của Shinozuka cũng không còn ý nghĩa gì. “Này, thật sự là không mua gì cho em sao? Cả thứ rẻ tiền cũng không được à?” Sugawara Eri đi bên cạnh anh ta hỏi. Cô đang mặc trên người bộ đồ đẹp nhất của mình.
“Anh nghĩ ở đó chẳng có thứ gì rẻ tiền đâu, sợ rằng giá của món nào cũng khiến em sợ đến rớt cả tròng mắt ra ấy chứ.”
“Hả, thế nếu em muốn quá thì phải làm sao?”
“Em có thể dùng tiền của mình mà mua chứ còn gì, không liên quan đến anh.”
“Cái gì chứ, đồ ki bo!”
“Đừng cằn nhằn, đã bảo sẽ trả tiền em theo giờ rồi mà.”
Không lâu sau, hai người đến trước cửa hàng đồ hiệu cao cấp “R&Y”. Toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều là kính trong suốt, nhìn từ bên ngoài, thấy trong tiệm bày kín đủ loại quần áo và phụ kiện.
“Oa!” Eri đứng cạnh Imaeda xuýt xoa, “Quả nhiên có vẻ toàn đồ đắt muốn chết luôn.”
“Cẩn thận cách dùng từ của em đấy.” Anh ta khẽ thúc cùi chỏ vào Eri.
Sugawara Eri là cô gái làm việc trong một quán rượu cạnh văn phòng thám tử của Imaeda. Ban ngày cô đi học ở trường dạy nghề nhưng Imaeda cũng chẳng rõ cô đang học cái gì nữa. Có điều, cô đáng tin cậy, nên thỉnh thoảng khi gặp tình huống cần có bạn đồng hành, anh ta sẽ trả tiền nhờ cô giúp. Eri hình như cũng thích giúp Imaeda như vậy.
Imaeda mở cửa kính, đi vào bên trong. Điều hòa nhiệt độ để ở mức vừa phải, mùi nước hoa nồng nàn lan tỏa trong không khí, nhưng không hề gây cảm giác dung tục tầm thường.
“Xin chào quý khách.” Một cô gái trẻ từ phía sau xuất hiện. Cô ta mặc bộ vest trắng, nhoẻn miệng nở nụ cười chuyên nghiệp như tiếp viên hàng không. Không phải Karasawa Yukiho.
“Tôi họ Sugawara, đã có hẹn trước.”
Nghe Imaeda nói thế, cô gái liền cúi chào. “Xin chào ông Sugawara, chúng tôi đang đợi ông đây.”
Những lúc hành động với Eri, Imaeda đều cố gắng dùng cái họ Sugawara này. Vì nếu dùng họ khác, có lúc Eri sẽ không phản ứng kịp khi có người gọi.
“Hôm nay ông muốn tìm trang phục thế nào ạ?” Cô gái áo trắng hỏi.
“Thích hợp với con bé.” Imaeda nói, “Mùa hè mùa thu đều mặc được, sang trọng nhưng không sặc sỡ đến nỗi quá nổi bật khi đi làm. Nó vừa đi làm, nếu nổi bật quá sợ sẽ bị ganh ghét.”
“Vâng ạ.” Cô gái áo trắng gật đầu tỏ ý đã hiểu. “Chúng tôi có mấy bộ phù hợp với yêu cầu của ông. Giờ tôi sẽ đi lấy.”
Cùng lúc cô gái xoay người bước đi, Eri cũng quay sang phía Imaeda, anh ta khẽ gật đầu với cô một cái. Đùng lúc này, trong cửa hàng xuất hiện một người nữa, Imaeda đưa mắt nhìn về hướng đó.
Karasawa Yukiho tựa như đi xuyên qua gian quần áo, chầm chậm tiến lại gần bọn họ, miệng nhoẻn cười. Một nụ cười không hề giả tạo chút nào. Vì mắt cô cũng toát ra một vẻ dịu dàng, mềm mại. Sự chân thành tiếp đón khách tới cửa hàng tỏa ra từ người cô như một vầng hào quang.
“Xin chào quý khách.” Cô khẽ gật đầu nói, trong lúc đó, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi hai người bọn Imaeda.
Imaeda cũng hướng về phía cô lẳng lặng gật đầu.
“Anh là Sugawara phải không ạ, nghe nói anh Shinozuka giới thiệu anh đến đây?”
“Đúng thế”. Imaeda nói. Lúc đặt cuộc hẹn, cửa hàng đã hỏi xem người giới thiệu là ai rồi.
“Anh là bạn của anh Shinozuka... Kazunari?” Yukiho hơi nghiêng đầu.
“Vâng.” Sau khi gật đầu đáp lại, Imaeda thầm nghĩ, tại sao cô ta lại nhắc đến Kazunari, mà không phải Yasuharu nhỉ?
“Hôm nay chọn đồ cho chị nhà ạ?”
“Không,” Imaeda cười cười xua tay, “là cháu gái tôi. Nó vừa mới đi làm, tôi muốn tặng quà.”
“Ồ, thì ra là vậy, tôi thật thất lễ.” Yukiho mỉm cười, cụp hàng lông mi dài xuống. Mớ tóc mái chợt rủ xuống mặt, cô liền đưa ngón trỏ vén lên. Động tác này thực sự rất thanh nhã, khiến Imaeda không khỏi nghĩ đến những tiểu thư con nhà quý tộc trong các bộ phim nước ngoài thời xưa.
Karasawa Yukiho vừa tròn hai chín tuổi. Anh ta ngạc nhiên không hiểu sao còn trẻ như vậy mà cô ta lại có được thứ khí chất này. Giờ thì anh ta đã hiểu cảm giác sét đánh của Shinozuka Yasuharu. Phàm là đàn ông, có lẽ không ai có thể thoát khỏi sức hút của cô.
Cô gái áo trắng cầm mấy món phục trang khác nhau đi ra, giới thiệu với Eri, hỏi ý kiến cô.
“Cứ thoải mái hỏi han mấy cô đây, chọn lấy món nào thích hợp với cháu ấy.” Imaeda bảo Eri.
Eri xoay người về phía anh ta, nhướng nhướng lông mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt như thể đang nói: anh rõ ràng không chịu mua cho em, còn nói thế nữa à!
“Anh Shinozuka vẫn khỏe chứ ạ?” Yukiho hỏi.
“Khỏe lắm, cũng vẫn bận rộn như thế.”
“Thật ngại quá, nếu tiện thì có thể hỏi quan hệ của anh với anh Shinozuka là thế nào không ạ?”
“Chúng tôi là bạn, bạn chơi golf.”
“Ồ, chơi golf...” Cô gật đầu, đôi mắt to tròn như quả hạnh chuyển ánh nhìn xuống cổ tay Imaeda, “Đồng hồ đẹp quá.”
“À? Vâng...” Imaeda đưa tay phải che chiếc đồng hồ đi. “Người ta tặng ấy mà.”
Yukiho lại gật đầu, nhưng Imaeda cảm giác được nụ cười mỉm vẫn thường trực trên gương mặt cô đã thay đổi. Trong một thoáng, anh ta còn sợ cô nhận ra chiếc đồng hồ này là mượn của Shinozuka. Nhưng lúc cho anh ta mượn đồng hồ, Shinozuka có nói. “Đừng lo, tôi chưa đeo chiếc đồng hồ này trước mặt cô ta bao giờ.” Không thể nào bị lộ được.
“Cửa hàng này của cô tuyệt thật đấy. Muốn chuẩn bị đầy đủ bao nhiêu món đồ hạng nhất thế này, chắc hẳn phải có năng lực quản lý kinh doanh tốt. Cô còn trẻ như vậy mà giỏi quá!” Imaeda nhìn quanh bên trong cửa hàng, tán thưởng.
“Cảm ơn anh đã khen ngợi. Nhưng chúng tôi vẫn chưa thể hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của khách hàng, vẫn còn phải tiếp tục cố gắng nhiều.”
“Cô khiêm tốn quá.”
“Thật đấy ạ. À, anh có muốn dùng chút đồ uống lạnh không? Cà phê đá hay hồng trà chẳng hạn. Chúng tôi cũng có cả đồ uống nóng nữa đấy.”
“Vậy thì, cho tôi xin cà phê, nóng nhé.”
“Vâng. Phiền anh đợi ở kia một chút. Tôi mang ra ngay đây.” Yukiho chỉ về góc kê bộ xô pha và chiếc bàn, nói.
Imaeda ngồi xuống chiếc xô pha có chân đẽo thành hình chân mèo, vẻ như sản xuất tại Ý. Cái bàn kiêm luôn cả tủ trưng bày, bên dưới mặt bàn bằng thủy tinh là các phụ kiện như dây chuyền, vòng tay được sắp xếp một cách tinh tế. Bên trên không ghi giá, nhưng chắc cũng là hàng được bày bán. Mục đích rõ ràng là để thu hút sự chú ý của khách hàng đã mệt vì chọn quần áo, trong lúc họ ngồi nghỉ ngơi.
Imaeda lấy bao Malboro và bật lửa trong túi áo ngực ra, cái bật lửa này cũng là đồ mượn của Shinozuka. Anh ta châm lửa, để cả bầu phổi tràn ngập khói thuốc, cảm giác những sợi thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng ra đôi chút. Imaeda thầm nhủ: thế này là thế quái nào nhỉ? Không ngờ mình lại thấy căng thẳng, chẳng qua chỉ là đối mặt với một người phụ nữ như vậy thôi mà...
Anh ta nghĩ, chẳng rõ sự quý phái tao nhã của người phụ nữ này ở đâu mà ra. Rốt cuộc là hình thành như thế nào, rèn giũa ra làm sao?
Trong đầu Imaeda chợt hiện lên hình ảnh một tòa nhà hai tầng cũ kỹ, chung cư của Yoshida. Đó là tòa nhà cũ đã hơn ba mươi năm tuổi, đến nay vẫn chưa đổ xuống cũng đáng ngạc nhiên lắm rồi.
Tuần trước Imaeda đã đến đó một chuyến, vì Karasawa Yukiho từng sống ở khu nhà cũ ấy. Sau khi nghe Shinozuka kể chuyện, anh ta quyết định phải điều tra thân thế của người phụ nữ này trước đã.
Xung quanh chung cư có đến vài ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, chắc đã có từ thời tiền chiến. Và trong những người sống ở đó, vẫn còn vài người nhớ rõ hai mẹ con sống tại phòng 103 của chung cư Yoshida.
Nhà này họ Nishimoto, Nishimoto Yukiho là tên khai sinh của cô.
Vì người cha qua đời rất sớm, Yukiho và mẹ là Fumiyo sống nương tựa vào nhau. Nghe nói, bà Fumiyo phải làm thêm để duy trì cuộc sống.
Năm Yukiho học lớp sáu thì bà Fumiyo qua đời. Nghe đâu là chết vì trúng độc khí gas. Mặc dù vụ này được coi như tai nạn, nhưng các bà nội trợ ở gần đó nói “cũng có tin đồn là tự sát”.
“Chị Nishimoto ấy hình như đã uống thuốc, vả lại nghe nói còn có rất nhiều điểm kỳ lạ. Chồng chị ta chết đột ngột, cuộc sống rất khổ cực mà. Có điều, cuối cùng vẫn chẳng thể làm rõ được, hình như được coi là tai nạn rồi.” Một bà nội trợ đã sống ở đây ba mươi mấy năm thì thầm kể.
Lúc đi qua khu chung cư Yoshida, Imaeda cố ý lại gần, vòng ra phía sau. Có một cửa sổ để mở, nhìn qua đó là thấy hết bên trong.
Trong căn hộ ngoài gian bếp ra, chỉ có một phòng kiểu Nhật nhỏ xíu. Tủ năm ngăn kiểu cũ, cái giỏ mây cũ kỹ đặt sát vách tường, chính giữa căn phòng kiểu Nhật có một cái bàn sưởi vẫn chưa trải chăn bông lên, có lẽ được dùng thay cho bàn thấp. Trên bàn để một cặp kính và túi thuốc. Imaeda nhớ lại lời bà nội trợ gần đó, “Giờ toàn người già sống ở trong khu ấy.”
Anh ta tưởng tượng ra cảnh một cô bé học cấp I sống với bà mẹ xấp xỉ bốn mươi trong căn phòng ấy.
Cô bé có lẽ đang làm bài tập trên cái bàn sưởi dùng thay cho bàn học, còn bà mẹ thì chuẩn bị bữa tối với bộ dạng vô cùng mệt mỏi...
Imaeda cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Kết quả thăm dò xung quanh khu chung cư Yoshida, làm anh ta chú ý đến một sự việc kỳ lạ khác.
Một vụ án giết người.
Khoảng một năm trước khi bà Nishimoto Fumiyo chết, ở gần đấy xảy ra một vụ giết người. Nghe nói bà ta cũng bị cảnh sát điều tra. Nạn nhân là ông chủ tiệm cầm đồ, Nishimoto Fumiyo, thường xuyên ra vào tiệm này, vì vậy bị đưa vào danh sách tình nghi. Nhưng bà ta không bị bắt, vậy hẳn là mối hiềm nghi đã nhanh chóng được tẩy sạch.
“Nhưng chuyện bị cảnh sát điều tra lan truyền đi khắp nơi, nên có thể vì thế mà cô ta mất luôn công việc, khổ càng thêm khổ.” Ông già bán thuốc lá ở gần đấy nói với Imaeda bằng giọng thương hại.
Imaeda tìm đọc các bài báo về vụ giết người này trên bản lưu vi phim. Một năm trước khi bà Fumiyo chết là năm 1973, đồng thời, anh ta còn biết đó là vào mùa thu.
Anh ta nhanh chóng tìm được bài báo liên quan đến vụ án này. Nói rằng thi thể được phát hiện trong một tòa nhà chưa hoàn công ở Oe, có nhiều vết thương do bị đâm. Hung khí được suy đoán là một lưỡi dao nhỏ dài, nhưng không tìm thấy. Nạn nhân Kirihara Yosuke ra khỏi nhà từ chiều hôm trước mà không trở về, người vợ đang định đi báo cảnh sát. Một triệu yên tiền mặt nạn nhân mang theo bên người đã biến mất, nên cảnh sát cho rằng đây là hành động giết người vì tiền, và do có người biết được trên người Kirihara có số tiền lớn như vậy.
Theo tư liệu Imaeda tìm thấy, thì không có bài báo nào nói rằng vụ án giết người này đã được phá. Ông lão bán thuốc lá cũng nói, theo ông ta nhớ thì vẫn chưa bắt được tên hung thủ kia.
Nếu Nishimoto Fumiyo thật sự thường xuyên ra vào cửa tiệm cầm đồ đó, thì bị cảnh sát chú ý đến cũng là lẽ thường tình. Nếu là người quen, ông chủ tiệm cầm đồ đương nhiên sẽ không đề phòng, nên dù là phụ nữ cũng có thể nhân lúc sơ hở đâm chết ông ta. Thế nhưng, chỉ cần bị cảnh sát điều tra một lần, ánh mắt mọi người nhìn vào sẽ khác đi. Nói như vậy, mẹ con nhà Nishimoto cũng coi như là người bị hại trong vụ án giết người này.