Bạch Dạ Hành - Chương 78
Cảm giác bên cạnh có người, Imaeda bèn định thần lại. Mùi cà phê thơm phức xộc vào mũi. Một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi đeo tạp dề, bưng khay mang cà phê đến. Bên dưới tạp dề là chiếc áo phông bó sát người, để lộ hết những đường cong cơ thể.
“Cảm ơn.” Imaeda nói rồi đưa tay cầm cốc cà phê lên. ở nơi như thế này, cả mùi cà phê cũng trở nên nồng đượm hơn hẳn. “Cửa hàng này chỉ có ba cô trông coi thôi à?”
“Vâng ạ, đại khái là như vậy. Có điều, bà chủ thường hay đến một cửa hàng khác.” Cô gái mặc tạp dề cầm khay trả lời.
“Cửa hàng khác?”
“Ở Daikanyama.”
“Chà. Cô ấy giỏi thật, trẻ như vậy mà đã có hai cửa hàng rồi.”
“Chúng tôi còn chuẩn bị mở một cửa hàng chuyên bán trang phục trẻ em ở Jiyugaoka nữa.”
“Cửa hàng thứ ba? Thật đáng khâm phục. Lẽ nào trong nhà cô Karasawa có cái cây tiền?”
“Bà chủ cần cù lắm, bọn tôi ngờ rằng không biết chị ấy có ngủ hay không nữa ấy chứ.” Cô thì thầm nói, len lén liếc vào trong một cái rồi buông tiếng “Xin mời dùng,” đoạn lùi xuống.
Imaeda uống cà phê đen không đường. Cà phê pha còn ngon hơn các quán bình thường.
Imaeda thầm nghĩ, có lẽ cô Karasawa Yukiho này là loại người coi trọng tiền bạc hơn vẻ bề ngoài mà cô ta biểu hiện. Bằng không thì chuyện làm ăn không thể thành công như thế được. Vả lại, theo anh ta suy đoán, bản tính này của cô nhất định đã được hình thành từ thời còn ở tại khu chung cư Yoshida.
Sau khi mất đi mẹ đẻ, Yukiho liền được bà Karasawa Reiko sống ở gần đó nhận nuôi. Bà Reiko là chị họ của bố Yukiho.
Imaeda đã đến xem nơi ở của bà Karasawa Reiko. Đó là một căn nhà kiểu Nhật trông khá cao nhã, có một cái sân nho nhỏ, trước cửa treo biển “Trà đạo Urasenke”.
Ở nhà Karasawa, Yukiho được mẹ nuôi dạy những môn nữ công có ích cho phụ nữ như trà đạo, cắm hoa... Có lẽ vẻ nữ tính toát ra trên người Yukiho hiện nay, chính là được vun đắp lên trong thời kỳ đó.
Karasawa Yukiho vẫn ở nhà cũ, vì vậy anh ta không thể dò hỏi xung quanh như ý muốn được. Nhưng cuộc sống của Yukiho sau khi được nhận nuôi dường như không có gì khác thường. Những người dân sống quanh đó cũng chỉ nhớ về “một cô bé rất xinh đẹp, nhẹ nhàng”.
“Chú ơi.”
Nghe thấy có người gọi, Imaeda ngẩng đầu lên. Sugawara Eri mặc một chiếc váy liền thân bằng nhung thiên nga màu đen đứng đó, cái váy ngắn đến nỗi lộ cả cặp chân rất đẹp của cô.
“Cháu dám mặc thế này đi làm à?”
“Đúng là không được ạ?”
“Chiếc này thì thế nào ạ?” Cô gái áo trắng lấy ra một chiếc áo khoác kiểu Tây màu xanh lam, chỉ có cổ áo là màu trắng, “Phối với váy hoặc quần đều rất hợp.”
“Ừm...” Eri trầm ngâm. “Em hình như có một cái giống như vậy rồi.”
“Thế thì thôi đi.” Imaeda nói, sau đó nhìn đồng hồ, đã đến lúc phải đi rồi.
“Chú à, có thể để lần sau quay lại không? Cháu cũng chẳng rõ mình có những quần áo gì nữa.”
Eri nói ra những lời bọn họ đã bàn từ trước.
“Thật là hết cách với cháu, thế thì để lần sau đi.”
“Xin lỗi chị, xem bao nhiêu đồ mà chẳng mua được gì.” Eri áy náy nói với cô gái áo trắng.
“Không sao, không sao đâu.” Cô gái áo trắng cười thân thiện đáp lời.
Imaeda đứng dậy, đợi Eri thay lại quần áo của mình. Lúc này, Karasawa Yukiho ở phía trong đi ra, “Cháu gái anh hình như không tìm được món đồ nào ưng ý.”
“Thật ngại quá. Con bé tính đỏng đảnh đến là khổ.”
“Đâu có, xin anh chớ để bụng. Muốn tìm được món đồ thích hợp với mình, thực ra là việc rất khó khăn đấy.”
“Hình như là vậy.”
“Tôi cho rằng quần áo và đồ trang sức không phải dùng để che đậy nội tâm của con người, mà để tôn nó lên. Vì vậy, tôi nghĩ, khi chúng tôi lựa chọn y phục cho khách hàng, cần phải hiểu được nội tâm của người đó trước đã.”
“Cũng phải.”
“Chẳng hạn, nếu là người được giáo dục tốt, thì dù mặc trang phục thế nào nhìn cũng toát lên vẻ tao nhã. Đương nhiên...” Yukiho nhìn thẳng vào mắt Imaeda, nói tiếp, “Ngược lại cũng thế.”
Imaeda gật đầu, ngoảnh mặt đi. Cô ta đang nói mình sao? Bộ vest này không hợp? Hay Eri có chỗ nào không được tự nhiên?
Eri đã thay xong quần áo đi ra.
“Bắt chú đợi lâu rồi.”
“Chúng tôi sẽ gửi thư mời cho em, có thể phiền em điền một vài thông tin liên hệ được không?” Yukiho đưa một tờ giấy cho Eri. Eri đưa mắt nhìn Imaeda với vẻ bất an.
“Cứ viết địa chỉ nhà cháu đi.”
Nghe anh ta nói thế, Eri gật gật đầu, đón lấy cây bút để điền vào tờ giấy.
“Đồng hồ của anh đẹp thật đấy.” Yukiho lại nhìn vào cổ tay trái Imaeda.
“Hình như cô rất thích nó.”
“Đúng vậy, đó là mẫu có số lượng hạn chế của Cartier. Ngoài anh ra, tôi chỉ biết một người sở hữu chiếc đồng hồ giống như vậy thôi.”
“Ồ...” Imaeda giấu tay trái ra sau lưng.
“Chúng tôi rất mong anh ghé lại cửa hàng.” Yukiho nói.
“Nhất định rồi.” Imaeda trả lời.
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ hiệu cao cấp ấy, Imaeda lái xe đưa Eri về căn hộ của cô. Tiền công một giờ là mười nghìn yên.
“Mặc thử đồ cao cấp còn kiếm được mười nghìn yên, công việc làm thêm này cũng khá quá đi chứ.”
“Có khác nào ăn cơm với cá gỗ đâu, lần sau nhất định phải mua gì cho em đấy.”
“Nếu mà có lần sau.” Nói đoạn, Imaeda đạp chân ga, anh ta nghĩ chắc sẽ không có lần thứ hai nữa. Hôm nay cất công đến đó, không phải vì điều tra, mà là muốn tận mắt nhìn xem Karasawa Yukiho là người như thế nào.
Huống hồ...
Tiếp cận cửa hàng này thật sự quá nguy hiểm. Người phụ nữ tên Karasawa Yukiho, có lẽ là một đối thủ đáng gờm hơn cả những gì anh ta tưởng tượng nữa.
Trở về văn phòng, Imaeda gọi điện cho Shinozuka.
“Thế nào?” Vừa nhận ra giọng người gọi điện tới, Shinozuka lập tức hỏi.
“Giờ tôi ít nhiều đã hiểu được ý anh rồi.”
“Anh nói vậy là sao?”
“Cô ta đúng là người khó đoán.”
“Lại còn không!”
“Có điều, thực sự là một người đẹp đấy, chẳng trách anh họ anh lại mê như điếu đổ.”
“... Đúng vậy.”
“Tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
“Nhờ anh giúp cho.”
“Phải rồi, tôi muốn xác nhận một chuyện, chính là chiếc đồng hồ tôi mượn của anh ấy.”
“Có vấn đề gì vậy?”
“Anh thật sự chưa từng đeo nó trước mặt cô ta chứ? Nếu chưa từng đeo thì liệu có bao giờ anh nhắc đến nó với cô ta không?”
“Không có đâu, chắc là không có... cô ta nói gì hả?”
“Cũng không có gì nhiều.” Imaeda kể tóm tắt lại chuyện xảy ra trong cửa hàng, Shinozuka trầm ngâm một lúc.
“Chắc cô ta không biết đâu.” Nói xong câu này, Shinozuka lại hạ giọng tiếp, “Chỉ có điều...”
“Chuyện gì vậy?”
“Nói chính xác hơn thì tôi từng đeo chiếc đồng hồ này ở chỗ có mặt cô ta rồi. Nhưng khi ấy, cô ta tuyệt đối không thể trông thấy được, mà cho dù trông thấy thì hẳn cũng không nhớ được trong hoàn cảnh đó đâu.”
“Chuyện xảy ra ở đâu vậy?”
“Hội trường tiệc cưới.”
“Tiệc cưới? Của ai thế?”
“Của bọn họ. Lúc tham dự tiệc cưới của Takamiya và Yukiho, tôi đã đeo chiếc đồng hồ đó.”
“Ấy...”
“Nhưng mà, mặc dù ở ngay bên cạnh Takamiya, nhưng tôi hầu như không đến gần cô ta. Lúc lại gần nhất, có lẽ là khi châm nến thì phải. Vì vậy, tôi thật sự khó mà tưởng tượng nổi cô ta lại nhớ được đồng hồ của tôi trông thế nào.”
“Châm nến... có phải tôi nghĩ nhiều quá rồi không nhỉ?”
“Chắc là thế đó.”
Imaeda cầm ống nghe gật đầu. Shinozuka là người thông minh, anh ta đã nói thế, chắc là không nhớ nhầm được.
“Thật xin lỗi, lại nhờ anh làm việc phiền phức này.” Shinozuka nói.
“Đâu có, đây cũng là công việc mà. Vả lại,” Imaeda tiếp lời, “cá nhân tôi cũng bắt đầu thấy hứng thú với cô ta. Có điều, xin anh chớ hiểu lầm, không phải tôi mê cô ta đâu. Tôi cảm thấy, cô ta dường như có gì đó.”
“Trực giác của thám tử à?”
“Vâng, có thể nói vậy.”
Bên kia đầu dây, Shinozuka im lặng, có lẽ đang nghĩ về căn nguyên của thứ trực giác này. Cuối cùng, anh ta nói, “Vậy làm phiền anh nhé.”
“Vâng. Tôi sẽ điều tra cẩn thận.” Imaeda gác máy.