Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 04

4

Bệnh viện công Oakdale

Michael Hart chớp mắt khi có người mở cửa. Họ đã chèn chăn rất chặt quanh người anh để anh đừng hòng nhúc nhích. Anh đang ở trong một căn phòng có tường lót đệm và nằm thẳng lưng trên cái giường bệnh viện.

“Chào Mike. Thấy khá hơn chưa?”

Đó là Jack. Michael thấy tốt lên ngay. Viên hộ lí có bộ ngực như hộ pháp này đã làm việc ở Oakdale gần như từ hồi Michael nhập viện tới giờ và là người bạn thật sự duy nhất của anh.

“Ôi, vì Chúa! Họ buộc anh như buộc gà lễ Giáng sinh ấy. Chắc họ sợ anh sẽ đập đầu vào tường sau khi tôi về tối qua. Nằm im đợi tôi cởi trói nhé.”

“Cảm ơn nhé, Jack.” Giọng Michael vang lên thành tiếng thều thào, khào khạo. Cổ họng đau rát như thể anh đã la hét hàng giờ liền,và anh thấy khát kinh khủng. Anh cố liếm môi nhưng hình như trong người anh chẳng còn một chút nước bọt nào nữa rồi.

“Chắc anh khát lắm hả?” Jack nhấc gì đó khỏi trán anh và Michael thấy giờ mình mới gật đầu được. “Giờ ổn rồi, Mike. Đừng nói gì nhé. Thế chỉ tổ làm họng anh rát thêm thôi. Tôi sẽ kiếm cho anh ít nước trái cây sau khi cởi cái thứ này ra.”

Anh cảm thấy sức nặng ghê gớm được cởi bỏ khỏi ngực mình khi Jack nhấc tấm mền lên. Cả chân và tay anh cuối cùng cũng được giải thoát.

“Cái ả y tá mắt đeo đít chai, tính tình nhấm nha nhấm nhẳng đã cho anh uống một viên thuốc màu vàng phải không, Mike?”

Michael mở miệng định trả lời, nhưng cổ họng quá đau nên anh không ép được một tiếng nào phát ra.

“Không sao đâu. Anh đừng nói. Cứ gật đầu là được.”

Michael gật đầu và Jack thở dài sườn sượt. “Tôi không biết họ tìm thấy cái thứ đó ở đâu nữa, Mike. Có lẽ họ đào được chúng từ dưới một khối đá cổ ở xó xỉnh nào đó quá. Giờ tôi sẽ cho anh biết điều này và thề có Chúa chứng giám, điều tôi nói hoàn toàn là sự thật. Lí do duy nhất ả ta cho anh uống thuốc là để anh không tè dầm. Lười thay chăn đệm ấy mà. Ả ta cóc thèm quan tâm tới anh. Chúng ta thử bỏ một viên thuốc đó vào cốc cà phê của con mụ ấy và để xem ả ta có thích không nhé?”

Michael cố cười, dù họng đau lắm. Jack thật sự quan tâm đến anh. Sao hộ lí lại không được trả lương cao bằng cánh bác sĩ nhỉ? Họ thân thiện hơn nhiều và họ dành nhiều thời gian cho bệnh nhân hơn.

“Này Mike, giờ tôi đi lấy nước trái cây nhé. Cứ bình tĩnh và thả lỏng, rồi đợi tôi về tôi sẽ giúp anh ngồi lên. Tôi đã lén nhìn biểu đồ của anh và họ tiêm cho anh đủ loại thuốc. Tối qua chắc anh có cảm giác như say một loại rượu rẻ tiền.”

Cửa đóng và Michael lại nhắm mắt. Jack đã đúng. Đầu anh ong ong, còn bụng dạ thì nôn nao. Anh đã say quắc cần câu dù chưa được hưởng cái thú nâng li. Anh đã làm gì nhỉ? Chắc là chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Cửa mở và Jack trở vào. Michael cố ngồi dậy nhờ sự giúp đỡ của viên hộ lí và uống ừng ực nước trong cái cốc Jack kề vào môi anh. Tất nhiên, cốc không phải bằng thủy tinh. Oakdale chỉ sử dụng cốc giấy.

Michael nhăn mặt khi nuốt xuống. Jack nhìn thấy và mỉm cười.

“Tôi biết. Tôi biết. Nước cà chua đánh trứng và rất nhiều tiêu đấy. Đây là bài thuốc giã rượu của bố tôi. Khi anh nuốt được trơn họng hơn, tôi có hai viên Bayer trong túi đây. Tôi thó từ phòng nghỉ của cánh y tá đó.”

Michael gật đầu và uống thêm ngụm nữa. Jack là chuyên gia đi đường tắt. Nếu Jack làm theo cách thông thường và hỏi xin y tá thuốc aspirin [8] thì đảm bảo đến mai Michael mới được uống thuốc.

“Sẵn sàng chưa? Anh uống càng sớm thì thuốc ngấm càng nhanh.”

Michael nuốt hai viên aspirin. Công thức giã rượu của bố Jack có vẻ hiệu quả. Cổ họng anh không còn quá khô nữa. Có lẽ hồ tiêu đốt luôn cơ quan thụ cảm của anh rồi. Anh uống một ngụm cho hết và đưa trả cái cốc giấy cho Jack.

“Tốt cho anh đấy, Mike ạ. Giờ ngồi đó một phút đợi đầu óc tỉnh táo hơn đi. Chịu từng đó mũi tiêm chỉ giúp anh được mỗi một điều thôi. Anh ngủ say như cún và không hề gặp ác mộng. Phải không?”

Michael gật đầu. Mà nếu anh mơ thấy ác mộng thì ít ra anh cũng không còn nhớ nữa rồi. Nó luôn bắt đầu bằng phiên tòa, khi thẩm phán tới và gõ búa. Rồi anh đứng lên. Bồi thầm đoàn đã đưa ra phán quyết. Gương mặt họ to tướng và lạnh lùng, hệt như tượng điêu khắc chân dung các tổng thống tạc vào núi Rushmore. Đôi mắt đá của họ sáng lên ánh nhìn buộc tội anh. Có tội. Có tội. Có tội. Hết lần này tới lần khác. Sao họ lại nói thế? Họ nhầm to rồi. Rồi anh cử động, nhảy qua vành móng ngựa, xông thẳng đến chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn.

Michael buộc đầu óc thôi nghĩ tới chuyện đó, thôi nghĩ về cơn ác mộng. Và cứ hễ tới đoạn đó là anh tỉnh dậy. Chỉ có điều không phải ở trên giường, mà tại một chốn khác. Lần đầu tiên là ngoài hành lang, chỉ cách phòng trực y tá vài bước. Một lần khác là ngoài phòng thăm bệnh nhân, lúc ấy anh đang cố đi qua cánh cửa khóa trái. Và một dịp khác, anh đã chui vào cái gian buồng đựng toàn chổi với cây lau nhà của đám lao công. Các bác sĩ chẩn đoán anh mắc chứng miên hành, một cách gọi khác của mộng du. Vì lí do đó mà họ cho anh uống thuốc an thần hằng đêm. Để anh không giết cánh lao công trong lúc ngủ.

Lúc đầu, họ thử dùng liệu pháp hiện thực. Họ bảo anh rằng mấy giấc mơ đó không đúng, rằng mọi chuyện thật ra không xảy ra như vậy. Họ nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần rằng, bồi thẩm đoàn bước vào, thẩm phán gõ búa, chủ tịch ban bồi thẩm đọc bản tuyên án. Họ bảo rằng anh đã đứng cạnh luật sư của mình, Stan. Anh không hề nhúc nhích tới khi hai sĩ quan cảnh sát đeo còng số tám cho anh và đưa anh đi. Anh chưa từng nhảy qua vành móng ngựa. Đó đơn giản là ước muốn của anh mà thôi.

“Mike? Anh ổn chứ?”

Michael chớp chớp mắt và gật đầu. “Ờ, giờ tôi ổn rồi. Anh có biết tôi đã làm gì không, Jack? Chắc tôi phải làm chuyện ghê lắm thì mới bị nhốt trong phòng bọc cao su thế này chứ.”

Jack cười tươi. “À, theo như tôi nghe được thì anh làm dữ lắm nhé. Nhân viên bệnh viện đang bàn tán xôn xao kia kìa. Vài người còn nghĩ nên trao tặng huy chương cho anh, nhưng tôi đoán bác sĩ Bowman không nghĩ thế đâu.”

“Bowman? À, tôi nhớ ra rồi. Tôi tới buổi nói chuyện và Bowman làm gì đó khiến tôi lộn tiết. Đó là gì ấy nhỉ, Jack?”

“Tôi có biết đâu, Mike. Tôi không được dự mà. Tôi chỉ nghe cô Gray kể lại thôi. Bowman định mớm anh nói rằng anh giết vợ. Từ những gì tôi nghe được thì ông ta ép anh quá, thế là anh bật dậy khỏi ghế rồi bóp nghiến lấy cái cổ ngẳng của ông ta. Mọi người ở đó bị bất ngờ tới đơ cả ra, trừ cô Gray. Cô ấy bảo phải ba người mới cạy nổi tay anh ra đấy.”

“Vậy giờ tôi gây thù chuốc oán với bác sĩ Bowman rồi?”

“Chắc vậy!” Jack lắc đầu. “Nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ không bận lòng chuyện đó đâu. Có tin đồn là Bowman sắp phắn rồi. Không rõ ngày nào.”

“Ông ta rời đi à?”

“Anh nói thế cũng đúng.” Jack tặc lưỡi.

“Bạn tôi ở khu C bảo anh trai anh đã tới, làm ầm cả lên. Anh ta hỏi toàn câu đắt và người ta thi nhau trả lời ấy chứ. Anh ta nói chuyện với Gray một tiếng rồi đến gặp thẳng y tá trưởng khu C. Anh có nhớ cô nàng ấy không, Mike? Cái cô từng cãi lộn với Bowman hồi năm ngoái ấy? Cô ấy suýt bị đuổi việc vì vụ đó đấy.”

Micheal gật đầu. Anh nhớ chứ. Cô ấy luôn mang tới những chiếc bánh bông lan nho nhỏ gói giấy bạc mỗi khi trong viện có sinh nhật. Và cả những chiếc bánh quy hình ngôi sao rắc đường màu đỏ và xanh vào dịp Giáng Sinh. Cô ấy nói chuyện với anh như thể anh là một con người bình thường, không hề điên chút nào. Và cô ấy khiến anh tin vào điều đó. Cô ấy là lí do duy nhất khiến anh có thể vượt qua quãng thời gian ở khu C.

“Tin tôi đi, Mike. Người ta đang xếp hàng dài chờ được nói chuyện với anh trai anh kia kìa. Tôi đảm bảo đó. Bowman sắp đi vào dĩ vãng rồi.”

“Vậy thì tốt, Jack. Stan sắp đến đây hả?”

“Chắc chắn rồi. Anh trai anh không thể nào tới Oakdale mà lại không gặp anh. Anh biết mà, Mike. Giờ tôi đỡ anh dậy và đưa anh về phòng mình nhé?”

“Em xin lỗi, Stan. Em không định lôi anh tới tận đây.”

Stan vỗ lưng Michael. “Đằng nào anh cũng tới thôi mà. Đừng lo lắng nhiều. Chú thấy sao rồi?”

“Khá hơn rồi ạ, nhưng em không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa, Stan. Ý em là chuyện bị nhốt ấy. Họ sẽ không chịu thả em đâu. Không bao giờ!”

“Bình tĩnh nào, Mikey. Anh nghe chuyện chú rồi. Anh đang xúc tiến để lão Bowman kia bị thuyên chuyển công tác. Và khi người mới đến...”

“Không phải vậy, Stan.” Michael hít thật sâu. “Em cảm ơn anh đã kiếm cho em một chỗ ở đây. Anh biết mà. Nhưng thế này còn kinh khủng hơn ở tù. Chí ít ở đó em còn có hi vọng được ân xá. Anh không biết cảm giác ngồi ở đây từ ngày này qua tháng khác, đờ đẫn nhìn vào một bức tường là thế nào đâu. Nếu còn ở đây lâu thêm, chắc em sẽ hóa điên thật mất thôi!”

“Mikey?” Stan nhoài tới gần hơn một chút. “Hạ giọng xuống và trả lời anh này. Nếu anh đưa chú ra khỏi đây, chú sẽ ngoan ngoãn nghe mọi lời anh bảo chứ?”

Michael mất một lúc mới hiểu lời anh mình. Rồi Michael gật đầu như bổ củi. “Chắc chắn rồi. Nhưng anh làm thế nào được?”

“Đợi anh tính xong sẽ báo lại với chú.” Stan đặt ngón tay lên môi. “Chú sẽ nghe được tin từ anh trong một hai ngày tới. Trong lúc đó, đừng hé răng nói gì với bất kì ai nhé. Hứa chứ?”

“Vâng! Nhưng Stan... anh đang nói tới cách hợp pháp, hay...”

“Chú không phải lo, Mike. Tin anh đi; anh sẽ lo liệu mọi sự. Giờ chú chỉ cần ngậm miệng và làm bệnh nhân ngoan ngoãn trong vài ngày tới. Chú làm được chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

“Tốt!” Stan vỗ vai em mình và đứng dậy. “Anh nên đi thôi, Mike. Có nhiều chuyện phải thu xếp lắm. Nhớ không được nói gì đấy nhé. Kể cả với anh bạn hộ lí của chú.”

Michael nhíu mày khi cửa đóng lại sau lưng anh mình. Stan đang mưu tính gì thế nhỉ? Anh đang suy ngẫm thì Jack bước vào, sau lúc đó một giờ với khay đồ ăn của anh.

“Của anh này, Mike. Tối nay lại cái món lõng bõng không ra canh cũng chẳng ra cháo rồi. Họ bảo tôi rằng đây là món bánh quy phủ súp gà nấu kem cùng ít bông cải. Nhưng chí ít anh cũng có được món tráng miệng yêu thích. Pudding vị vani.”

Michael chán ghét nhìn thức ăn. Đồ trắng ởn. Mọi thứ trong khay của anh đều trắng. Ăn cái thứ này vào có khi lại bị lóa mắt hệt như khi đi trong tuyết ấy chứ. Sao anh lại không được ăn bánh burger kẹp phô mai đẫm dầu mỡ từ một cửa hàng bán đồ ăn nhanh chứ! Hoặc một đĩa khoai tây chiên giòn rụm, cùng bánh mì kẹp xúc xích nhỉ? Thôi, nếu Stan thành công thì anh sẽ chẳng phải nuốt đồ ăn của Oakdale thêm lâu. Và từ trước tới giờ chuyện gì rơi vào tay Stan đều được xử lí ngon lành hết.

“Trông anh có vẻ vui, Mike.” Jack nhét ống hút vào cốc sữa. “Hai anh em gặp nhau nói nhiều chuyện vui lắm nhỉ?”

Michael mở miệng định báo tin tốt cho Jack, nhưng rồi nhớ ra. Không được nói với ai, kể cả Jack.

“Ờ, anh ấy trò chuyện với tôi một lúc lâu, Jack à. Và anh ấy hứa sẽ mang cho tôi vài cái áo mới.”

“Loại có thêu hình cá sấu nho nhỏ trên túi áo ấy hả?”

Michael gật đầu. “Stan bảo họ vừa ra dòng mới. Loại có sọc.”

“Thế tuyệt đấy, Mike. Cho anh một chút hi vọng. Giờ ăn gà hay cái gì đó đi. Tôi không được nán lại lâu đâu. Cái cô y tá bà chằn kia đang nóng máu với tôi và cô ta nghĩ tôi dành quá nhiều thời gian ở đây.”

Michael tọng ít thịt gà vào miệng và nuốt. Anh chẳng cần nhai. Chỉ chưa đầy năm phút, anh đã chén sạch đồ trong khay.

Jack dọn dẹp và đứng dậy. “Được rồi, Mike. Mai tôi được nghỉ, nhưng ngày kia tôi sẽ gặp lại anh nhé?”

Michael gật đầu. “Jack? Anh biết không, anh đã cứu mạng tôi đấy. Anh là lí do duy nhất tôi ở khu này chứ không phải khu D cùng đám vô phương cứu chữa.”

“Ôi, không phải đâu, Mike. Ở đây còn nhiều người tốt lắm. Hãy đợi tới khi anh được sang khu A đi. Ở đó người ta tổ chức khiêu vũ, tiệc tùng, và đủ các loại hoạt động xã hội. Còn các y tá...” Jack bước một bước lại gần giường hơn. “Họ quyến rũ chết người, Mike à. Và tôi nghe nói họ có phần thưởng đặc biệt dành cho những bệnh nhân cư xử tốt, mong anh hiểu ý tôi. Mà nhớ đừng làm gì ngu ngốc trong ngày mai đây. Đừng để có điểm đen nào trong hồ sơ của anh. Hiểu chứ?”

“Hiểu rồi, Jack.”

Khi cửa đóng lại, Michael mỉm cười. Anh sẽ nhớ Jack, nhưng thật tuyệt khi lại được bước ra thế giới ngoài kia. Và có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, anh đã cuốn gói khỏi đây trước khi Jack đi làm trở lại.

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3