Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 07

7

Trận mưa rào và gió rít suốt buổi chiều hôm ấy thật hợp với tâm trạng của Margo Jantzen. Cô chỉ muốn tìm chỗ trút giận. Đã quá sáu giờ, và Lenny cho cô leo cây cả tiếng đồng hồ rồi.

Chuông cửa reo, Margo đứng dậy mở cửa, đôi giày cao gót gõ cồm cộp trên sàn nhà lát gạch theo nhịp tỏ rõ sự bực bội. Y nên liệu hồn mà nghĩ ra lí do hợp tình hợp lí.

“Sao anh lâu thế? Em đã bảo có chuyện gấp rồi mà.” Hai gò má Margo đỏ lựng khi cô chất vấn ông chủ cũ. Sao y dám đối xử với cô như thế chứ!

“Giờ tôi đến rồi đấy thôi.”

Lenny lách người đi vào và quăng cái áo khoác màu xanh lam sẫm xuống ghế. Margo nhăn nhó khi nhận thấy nó ướt rượt. Nếu thứ đó mà bị thôi màu, cái ghế trắng mới tinh của cô sẽ đi đời nhà ma mất. Cô nhón tay cầm cổ áo và đặt cái áo sang một chỗ đỡ sợ bị hỏng hơn. Với số tiền Lenny kiếm được, y nên dùng đồ hiệu mới phải. Thế mà y cứ thích ăn mặc như dân ăn mày.

“Nào, cô muốn gì?”

Lenny đứng đó gườm gườm nhìn cô, và Margo suýt phì cười. Với bờ vai rộng và giọng nói sang sảng, y thật lạc quẻ trong căn phòng đậm chất nữ tính này. Ấy là một con chó bull trong cửa hàng đồ sứ, như cách mẹ cô thường nói. Nhưng bà cũng thường dặn Margo rằng ruồi chỉ chết vì mật chứ giấm sức mấy hạ được nó.

Margo nhoẻn miệng cười khi dẫn Lenny tới ghế và nhét gối vào sau lưng ý. “Thứ lỗi cho tính gắt gỏng của em nhé, Gấu Lenny của em. Chắc do em lo cho anh quá thôi. Giao thông chắc phải kinh khủng lắm khi trời mưa gió thế này.”

“Được rồi, được rồi.” Lenny có vẻ không tin thái độ giả lả của cô, “Thôi trò à ơi và vào thẳng vấn đề đi.”

“Em hơi thiếu tiền, Gấu Lenny à. Anh gửi thêm chút tiền vào tài khoản của em đi chứ.”

Lenny lắc đầu. “Giếng cạn rồi, Margo à. Có lẽ cô nên đi kiếm việc mà làm.”

Đây chính là lúc Margo ra đòn. Cô biết mình có thể làm lung lay Lenny khi giả bộ kìm nước mắt. Y rất yếu lòng, dù nổi danh là rắn mặt. Và Margo đã học được cách xoay y trong lòng bàn tay. Cô đã làm việc đó suốt năm năm, kể từ ngày tìm được bằng chứng về nghề tay trái phi pháp của ông chủ cũ.

“Đừng trêu em nữa mà, Gấu Lenny.” Cô bĩu môi và môi dưới hơi run run. “Nếu em chấp nhận một công việc hành chính bình thường, đi làm đủ tám tiếng rồi về, chúng ta đâu thể cùng nhau tận hưởng những buổi chiều tuyệt vời.”

Gương mặt Lenny rắn đe. “Những buổi chiều tuyệt vời à? Cô chỉ suốt ngày nhèo nhẽo vòi tiền. Và cũng thôi ca bài ca cũ về đống giấy tờ ấy đi; cô nên liệu hồn mà ném chúng đi. Tôi đã tìm ra cách để cắt đuôi cô, và tôi đang làm đây!”

Margo ngước nhìn gương mặt quyết không nhượng bộ của y và thấy hơi chột dạ. Y đang nói gì vậy? Với đống giấy tờ đó, cô có thể cho ông ta vào tù bóc lịch chứ chẳng đùa!

“Thôi nào, Gấu Lenny. Anh biết em yêu anh mà. Và em sẽ không bao giờ dùng tới đám giấy tờ đó. Em hứa đấy.”

“Chắc rồi. Tin cô thì khác nào tin lợn biết bay. Nhưng hết rồi, cưng. Và cô nên khôn hồn mà đừng làm phiền đến tôi.”

Margo bắt đầu hoảng khi y đứng dậy và mặc áo vào. “Lenny! Em không hiểu!”

“Hãy nghĩ kĩ đi cưng. Và nhớ điều tôi nói này. Những cô gái ngoan, những cô gái thông minh, sẽ không bao giờ bị thương.”

Margo há hốc miệng nhìn cửa đóng sầm lại sau lưng y. Rồi cô vội bật dậy khỏi ghế và chạy ra khóa trái cửa. Trông y vừa rồi dám giết cô lắm. Hắn ta có chìa khóa phụ không nhỉ? Hắn đã mua căn hộ này cho cô và cô không ngại đổi ổ khóa. Cô nên gọi thợ khóa tới ngay để làm thêm then chốt chết cửa mới được. Anh ta có thể thay đổi số mệnh của cô chỉ sau vài giờ, nhưng cũng đáng chứ. Có gì đó cực kì nghiêm trọng. Lenny chưa từng hành động thế này.

Sau khi gọi thợ khóa, cô vội vàng vào phòng ngủ và lôi ra một cái hộp vải linen đặt ở giá cao nhất của tủ quần áo. Cảm ơn Chúa, đống giấy tờ vẫn còn đây! Sao hồi trước cô không nghĩ tới chuyện gửi chúng vào két sắt ngân hàng nhỉ? Ai cũng có thể đột nhập vào nhà cô và trộm chúng đi.

Margo tới cái tủ com-mốt và kéo ngăn kéo trên cùng ra. Có thể cô đang lo lắng thừa, nhưng cũng thấy mừng vì đã mua súng.

Nó đã được nạp đạn và chỉ đợi người sử dụng. Gã bán súng đã dạy cô cách dùng. Cô chỉ cần ấn chốt an toàn, ngắm đúng hướng và bóp cò. Nếu có ai định đột nhập vào nhà cô tối nay, cô sẽ bắn trước rồi hỏi sau.

Lenny về căn hộ của mình rồi lấy một chai bia từ tủ lạnh ra. Y đã mua sẵn cả két. Tối nay Eddie sẽ tới chơi, và họ luôn nốc tới hơn chục chai trong lúc hàn huyên về hồi cả hai mới chân ướt chân ráo khởi nghiệp tại Chicago. Giờ họ đều là những doanh nhân thành đạt ở Nam California. Eddie làm chủ một đại lí lớn chuyên cung cấp đồ thể thao trong thung lũng, còn Lenny làm công việc liên quan tới linh kiện ôtô. Nhưng cả hai đều không thể bỏ được cái chất yêng hùng Chicago trong máu. Cả hai đều đá ngang chút đỉnh.

Margo chết tiệt! Lenny cởi áo và vắt lên ghế. Cô ta quá trớn rồi đấy. Chí ít y cũng dọa được cô ả sợ hết hồn và y thấy hả hê lắm. Cô ta không biết y chỉ dọa chơi. Rồi cuối cùng y vẫn phải nôn ra ít tiền thôi.

Y cầm chai bia và bật ti vi xem thời sự. Gã người Mexico đang thông báo tin thời tiết, và có những vòng tròn cùng đường lượn sóng trên bản đồ. Hắn bảo mai trời sẽ mưa, vậy nên Lenny biết mình khỏi phải mang ô theo làm gì cho nhọc. Đám dự báo thời tiết toàn nói sai bét. Cái đó y dám cá mười ăn một luôn.

Hồi sáng nay khi Lenny lái xe đi làm thì trời mưa ào ào như trút. Ôtô nghiến ken két và dễ trượt bánh trên xa lộ, thế mà gã dự báo thời tiết trên radio vẫn ngang nhiên nói có mười phần trăm trời đổ mưa bụi. Lenny đáng ra nên gọi tới đài để bảo tên ngốc đó câm miệng và nhìn ra ngoài cửa sổ đi.

Lenny nốc cạn chai bia và vứt vào cái thùng bên cạnh ghế bành. Y muốn ném thẳng nó vào tường, nhưng sau đó y sẽ phải thu dọn mảnh thủy tinh vỡ trước khi Eddie tới. Margo chết tiệt làm y bực bội quá! Hồi mới quen, cô ta cũng dễ thương lắm chứ, nhưng dạo này cô ta hóa ra của nợ thật sự. Nếu cô ả cứ moi tiền thế này thì y chắc phải nai lưng ra làm tới lúc chết quá. Hoặc đến khi cô ta chết. Lenny thở dài sườn sượt. Nếu y mà biết một tay anh chị nào tin tưởng được, y đã sai gã tới dằn mặt cô ta rồi.

Một bức ảnh xuất hiện trên màn hình, và Lenny nhoài người tới. Trông kẻ kia giống Robert DeNiro đóng phim Bố già, bộ phim y yêu thích. Biên tập viên bảo đấy là Michael Hart, tên tội phạm giết người vừa trốn khỏi Oakdale. Họ nghĩ hắn có thể xuất hiện tại khu vực L.A, và đề nghị mọi người gọi điện báo nếu như thấy hắn. Cái tên Michael Hart nghe quen quen.

Lenny mất chừng hai, ba phút mới nhớ ra. Hồi xử Hart, Margo vẫn còn là thư kí của Lenny, và y đã cho cô nghỉ phép năm tuần để tham gia bồi thẩm đoàn. Ngày ấy Margo chưa có cái thói chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, và cô ta thực lòng biết ơn khi được sếp mời bia. Sau đó cô ta đã kể cho y nghe về các chứng cứ.

Vụ án rối như bòng bong khi cứ mỗi ngày lại có thêm một tình tiết mới, và họ phải nhìn nhận xem những bằng chứng chống lại gã kia ra sao và vụ án diễn ra thế nào. Lenny nghĩ câu chuyện còn hay hơn phim. Cô vợ có bồ rồi quay ra ruồng rẫy Hart. Họ cãi vã, ầm ĩ tới độ hàng xóm nghe rõ cả. Hart đóng sầm cửa và đi tới quán rượu, uống vài cốc để tăng can đảm. Rồi hắn trở về nhà giết vợ. Pằng! Một phát đạn trúng ngực từ khoảng cách gần. Luật sư của Hart đã cố thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng anh ta không giết hại vợ mình, nhưng họ chẳng tin. Hart không có bằng chứng ngoại phạm, nếu không tính mấy lời vớ vẩn rằng hắn bị mắc chứng hay quên. Hắn còn khá ngốc nữa. Hắn đã lau báng súng và cò súng trước khi ném hung khí vào thùng rác đằng sau chung cư, nhưng dấu vân tay của hắn thì in rõ mồn một trên khắp ổ đạn.

Lenny hơi hi vọng Hart sẽ được tha bổng. Ngày nào chẳng có cô vợ quên nghĩa tào khang, rồi ngon lành quất ngựa truy phong. Nhưng y không nói thế với Margo. Cô ta lúc đó đang sôi máu vì vụ án. Có lẽ do số là cô vợ đang có bầu. Hễ dính tới trẻ con là phụ nữ liền xù lông lên, dù cho đứa bé có chưa chào đời đi chăng nữa.

Y mong Margo nghe được tin này. Lenny có thể mường tượng ra cô ta lúc này, đang toát mồ hôi trong căn hộ xa hoa mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của y. Kẻ sát nhân cô ta kết tội giờ đang nhởn nhơ ngoài kia. Liệu Hart có thù bồi thẩm đoàn không nhỉ? Nếu vậy thì Margo gặp rắc rối to rồi. Nếu Hart giết Margo, mọi rắc rối của Lenny sẽ được giải quyết.

Y cần thêm một chai bia nữa. Lenny vào bếp và trở ra với hai chai cùng cái bật nắp. Margo buộc y phải uống. Đó là cách duy nhất để y quên đi cách cô ta đã đối xử với mình. Y đã phạm sai lầm lớn ngay từ đầu, khi đưa cô ta cọc tiền đầu tiên. Đáng ra y nên cười và bảo đấy chỉ là đám giấy vụn mới phải. Vậy cô ta sẽ ném chúng đi, và y sẽ không phải nhảy qua vòng như một con hải cẩu làm xiếc thế này.

Lúc ngồi xuống ghế, Lenny lại nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Hart bị điên. Oakdale là cái trại điên được canh chừng cẩn mật tại Nam California. Gã khốn khổ đó có lẽ đang lang thang ngoài kia dưới mưa, không biết mình đang ở đâu, hay thậm chí bản thân là ai. Chuyện sẽ thế nào nếu Lenny tự tay giết Margo nhỉ? Nếu nghĩ tới tình cảm của y giành cho cô ta lúc này, y sẵn lòng hành động lắm. Tất nhiên, y phải ra tay ngay tối nay, trước khi Hart bị bắt. Khi Margo được phát hiện đã chết ngắc vào sáng hôm sau, mọi người sẽ nghĩ thủ phạm là Hart. Và để người ta tin hơn, Lenny sẽ giết thêm hai bồi thẩm khác, để chĩa mũi nghi ngờ về phía Hart.

Đã chín rưỡi, và Michael đang trên giường. Anh đã cố đọc sách một lúc sau khi nói chuyện với Stan xong, nhưng anh lại ngủ gật tới hai lần trước khi bỏ cuộc và tắt đèn. Giờ đi ngủ của anh tại Oakdale là tám giờ, và thực sự khó dứt bỏ được thói quen đó.

Mí mắt Michael bắt đầu giật giật khi đồng tử di chuyển. Anh bắt đầu mơ. Một lúc lâu không có âm thanh nào ngoài tiếng thở hơi hổn hển của anh. Rồi một tiếng rên bật ra khỏi môi Michael. Chân anh co lại rồi duỗi ra. Anh đang đứng đợi tuyên án. Gương mặt các bồi thẩm to tướng và lạnh tanh, như các chân dung tổng thống tạc trên núi Rushmore. Mắt họ là những viên đá phẳng dẹt, lấp lánh buộc tội anh. Có tội, có tội, có tội. Hết lần này tới lần khác. Sao họ có thể nói thế? Họ sai rồi! Và rồi anh di chuyển, nhảy qua vành móng ngựa, thẳng vào chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, và...

Anh tỉnh giấc. Đúng không nhỉ? Không, giấc mơ vẫn tiếp diễn, và không hiểu thế nào mà các bồi thẩm đều tránh được anh.

Khu bồi thẩm vắng tanh. Anh phải tìm họ, nhưng bằng cách nào đây?

Cuốn danh bạ điện thoại nằm trên bàn. Anh mở ra và lật sang phần J để tìm Jantzen. Trong các bồi thẩm có một cô mang họ Jantzen, giống tên một hãng đồ bơi. Và tên cô ta là... Margo. Đây rồi, ở đường Morningside Drive, Westwood.

Chân anh di chuyển, và anh cảm nhận được. Nhưng mọi chuyện diễn ra rất chậm. Anh cảm thấy không khí lạnh phả vào mặt, và anh ước mình đã khoác thêm áo. Ngay khi nhận ra gió lạnh chỉ là một phần của giấc mơ, anh lại thấy ấm. Anh thật ra đang nằm trên giường trong chăm ấm đệm êm, và mơ một cơn ác mộng thôi mà.

“Nghe được đấy,” Eddie ngả người ra ghế và ợ một hơi. “Tao chưa từng được nghe một kế hoạch giết người nào hoàn hảo đến vậy. Đôi lúc mày nảy ra những ý tưởng đỉnh đấy, Lenny.”

“Ờ.” Lenny thở dài và mở thêm một chai bia nữa. “Nhưng thế thì ích gì cho tao? Tao không làm được, Eddie ạ. Tao không có máu giết người.”

Eddie cười. “Chắc chắn mày có, Lenny. Những kẻ có máu giết người không hề khác mày hay tao đâu. Mấy tay chuyên nghiệp coi đó là nghiệp phải làm. Và cũng dễ ấy mà. Đào một cái hố sâu còn khó hơn dùng súng lục khoan lủng sọ người ta nhiều. Nhưng tao có thể hiểu nếu mày không muốn nhúng chàm. Mày muốn tao giúp liên hệ với một gã tao quen không?”

Lenny lưỡng lự, và Eddie biết y đang muốn lắm, nhưng rồi y lắc đầu.

“Thôi, Eddie ạ. Tao không muốn dính vào chuyện này. Nhưng cảm ơn nhé, và... này suýt nữa tao quên mất. Tao có quà cho mày trên bàn đấy. Hai vé xem trận chung kết quyền anh tối mai.”

“Mày đúng là bạn tốt, Lenny ạ.” Eddie cười toe toét và cầm hai tấm vé. Rồi hắn đưa tay tìm ví. “Này, tao nợ mày bao nhiêu ấy nhỉ? Tao nghe nói rằng đừng hòng sờ vào hai cục cưng này nếu không có một trăm đô.”

Lenny gạt đi. “Quên đi, Eddie. Vài người quen nợ tao ân huệ ấy mà. Họ không dám lấy của tao một cắc ấy chứ.”

“Nhưng thế này không được! Năm ngoái mày cho tao vé xem trận Super Bowl [15] và nhất định không chịu để tao trả tiền. Thế mày có muốn vé xem trận đấu quan trọng của đội bóng bầu dục Dodger không, cái trận đã bán hết sạch vé ấy? Mày làm tao thấy mình như đồ bạn đểu ấy, Lenny ạ. Tao cứ như đang lợi dụng lòng tốt của mày.”

“Chúng ta là bạn, đúng không? Bạn bè làm nhiều chuyện vì nhau. Mà tao bảo rồi, tao có mất đồng nào đâu.”

Eddie thở dài thườn thượt và nhét ví trở vào túi quần. “Được rồi, Lenny, nếu mày không chịu lấy tiền vậy lúc nào đó hãy để tao giúp mày vậy. Thế là hòa nhé?”

“Ờ. Nhưng tao không nhớ dai đâu, Eddie. Tới giờ thì mày không nợ tao gì đâu đấy.”

Vẻ đăm chiêu xuất hiện trên gương mặt Eddie, nhưng rồi hắn mỉm cười và đột nhiên bật dậy, suýt làm đổ chai bia. “Tao sẽ trở lại ngay thôi, Lenny. Tao chợt nhớ ra phải gọi một cú điện thoại.”

“Dùng điện thoại nhà tao ấy. Tự nhiên đi.”

“Ờ, nghe cũng được, nhưng khốn nỗi tao ghi số điện thoại kia ở nhà mất rồi. Đợi tao trở lại rồi mình cùng xem ti vi nhé? Đấy là nếu mày không có kế hoạch gì khác.”

“Chắc rồi, Eddie. Tao bật ti vi luôn đây. Kênh nào?”

Eddie nhún vai. “Tùy, nhưng vì nhà mày lắp truyền hình cáp nên tao rất muốn xem Knick chơi khô máu Boston [16]. Tao có đặt hai khoản cược kha khá vào vụ đó và tao muốn để mắt đến khoản đầu tư của mình.”

Tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái nhà, và Margo Jantzen dời mắt từ bộ phim chiếu muộn để nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang đổ mưa. Những giọt mưa rơi lộp độp xuống cái xe mui trần mới của cô. Cô đã không đánh xe vào ga-ra khi về nhà và nó vẫn còn đậu ở lối lái xe. Thời tiết khá đẹp lúc anh thợ khóa đến và cô ra ngoài hút thuốc. Khi cô trở về thì điện thoại đổ chuông và cô quên khuấy phải đánh xe vào trong.

Margo cầm chìa khóa và chạy vào phòng tắm để tìm một cái khăn to. Rồi cô chạy ra ngoài cửa bếp dẫn ra ga-ra và bật công tắc mở cửa ga-ra. Lớp da bọc ghế đắt tiền của cô sẽ hỏng nếu cô không nhanh tay lên!

Ghế tài xế ướt sũng, Margo lầm bầm chửi thề khi ngồi sau vô lăng lái xe vào ga-ra. Sau đó, cô nhấn điều khiển đóng cửa rồi ra ngoài lau ghế. Khăn tắm ướt sũng khi Margo lau xong, cô ném nó vào giỏ đồ giặt đặt trên máy giặt. Cô vừa lách qua tấm chắn bùn để ra cửa bếp, ga-ra bỗng tối sầm.

Margo chửi thề khi cái quần lụa đắt tiền vướng vào góc biển số xe và rách toạc. Ga-ra tối như hũ nút và đó là lỗi của cô. Cô quên bật đèn ga-ra khi chạy ra ngoài lấy xe. Hệ thống cửa có tích hợp đèn tự động, nhưng nó được mặc định tắt sau hai phút. Giờ cô phải mò mẫm ra cửa bếp.

Tim Margo đập thình thịch khi vươn tay sờ đuôi xe. Thật kinh khủng khi ở ngoài này, một mình, trong bóng tối. Cô suýt hét lên khi có gì đó lành lạnh và nhớp nháp sượt qua tay mình. Mạng nhện. Ngay sáng mai, cô sẽ gọi công ty vệ sinh tới dọn dẹp ga-ra sạch tinh tươm..

Khi mắt bắt đầu quen với bóng tối, Margo có thể thấy chút ánh sáng phía xa. Nó lọt qua khe cửa bếp. Ít ra cô cũng thấy nơi mình nên đến.

Có một cái bóng đen to tướng lù lù ngay trước mắt, và Margo dừng lại. Là gì thế nhỉ? Cô không nhớ có bỏ đồ gì to trong ga-ra. May mà nó không nhúc nhích, nhưng còn lâu cô mới sờ vào nó nếu không biết đó là gì. Margo nín thở khi lách qua cái thứ đó, rồi thở dài nhẹ nhõm. Đó chỉ là cái hộp đựng cái tủ lạnh mới mà thôi. Cô đã bảo người giao hàng để nó vào đây.

Có thêm mấy bóng đen khác, nhưng cô nhận ra chúng. Chiếc xe thể thao được phủ khăn cho khỏi dính bụi. Cô thật sự nên nhờ ai đó lấy nó ra. Cô nên luyện tập cơ đùi chút đỉnh. Và ngay trên cái xe đạp là những túi cành lá thợ làm vườn tích lại làm bổi. Chúng khiến ga-ra bốc mùi mốc như một tầng hầm lâu ngày. Cô sẽ gặp anh ta vào thứ Sáu và bảo anh ta chuyển chúng ra hiên.

Cô gần tới nơi thì nghe thấy một tiếng động nhỏ. Gì thế nhỉ? Bọ chăng? Hay cái gì đó to hơn? Nguy hiểm hơn?

Margo sững lại khi chỉ còn cách căn bếp sáng sủa và thoải mái của mình một chút. Có con vật nào chui vào ga-ra nhân lúc cửa mở chăng? Khu này có thú túi đuôi nắm, những con vật lông xám xấu xí với đôi mắt nhỏ đen láy và cái đuôi hồng hồng trụi lông. Rồi thì sóc, cùng đủ loại động vật gặm nhấm, nhưng giờ cô không muốn nghĩ tới chuyện đó. Không phải lúc nghĩ đến chuyện đó khi cô đang ở trong bóng tối.

Sợ hãi, Margo cố gắng tập trung để tìm nắm đấm cửa. Cô sắp vào được nhà rồi. Chỉ còn vài bước nữa thôi. Giờ cô chỉ cần lần theo tường để ra cửa.

Tay cô nắm được nắm đấm và vặn. Được rồi! Đến nơi rồi! Một nụ cười an tâm hiện lên trên gương mặt cô đúng lúc một thứ gì đó nặng và sắc cắm phập vào đỉnh đầu, giết chết cô ngay lập tức.

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3