Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 01
1
Hollywood, California
Carole Hart biết cuộc hôn nhân của mình đã chết, nhưng cô không phải típ người thích than vãn khóc lóc. Cô đã cạn khô nước mắt sau biết bao nhiêu thăng trầm kể từ khi kết hôn, và cô đã hạ quyết tâm. Cô vẫn yêu và sẽ không bao giờ hết yêu Michael, nhưng li hôn với anh là cơ hội duy nhất để cô có một cuộc sống bình thường. Người chồng mới cô sẽ lấy sau khi hoàn tất thủ tục li hôn hẳn là trụ cột vững vàng cho gia đình. Và dù những cảm xúc nồng nàn từng có với Michael không còn, cô nghĩ mình vẫn sẽ sống tốt.
Nhưng dù quyết tâm đến mấy thì nước mắt vẫn chực trào ra khi Carole cài cúc chiếc áo sơ mi hàng thiết kế và cẩn thận xếp vào trong cái va li đỏ đã cũ. Bởi lẽ đó là món đồ hàng hiệu duy nhất mà cô có. Cái áo là quà sinh nhật từ Amy Weston, cô bạn đồng nghiệp thân thiết nhất của Carole. Hãng phim Star sở hữu những tủ đồ chứa đủ loại phục trang và nhân viên ở đó thường bị nhầm là diễn viên hạng A. Nhưng Carole là ngoại lệ duy nhất. Trong suốt bấy nhiêu năm làm việc ở xưởng phim, cô chưa từng bị một khách du lịch nào nhầm với ai. Váy vóc, áo xống của cô toàn là đồ mua từ hồi độc thân, được cắt ngắn và chỉnh sửa để mong cho bắt kịp thời đại nhưng chưa bao giờ mang hơi hướng thời thượng. Carole không mua lấy một món trang phục mới nào kể từ hồi kết hôn cùng Michael. Phần lớn tiền lương của cô đều đổ vào chi trả cho những nhu cầu thiết yếu hàng ngày,như tiền nhà, tiền điện nước. Đã vậy phí để duy trì công việc của Michael lại quá cao, mọi khoản tiền hai vợ chồng dành dụm được đều nhanh chóng dùng để trang trải cho các lớp diễn xuất của anh. Ấy là chưa kể phí sinh hoạt Hiệp hội Những Diễn viên Màn bạc Hoa Kỳ. Và còn tiền chụp những bức ảnh hào nhoáng anh gửi tới các đạo diễn tuyển vai nữa chứ. Mặc cho Carole có tằn tiện chắt bóp thế nào, tình hình tài chính của họ cũng chẳng khá khẩm lên chút nào.
Carole đã từng rất lo lắng vì có lần các háo đơn đến hạn thanh toán chất đống trong nhà nhưng Michale lại còn lấy đó làm trò đùa. Anh bảo chỉ cần thắng lớn trong một màn cá cược đua ngựa là họ có thể vênh mặt với đời ngay. Carole đã nghĩ đó là câu nói đùa hay nhất mình từng nghe. Nhưng tất chả chỉ còn là chuyện ngày xưa.
Sáu năm trước, khi cô kết hôn với Michael, những cặp vợ chồng trong khu chung cư Hollywood này đã thành lập một nhóm hỗ trợ không chính thức. Tất cả đều còn trẻ và nghèo. Họ đều đang chờ đợi ngày nổi tiếng. Họ cùng nhau ăn những bữa tối đạm bạc để chia sẻ những buồn vui, tùy vào hoàn cảnh. Hồi đó, Carole nổi tiếng với món salad bắp cải. Bắp cải rẻ hơn xà lách vì nó không phải loại rau củ theo mùa. Cô thái và trộn bắp cải cùng hỗn hợp rẻ tiền gồm giấm, đường, muối và tiêu đen. Nếu Michael có việc làm tuần đó, cô sẽ rắc thêm ít ớt chuông vàng vàng đỏ đỏ lên trên để trang trí. Lần đầu tiên cô làm món salad trộn, Michael đã dí dỏm nói đùa đây là những ngày salad [1] của họ. Carole cười hùa theo mọi người, nhưng cô không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Về sau khi cô hỏi, Michael bảo đó là câu nói trong vở kịch Anthony và Cleopatra của Shakespeare.
Nhớ lại những ngày đó, Carole nhận ra mình chẳng có mấy điểm chung với Michael. Anh là cử nhân đại học, còn cô làm trợ lý trong World-Star ngay khi học xong cấp ba. Họ lần đầu gặp nhau là tại một buổi thử vai, và Carole đã chết mê chết mệt chất giọng nam tính cùng gương mặt điển trai của Michael. Khi Michael nhận được vai, anh mời cô đi ăn tối để chúc mừng.
Hồi ấy Michael và cô hay cùng ăn tối lắm. Và họ cũng thường xuyên ăn trưa tại mấy quầy hotdog hơn nhân lúc anh được nghỉ giải lao giữa các phân cảnh.
Và còn có những buổi tối lãng mạn tại căn hộ chật chội của anh - cũng chính là căn hộ cô sắp sửa rời bỏ, nơi họ từng quấn lấy nhau và cùng nhau nghe những bản nhạc.
Những trợ lí khác, kể cả Amy, đều khuyên cô đừng dính dáng tới cánh diễn viên. Nhưng cô không nghe. Và trước khi cô thật sự suy nghĩ về cuộc sống đôi lứa của họ rồi đây sẽ bấp bênh thế nào, cô đã trở thành vợ của Michael Hart, một bà nội trợ đảm đang, người làm món salad bắp cải phục vụ những bữa tối đạm bạc, nơi cánh đàn ông thảo luận về cái gọi là nghệ thuật vị nghệ thuật, còn đám phụ nữ ngồi bên cạnh ước ao những thứ trong mơ họ cũng chẳng mua nổi.
Lúc đầu, kết hôn với một diễn viên có vẻ cũng thú vị. Carole được trải nghiệm cảm giác sung sướng lâng lâng khi thấy chồng trên màn ảnh. Nhưng nghề diễn cũng bạc, và một diễn viên muốn đặt chắc chân trong giới giải trí cần rất nhiều thời gian. Các đôi vợ chồng khác dần dà đánh đổi giấc mơ của họ lấy sự đảm bảo tài chính. Hầu hết mọi người trong nhóm quyết định trôi theo dòng đời xô đẩy, và họ hi sinh nghệ thuật để vì nhân sinh. Từng cặp từng cặp rời khỏi những căn hộ tù túng để dành tiền thuê những căn nhà nhỏ tại thung lũng, nơi họ có thể bắt đầu một gia đình thật sự. Rồi, vào một ngày nọ trong năm thứ tư kết hôn, Carole và Michael nhìn quanh và nhận ra mình là thành viên cuối cùng của nhóm hỗ trợ năm nào còn bám trụ ở đây.
Michael chưa từng trách móc những người bạn của mình vì đã bỏ cuộc. Cuộc sống của một nghệ sĩ đích thực rất gian truân, và không phải ai cũng chịu đựng được những khó khăn đó. Họ vẫn giữ liên lạc, và thi thoảng Carole và Michael lái xe tới những căn hộ biệt lập trong thung lũng nhân lễ tân gia hay lễ mừng đầy tháng con một người bạn nào đó. Cánh đàn ông sẽ vỗ vai Michael và bảo rằng họ ngưỡng mộ vì anh vẫn tận tâm với nghề, nhưng những bà vợ lại nhìn Carole bằng ánh mắt thương hại và đề nghị giúp cô chút đỉnh. Đó là cái ti vi màu kềnh càng mà chồng Tina đã thay bằng ti vi màn hình rộng. Vì để nó mãi trong ga-ra cũng choán chỗ nên họ cho Carole và Michael. Rồi còn cái máy xay sinh tố Cuisinart cũ của Ellen, bộ đồ sứ cũ không hợp với giấy dán tường mới của Patricia, món đồ thủy tinh không tương thích với máy rửa bát mới của Yvonne, và máy trả lời điện thoại [2] Tom không còn cần đến vì giờ anh ấy đã đăng kí sử dụng dịch vụ trả lời tự động.
Carole vui vẻ nhận những món đồ bỏ đi ấy, dù nhiều lúc cô cảm thấy như được bạn bè bố thí. Cô cố hết sức không ganh tị với những ngôi nhà mới rộng rãi, những chiếc xe hạng sang, cùng các kì nghỉ nơi trời Âu. Cô tự nhủ rồi một ngày nào đó, mình sẽ có tất cả những thứ ấy. Cô tin vào tài năng của Michael, và cô có thể đợi. Nhưng khi cô bế nhứng đứa con của bạn trên tay, nỗi phẫn uất trong cô càng lớn. Hai vợ chồng đã thống nhất không có con tới khi tài chính ổn định, nhưng cô phải đợi đến bao giờ đây?
Ba tháng trước, trong buổi sáng ngày Carole tròn ba mươi tuổi, cô tỉnh dậy và suy ngẫm về đời mình. Michael là một diễn viên xuất chúng, và nếu nhận được vai, anh thường được trả cát-xê rất cao. Nhưng có những giai đoạn khốn khó khi Michael thất nghiệp và Carole lại phải lo lắng khi tiền tiết kiệm của họ cứ cạn dần. Cảm giác căng thẳng không biết khi nào chồng nhận được vai mới đã khiến cô trở nên tàn tạ. Cuộc đời họ là một chuỗi thăng trầm, bị xáo trộn bởi những ý tưởng điên khùng của các đạo diễn tuyển vai và giám đốc hãng phim. Không có một sự đảm bảo nào trong giới giải trí, một chút cũng không. Carole đã biết điều đó từ đầu. Cuối cùng, vào buổi sáng sinh nhật tuổi ba mươi, cô cũng nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ có được sự yên ấm cô hằng ao ước, kể cả khi Michael thành ngôi sao. Anh có thể thành công lớn vào năm nay nhưng lại sẽ trở thành độc dược phòng vé năm kế tiếp. Cô đã từng thấy chuyện đó rồi.
Michael đã cùng những người bạn cũ tổ chức cho cô một bữa tiệc bất ngờ, dù lúc ấy hai vợ chồng đang trong giai đoạn khốn khó: khi các chủ nợ réo gọi liên tục , tiền thuê nhà đã quá hạn trả hai tuần. Tối đó, khi đi làm về, Carole thấy mọi người đang đợi mình. Có rất nhiều đồ ăn và sâm panh để chào đón cô.
Sau khi thưởng thức rượu vang ngon tuyệt, Daryl Forrester kéo hai vợ chồng cô ra góc bếp nói chuyện. Hồi mới quen, Daryl còn là một họa sĩ trẻ phải trầy trật chạy ăn từng bữa, giờ anh đã là giám đốc một công ty, có vợ đẹp con khôn và một căn nhà lớn ở thung lũng. Anh bảo Michael rằng Amcorp đang cần người dẫn chương trình trong các buổi hội nghị chuyên đề hằng ngày dành cho nhân viên tiếp thị và anh đề cử Michael cho công việc ấy. Họ trả lương cơ bản sáu mươi ngàn đô la một năm cộng thêm một phần trăm trích từ doanh thu bán hàng tăng thêm mỗi năm. Michael có thể kiếm được từ bảy mươi đến tám mươi ngàn một năm, hoặc hơn thế.
Carole nhắm mắt cầu nguyện. Nếu Michael nhận việc thì số tiền anh kiếm được có thể giải quyết sạch mọi rắc rối tài chính của hai vợ chồng. Họ sẽ trang trải được các hóa đơn và nghiêm túc tính tới chuyện mua nhà, mua một chiếc xe sang trọng và sinh con như Carole hằng khao khát. Nhưng Michael cảm ơn Daryl vì đã nghĩ tới anh và từ chối đề nghị ấy.
Sau khi mọi người ra về, Michael cố phân trần. Anh rất xin lỗi đã làm Carole thất vọng, nhưng trách cô vì không nhận thấy việc dẫn chương trình cho những buổi hội nghị chuyên đề tiếp thị của một công ty lớn chỉ nhằm mục đích thương mại. Anh là diễn viên, không phải con rối của công ty. Một công việc như vậy sẽ giết chết anh.
Họ lên giường và cố giải quyết những bất đồng bằng tình dục, nhưng phép màu nhiệm đã không còn tác dụng. Sau khi Michael lăn ra ngủ, Carole trân trân nhìn bóng tối và nhận ra mình sống với Michael sẽ không có tương lai. Dù đâu đớn nhưng cô quyết định rời xa anh để có một cuộc sống bình thường. Nhưng cô nên đi đâu? Và cô sẽ làm gì? Cô bắt đầu lên kế hoạch.
Trước tiên, cô quay lại với hiện tại. Giờ đã là tám giờ tối, cô bỏ đồ lên xe và lái tới nhà Amy. Phòng ngủ ngột ngạt, thiếu không khí kể cả khi cô mở cửa sổ rộng hết cỡ. Máy điều hòa đã hỏng từ hai tháng trước, nhưng họ không có tiền sửa.
Chiếc va li đỏ cũ của cô đã hỏng khóa. Trong lúc dùng thắt lưng khóa nó lại, cô tự hứa với lòng rằng ngay khi tái hôn, cô sẽ vào cửa hàng Gucci sắm cho mình cả một bộ va li đắt tiền. Anh nhân tình rất bàng hoàng khi cô báo tin có bầu, nhưng cô biết phải xử lí ra sao. Giọng cô vừa đủ để tỏ ra tổn thương khi nói rằng tất nhiên đứa bé là con anh ta. Và không, cô chẳng tằng tịu với ai hết. Cô giữ kín mối quan hệ của họ vì biết không nên có bất cứ tin đồn nào về anh, dù là nhỏ nhất. Mối quan tâm duy nhất của cô là làm sao cho con cô một gia đình bình thường, có cả bố và mẹ cùng một môi trường thật tốt. Đứa bé xứng đáng được hưởng những điều tuyệt vời. Anh ta không nghĩ vậy sao?
Anh ta là người thông minh và nhanh chóng hiểu ra mình đã bị dồn vào thế bí. Chỉ một câu nói với nhầm người, anh ta có thể hôn tạm biệt sự nghiệp của mình. Họ hẹn nhau cùng ăn trưa vào ngày mai, và Carole biết chắc giờ này anh ta đang ngồi trong văn phòng tính toán phương án vẹn toàn nhất để bảo vệ danh tiếng, đồng thời đáp ứng yêu cầu của cô.
Carole nhấc điện thoại và gọi cho Amy để báo tin mình sắp tới. Amy hẳn đang ngồi ngay cạnh điện thoại, vì cô ấy nhấc ống nghe ngay tiếng chuông đầu tiên.
“Carole!” Amy lo lắng. “Có chuyện gì sao? Mình tưởng giờ cậu phải tới rồi chứ!”
“Ừ, lúc đầu mình cũng tính thế, nhưng Michael về đúng lúc mình đang xếp đồ.”
“Ôi lạy Chúa!” Amy hít một hơi sâu. “Cậu ổn không? Mình sẽ có mặt ở đó trong hai mươi phút nữa nếu cậu muốn.”
“Mình cảm ơn, nhưng không cần đâu. Giờ anh ấy đi rồi.” “Có tệ lắm không?”
Carole thở dài. “Đấy là câu nói giảm nói tránh kém nhất năm đó! Mình sẽ kể cho cậu nghe sau. Giờ mình phải đi trước khi...” Carole ngừng một lúc khi nghe có tiếng chìa khóa tra vào ổ. “Micheal quay lại rồi! Giữ máy nhé, Amy. Mình đi xem anh ấy muốn gì đã.”
Carole đặt điện thoại xuống và đứng lên. Cô ngạc nhiên khi thấy đầu gối run lẩy bẩy và cô từ từ hít một hơi sâu. Thật nực cười khi sợ hãi chính người đàn ông đã đầu gối tay ấp cùng mình suốt sáu năm trời. Tính tình Michael có phần thất thường, nhưng anh thường biết cách kiểm soát điều đó. Có lẽ anh đã nghĩ lại mọi chuyện và quay lại để xin lỗi cô.
“Michael? Em ở đây.” Carole thở dài khi đi ra cửa. Cô nghĩ đến một cảnh tượng khác. Anh sẽ nói yêu cô và xin cô ở lại. Có thể anh còn thề thốt sẽ gọi cho Daryl Forrester để xem Amcorp còn cần người không. Cô sẽ nói đi nói lại với anh rằng chuyện đã quá muộn. Cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.
Đèn ngoài hành lang đã tắt và lúc đầu, cô không trông thấy khẩu súng. Đến lúc nhận ra, cô không còn kịp la lên.
* * *