Bách Luyện Thành Tiên - Chương 346

Chương 346: Tồi Hoa Lão Ma

"Tẩu hỏa nhập ma!"

Chu Thiến Như là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ, liếc mắt một cái liền nhìn ra người này bởi vì tu luyện sai lầm khiến chân nguyên nghịch chuyển.

Tuy chưa mất mạng nhưng tình huống thập phần nguy cấp.

Nếu là một tu tiên giả khác, tự nhiên coi là lễ vật trên trời đưa tới, còn cái gì phải chần chờ, trước tiên là sát diệt thư sinh rồi lấy túi trữ vật.

Chẳng qua Chu Thiến Như không làm như vậy, lại lấy ra một viên đan dược.

Bởi người này nghịch chuyển chân nguyên, không biết là tu tiên giả cấp gì. Chẳng qua Hộ Tâm Đan do mẫu thân ban cho có hiệu quả điều tức, vừa lúc dùng cho tẩu hỏa nhập ma.

Đem đan dược cho người này phục dụng, sau đó Chu Thiến Như yên lặng liền rời đi.

Vốn cho là việc này đã qua. Nào biết một canh giờ sau, thư sinh kia đột nhiên đuổi theo từ phía sau, lại hiển lộ tu vị khiến người khiếp sợ. Kẻ suýt nữa chết kia lại là một Nguyên Anh kỳ lão quái.

Chu Thiến Như vừa mừng vừa sợ, người tốt quả nhiên là hồi báo.

Nhưng nữ tu thiện lương này đã cao hứng quá sớm, sau khi thấy rõ thư sinh kia, Đại sư huynh cơ hồ sợ tới mức từ giữa không trung rơi xuống.

Tồi Hoa Lão Ma!

Từ ngoại hiệu cũng có thể biết nhân phẩm của lão ma, tham hoa háo sắc, thích nhất chính là đem nữ tu làm đỉnh lô tùy ý thái bổ, có đôi khi buông tha nữ tử phàm nhân xinh đẹp.

Từ khi xuất đạo tới nay, nữ tu mắc họa trong lão không đến một ngàn thì cũng tám trăm.

Lão ma không chỉ có háo sắc, còn tàn nhẫn ác độc, thích nhất lấy oán trả ơn.

Nghe nói hắn vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, có một lần bởi cướp đoạt thực vật cùng chó hoang bị cắn trọng thương. Khi hắn sắp chết, trùng hợp có một tu sĩ đi ngang qua.

Người này cứu sống hắn, về sau lại thấy tư chất rất tốt nên thu làm môn hạ, đem một thân bản lĩnh truyền thụ.

Nếu một người khác khẳng định sẻ cảm động ân sư, còn hắn lại mưu đồ cướp đoạt bảo vật của sư phụ, liền hạ độc trong nước trà của thầy.

Lúc ấy hắn đã là Ngưng đan sơ kì, lão sư kia là Ngưng Đan hậu kỳ, có điều độc dược kia dược lực quá bá đạo. Tu sĩ đáng thương kia cuối cùng chết trong tay nghịch đồ. Hắn nhân phẩm trơ trẽn nhưng thiên phú rất tốt cung gặp thiên đại cơ duyên, mấy trăm năm sau đã Kết Anh thành công, vì thế càng thêm ngang ngược, không chuyện xấu nào không dám làm.

Hắn đắc tội không ít tông môn đại phái, bị vài tu sĩ cùng cấp liên thủ bao vây. Tồi Hoa Lão Ma không địch lại bị trọng thương, song hắn tu luyện cũng có vài loại độn thuật lợi hại, cuối cùng mới chạy thoát được.

Thời gian trước lão ma đột phá Nguyên Anh trung kỳ, do pháp lực không đủ cùng nóng vội mà chân nguyên nghịch chuyển, kết cục tẩu hỏa nhập ma, đã nguy ngập đến nơi thì Chu Thiến Như cứu thoát.

Lão ma không chỉ không cảm kích mà lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ân nhân, muốn bắt Chu Thiến Như làm đỉnh lô.

Thần thông hắn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng dù vậy đám tu sĩ Ngưng Đan kỳ không thể ngăn cản được, mấy người quá sợ hai chỉ còn cách chạy, theo thời gian thì khoảng cách song phương ngày càng gần.

Sắc mặt lão giả béo lùn xanh mét, lão là tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ duy nhất là trong năm người, lần này sư tôn cho sư muội đi ra lịch lãm, nếu tiểu sư muội gặp chuyện gì xấu thì mạng nhỏ của lão cũng không còn.

Lúc này lão giả cắn chặt răng, rốt cục hạ quyết định:

"Các sư đệ, tiểu sư muội, chúng ta có trốn cũng không thoát."

"Cái gì, không trốn thì chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết?" Lên tiếng là một tu sĩ tóc đỏ.

"Hừ, bây giờ mà trốn mới là tìm chết. Tiểu sư muội nói qua, lão ma từng thiếu chút nữa ngã xuống, các ngươi không phát hiện theo thời gian thì khí tức của hắn dần tăng lên sao, hiện tại thực lực đối phương chưa khôi phục, chúng ta vị tất không có sức liều mạng"

"Đại sư huynh, vậy theo ý kiến của ngươi, chúng ta làm sao bây giờ?" Tu sĩ tóc đỏ cau mày.

"Tiếp tục trốn chỉ còn có đường chết, không bằng quay lại tranh đấu, phía trước có một tòa núi hoang sơn hiểm trở, mượn dùng địa lợi, chúng ta liều mạng cùng lão quái vật, năm người liên thủ chưa chắc không có hi vọng." Lão giả béo lùn liếm khóe miệng, sắc mặt âm trầm nói.

"Được, chúng ta nghe lời Đại sư huynh, sống hay chết là ở lúc này." Một tu sĩ mày rậm mắt to cắn chặt răng đồng ý nói.

Những người khác không có dị nghị gì, lúc này dừng độn quang hạ xuống bên trái núi hoang.

Năm người đứng theo phương vị ngũ hành bát quái, hiển nhiên trong môn phái từng luyện tập liên thủ đối địch.

Sau một lúc lâu, một đám mây gần một mẫu hiện ratrong tầm mắt.

Đám mây không ngừng cuồn cuộn, có tiếng sấm nổ truyền ra, thanh thế kinh người.

Sắc mặt năm người vô cùng khó coi, nhất là Chu Thiến Như, thân thể mềm mại phát run.

"Mọi người đừng sợ, lão quái vật chưa hoàn toàn khôi phục, chúng ta năm người liên thủ, chỉ cần cẩn thận thì vẫn còn có cơ hội thủ thắng " Lão giả béo lùn chậm rãi nói, đương nhiên chỉ là tăng cao sĩ!

Sau đó lão vỗ vào ót một cái, phun ra một kiện pháp bảo ánh vàng như một cái mỏ hạc.

Các tu sĩ còn lại cũng đều tế ra pháp bảo khổ tu nhiều năm. Nhất thời, đỉnh núi hoang sáng lạn hào quang.

Ầm! Đám mây lớn gần một mẫu đã tới trước mắt, cách bọn họ hơn một trăm trượng, bên truyền ra một tiếng hừ lạnh.

Thanh âm kia không lớn nhưng năm tu sĩ Tuyết Minh phái như bị sét đánh, trên mặt lộ vẻ thống khổ "Không ổn, mau vận công bảo vệ tâm thần."

Lão giả béo lùn hét lớn một tiếng, hai tay bấm niệm pháp chú, một tầng kim quang hiện trên mặt, bộ dáng lúc này mới tốt hơn một chút.

Mấy người khác thực lực yếu hơn, trong đan điền lưu chuyển linh lực thì không có trở ngại gì, đối phương không có thừa cơ công kích mà chỉ muốn dọa bọn họ mà thôi. Có điều áp lực vô hình đã bao phủ phạm vi vài dặm.

Lão giả béo lùn thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định, hướng về phía ma vân trên đỉnh đầu thi lễ: "Tiền bối đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?"

"Hừ, đến bây giờ ngươi cần gì giả bộ, nhanh chóng giao nữ tử trong bọn ngươi ra thì lão phu có thể tha cho các ngươi một mạng." Trong đám ma vân truyền đến một thanh âm nam tử, không khó nghe nhưng ngữ khí có phần hung lệ cùng ngoan độc.

Sắc mặt lão giả mập lùn càng trở nên khó coi, cười khổ nói: "Tiền bối, Chu sư muội tốt xấu cũng có ân với người..."

"Hừ, lão phu thích nhất là lấy oán trả an, nếu không có nha đầu kia thì lão phu sẽ chết, cho nên ta càng phải bắt nàng làm đỉnh lô, ai bảo nàng có mắt như mù, cứu ai không cứu lại cứu đại ác nhân như lão phu chứ, ha ha..."

Trong ma vân truyền ra tiếng cười đắc ý, các tu sĩ Tuyết Minh Môn không khỏi hai mặt nhìn nhau. Ở Tu Tiên giới lấy oán trả ơn cũng là bình thường nhưng đều che che lấp lấp, lão quái vật trước mắt, trơ trẽn thế này thì thật xưa nay hiếm.

Chu Thiến Như thầm hối hận tự trách, nếu không phải nàng quá mức khờ dại, sao gây ra đại họa này?

"Tiền bối, ta biết người pháp lực thông thiên, hẳn cũng nhìn ra mấy người vãn bối đều là người của Tuyết Minh Môn."

"Hừ, thì sao, Tuyết Minh Môn thực lực không kém nhưng lão phu có một người, ngươi cho là có thể uy hiếp được ta?" Trong ma vân phát ra thanh âm lạnh như băng, ẩn ẩn vẻ nổi giận.

"Tiền bối hiểu lầm, chúng ta nào dám vô lễ, chỉ là muốn nhắc nhở một câu. Chu sư muội chính là ái nữ của chưởng môn sư bá, nếu người mang nàng đi sẽ kết thù với bổn môn, làm vậy có đáng giá hay không." Lão giả béo lùn vừa đấm vừa xoa mở miệng.

"Cái gì, nha đầu kia là ái nữ của Chu lão quái?" Trong ma vân rốt cục lộ ra thanh âm ngập ngừng.

"Chính xác" Lão giả béo lùn thầm vui vẻ nhưng chưa thở ra thì một tiếng cười lớn liền truyền vào tai.

"Ha ha, lần này thật đúng là lão phu nhặt được bảo. Nếu ở Tuyết Minh Sơn thì lão phu còn không dám làm gì, muốn trách thì trách nha đầu này số mệnh không tốt. Bắt nhi nữ của Chu lão quái đ làm đỉnh lô, chắc chắn vô cùng sảng khoái".

"Các hạ không sợ thành tử địch của bổn môn trở sao?" Sắc mặt lão giả khẩn trương.

"Có cái gì phải sợ, ta còn tính nếu các ngươi nghe lời thì thả cho một con đường, nhưng hiện tại..."

"..."

"Tự nhiên là đem bọn ngươi diệt khẩu, sau đó đem nha đầu kia đi, không có người chứng kiến, Chu lão quái sao biết nhi nữ ở trong tay lão phu." Thanh âm kiêu ngạo vạn phần còn chưa dứt, đám mây kia cuồn cuộn một trận, một thư sinh hơn tam tuần khá anh tuấn tuổi xuất hiện, trên trán có tà khí quanh quẩn.

Không cần phải nói, chính là Tồi Hoa Lão Ma.

"Động thủ!"

Đến nước này cầu xin cũng vô ích. Lão giả béo lùn hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, ngón trỏ cùng ngón cái hung hăng điểm về phía trước. Pháp bảo hình mỏ chim hạc kia chợt lóe, huyễn hóa ta một đạo quang ảnh màu vàng. Các tu sĩ khác cũng không dám chậm trễ. Nhất thời linh quang chói mắt, các kiện pháp bảo tạo thành đem Tồi Hoa Lão Ma vây vào giữa.

"Châu chấu đá xe!"

Tồi Hoa Lão Ma không hề sợ hãi, ngay cả pháp bảo cũng không tế ra, chỉ thấy hắn thu hai tay rồi chậm rãi đẩy về phía trước.

Ầm ầm! Một đạo hỏa diễm màu đen xuất hiện, sau đó hóa thành vài con quái thú, phi sư, phi hổ, không sợ hãi chút nào tranh đấu cùng pháp bảo của mấy người.

Mà lão quái vật khoanh tay đứng, vẻ mặt ngạo nghễ còn ánh mắt thì không ngừng quét tới quét lui trên thân thể mỹ lệ của Chu Thiến Như, kiêu ngạo mở miệng.

"Nha đầu, ta khuyên ngươi bó tay chịu trói, còn có thể đỡ chịu khổ sở, về phần mấy người các ngươi, nếu thức thời thì hãy mau tự sát. Lát nữa để lão phu bắt được, không thể thiếu món Trừu Hồn Luyện Phách hảo hảo tra tấn một phen."

***

"Thiếu gia, chàng còn không ra tay, chi bằng để muội giáo huấn lão gia hỏa kia một phen."

Lúc này Nguyệt Nhi căm phẫn lên tiếng, kẻ trước mắt tội ác tày trời thực hiếm thấy.

"Chưa cần vội."

Hai người Lâm Hiên nấp ở sau một tảng đá lớn cách đó không xa. Với ẩn nấp thuật của hắn, đừng nói tu tiên giả Ngưng Đan kỳ mà dù là Tồi Hoa Lão Ma cũng không phát hiện được.

Người mạnh còn có người mạnh hơn!

Song phương tranh đấu một lát, lão quái vật kia rốt cục không còn kiên nhẫn. Ngoài miệng hắn nói nhẹ nhàng nhưng cũng có điểm kiêng kị đối với thân phận Chu Thiến Như.

Phụ mẫu đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại có một tông môn lớn như vậy làm chỗ dựa, một khi tin tức tiết lộ ra ngoài.

Tuy nơi này hoang vắng nhưng khó nói không có ai đi ngang qua, càng kéo dài càng bất lợi. Nghĩ đến đây, trên mặt lão ma hiện sát khí âm hàn.

"Ha ha, đã nguyện ý chịu tra tấn mà chết, lão phu sẽ thanh toàn cho các ngươi."

Lão ma vừa cười vừa há miệng phun ra một khối cầu màu vàng, hào quang tản đi hiện ra một pháp bảo hình cái kéo dài hơn một tấc, mặt ngoài lóe ra u quang

Thấy cảnh này, năm người kinh hãi, vốn cho là hợp năm người lực có thể đánh một lần, không ngờ tu tiên giả Nguyên Anh kỳ lợi hại đến thế này.

Lúc này cái kéo bắn tới, pháp bảo hình mỏ chim hạc đứng mũi chịu sào, trong tiếng răng rắc đã bị đối phương cắt thành hai nửa.

Bản mạng pháp bảo bị hủy, lão giả béo lùn như bị đại chuỳ đập trúng ngực, sắc mặt trắng như tờ giấy phun ra một búng máu.

Tồi Hoa lão quái giương một tay lên, ma khí hắc hồng sắc lóe lên, lại một gã Ngưng Đan tu sĩ bị đánh hộc máu.

Còn lại hai người cực kỳ sợ hãi, vội đem pháp bảo thu về bảo hộ ở trước người, không còn đảm lượng tiếp tục tiến công.

"Thực xin lỗi các sư huynh, là tiểu muội làm liên lụy tới các ngươi."

Trên mặt Chu Thiến Như hiện tia thê lương, một thanh chủy thủ tinh xảo trượt khỏi ống tay áo, bàn tay mềm mại cầm thật chặt, không chút do dự đâm ngược về cái cổ trắng như tuyết.

Chết ở chỗ này còn hơn bị lão quái kia bắt làm đỉnh lô, đáng tiếc phụ mẫu không rõ ràng, không thể báo thù cho nàng.

"Sư muội, không thể!"

Lão giả béo mập cực kỳ sợ hãi, muốn cứu đã không còn kịp rồi. Khóe miệng Tồi Hoa Lão Ma lại lộ tia cười lạnh: "Muốn chết, nào có chuyện tốt như vậy, sống hay chết là do ta quyết định chứ không còn thuộc về các ngươi"

Lời còn chưa xong lão đã điểm ra một cái, động tác Chu Thiến Như chợt dừng lại. Thân thể bị pháp thuật thần bí dị thường giam cầm không thể động đậy.

"Ha ha tiểu mỹ nhân, ta sao để ngươi chết được chứ, quốc sắc thiên hương như thế chết đi chẳng phải là phí của trời hay sao, nên ngoan ngoãn làm đỉnh lô của lão phu đi."

Tiếng cười đắc ý của lão ma truyền vào tai. Chu Thiến Như chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý băng lãnh từ đỉnh đầu thẳng truyền tới lòng bàn chân, trong mắt lệ quang trong suốt. Hận muốn lập tức chết đi nhưng không nhúc nhích được một ngón tay.

Lão giả béo lùn kia vừa sợ vừa giận, mắt thấy sư muội chịu nhục lại không thể cứu nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hiện giờ lão tự thân khó bảo toàn.

Trong mắt Tồi Hoa Lão Ma hiện vẻ tàn khốc, đang muốn thi thủ đoạn ác độc giết chết bốn người thì đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền vào tai.

Kia thanh âm không lớn nhưng vẻ mặt lão ma lại đông cứng lại. Quanh đay còn có tu tiên giả khác, không ngờ có thể che dấu khỏi thần thức của hắn. Ánh mắt lão ma đảo qua, khuôn mặt cảnh giác: "Người nào, dám giả thần giả quỷ trước mặt ão phu?"

"Các hạ còn không nhìn ra tại hạ ẩn thân ở chỗ này, còn có gì để mà lớn lối?" Lâm Hiên chậm rãi đi ra từ sau cự thạch.

"Nguyên Anh trung kỳ!"

Cảm ứng được linh lực phát ra trên người Lâm Hiên, vẻ mặt Tồi Hoa Lão Ma khó coi vô cùng. Tuy vậy với bản tính hung ác. Lão không thối lui mà lại lộ vẻ bất thiện: "Đạo hữu trốn ở một bên là ý gì, muốn xen vào việc của người khác?"

"Ta trốn ở một bên?" Lâm Hiên buồn cười nói: "Thật sự là vừa gióng trống vừa thổi tù, các ngươi quấy rầy Lâm mỗ thanh tu, lại trách tội người chủ nhân như ta đây là có ý gì?"

"Cái gì, nơi này là động phủ của đạo hữu?"

Trên mặt Tồi Hoa Lão Ma lộ vẻ ngạc nhiên, nơi này linh khí cưc loãng. Đến cả Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng nhìn không thuận mắt. Có điều đôi mắt hắn xoay động thì lại nở nụ cười: "Thì ra là thế, tại hạ thật là lỗ mãng rồi, ta nhận lỗi với đạo hữu, nhưng còn mấy tiểu tử này thì ta phải bắt đi."

Thấy Lâm Hiên xuất hiện thì đám tu sĩ Tuyết Minh Môn mừng rỡ, có điều lúc này sắc mặt lại u ấm. Thiếu niên thần bí này không thân cũng chẳng quen cùng bọn họ, sao có thể trở mặt với tu sĩ cùng cấp chứ?.

Tồi Hoa Lão Ma đã nhe răng cười xoay đầu lại, đang muốn thi triển thủ đoạn sét giật diệt trừ mấy tu sĩ kia thì thanh âm lười biếng của Lâm Hiên truyền vào tai: "Chậm đã, Lâm mỗ đã nói qua cho phép ngươi ở đây đả thương người chưa."

Lời này vừa ra, chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, mà Tồi Hoa Lão Ma lại như một bước hụt xuống vực, hắn chậm rãi xoay người lại: "Đạo hữu nói vậy là có ý gì?"

"Ý gì? Chẳng lẽ đạo hữu nghe không hiểu sao, mạng mấy tiểu tử kia sẽ do tại hạ quyết địn?" Lâm Hiên cằm khẽ nhếch, lạnh lùng nói.

"Các hạ là người quen của chúng?"

"Không."

"Vậy là ngươi là bằng hữu của Tuyết Minh Môn?"

"Đạo hữu không cần đoán lung tung, Tuyết Minh Môn gì đó, Lâm mỗ chưa nghe nói qua."

"Vậy ngươi vì sao đối nghịch cùng ta, chẳng lẽ.." Khóe miệng Tồi Hoa Lão Ma lộ tia cổ quái: "Ngươi cũng coi trọng Chu nha đầu này?"

Lâm Hiên không khỏi ho khan một tiếng, không ngờ lão ma này nghĩ ai cũng đều háo sắc như hắn vậy.

Lâm Hiên chưa kịp lên tiếng thì một nữ tử xinh đẹp động lòng người chợt xuất hiện ở giữa không trung. Đây mới thực sự là quốc sắc thiên hương. Chu Thiến Như tuy cũng là mỹ nữ nhưng kém xa không kịp.

Chẳng qua động tác tiểu nha đầu lại tuyệt không chút thục nữ, bàn tay mềm nâng lên, chỉ vào lão ma mắng lên: "Ngươi là lão già không biết liêm sĩ, lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, thiếu gia nhà ta là người tốt, sao lại lấn nam bá nữ, sở dĩ xen vào việc này bởi nhìn ngươi khó chịu mà thôi, lát nữa sẽ đem ngươi Trừu Hồn Luyện Phách, cho ngươi hiểu được làm kẻ xấu thì phải trả giá thế nào."

Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Ở gần Nguyệt Nhi hai trăm năm, nha đầu kia luôn phi thường ôn nhu ngoan ngoãn, không ngờ tính cách có một mặt bạo lực như vậy.

Kỳ thật cũng khó trách nàng. Nàng vừa nghe đối thoại của mấy người, đã biết Tồi Hoa Lão Ma lấy oán trả ơn, khiến người vô cùng căm phẫn.

Thứ hai, lão ma lại còn nói thiếu gia nhìn trúng này tư sắc chu nha đầu, tuy biết rõ là nói bậy nhưng tự nhiên trong lòng Nguyệt Nhi có điểm căm giận.

Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Nguyệt Nhi, trong mắt lão ma tràn đầy vẻ kinh diễm. Sau đó lại toát ra vẻ đáng tiếc, chỉ là âm hồn mà thôi.

Hắn hít vào một hơi, miễn cưỡng đem tầm mắt chuyển khỏi khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi, trước mắt còn có đại địch: "Đạo hữu thật sự muốn đối địch cùng lão phu?"

"Ngươi nghĩ tại hạ ăn no rỗi việc, cùng ngươi nói giỡn phải không?" Lâm Hiên cau mày lại, cười lạnh nói.

"Được, nếu đã có lời của đạo hữu, ta liền nể thể diện ngươi mà thả bọn họ rời đi" Thần sắc Tồi Hoa Lão Ma biến ảo không ngừng. Lúc sau mở miệng.

Hắn không phải ngu ngốc, đối phương là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, âm hồn nữ tử kia cũng có tu vị Ngưng Đan hậu kỳ, hơn nữa còn có mấy người Tuyết Minh Môn. Một khi động thì kết cục của hắn đa phần là thảm bại.

Lời còn chưa dứt thì hắn hóa thành một đạo kinh hồng, bay về phía không trung.

Vút...

Một tiếng xé gió truyền vào tai, một đạo thanh sắc kiếm khí chém tới về phía hắn.

Lão ma giận dữ nhấc tay, một tấm thuẫn bài bay ra đón đỡ kiếm khí, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên mở miệng gằn từng chữ: "Đạo hữu có ý gì, ta đã giữ thể diện cho ngươi, vì sao còn muốn gây khó dễ?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3