Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 20

20

Lenny gọi thêm một cốc cà phê. Đây là lần đầu tiên y say quắc cần câu sau từng đó năm.

Tối qua y đã uống bao nhiêu chai bia nhỉ? Mười? Mười lăm? Y đứng còn không vững, nhưng may sao đã quên mất nhan sắc ma chê quỷ hờn của người phụ nữ kia tới khi y nhìn ả vào sáng nay.

Vừa rời cơ quan đã lao ngay tới một quán rượu nhếch nhác là chuyện chỉ có kẻ điên mới làm, nhưng y cần bằng chứng ngoại phạm chắc chắn phòng trường hợp có thêm một vụ án mạng nữa. Thằng Eddie chập mạch vẫn chưa về, và Lenny buộc phải qua đêm với những người phụ nữ chẳng có lấy một tí nhan sắc, chỉ để có người ở bên trong những giờ đó.

Anh chàng bartender nhoài qua quầy. “Tôi khuyên anh một câu chân tình nhé. Anh trả cả đống tiền để uống li cà phê nhạt thếch của tôi suốt đêm, trong khi có một quán cà phê ngay góc đường bên bia cũng khá ổn. Thế anh làm gì ở đây?”

“Tôi thích có người bầu bạn.” Lenny đưa tay ra vỗ hông cô ả gầy nhẳng ngồi trên ghế đẩu bên cạnh. “Và giờ chỉ có uống cà phê là tôi không phun ra thôi.”

“Say à?”

Lenny gật đầu. “Ừ.”

“Cà phê không giúp anh tỉnh táo được đâu. Tin tôi đi, tôi biết rõ lắm. Giờ cái anh cần là một ounce brandy. Không hơn, không kém. Anh nốc cạn một hơi cho tôi và hai mươi phút sau, anh sẽ thấy mình là một con người mới.”

Lenny nuốt nước bọt. “Tôi không biết nữa. Có vẻ tôi không hợp với phương pháp lấy rượu trị rượu. Tôi đã thử một lần rồi.”

“Nhưng chưa thử brandy, phải không?” Tay bartender cười toe toét khi Lenny lắc đầu. “Cái đồ đó miễn phí đấy. Tôi sẽ rót cho anh một ounce brandy - loại ngon - và tôi muốn anh uống như uống thuốc. Hiểu chửa?”

Lenny gật đầu và cầm cái ly anh bartender đặt trước mặt mình. Y hít sâu, nốc cạn, rồi nhăn mặt khi nó nóng tới khé cổ.

“Tốt đấy,” tay bartender cười đồng tình. “Nếu hai mươi phút nữa mà anh chưa tỉnh, tôi sẽ cho anh uống cà phê xả láng suốt đêm.”

Cô gái ngồi trên ghế đẩu bên cạnh Lenny gật đầu ra chiều thông tỏ. “Có tác dụng thật đấy. Tôi từng thấy anh ấy kê đơn cho hai gã, và sau đó họ tỉnh như sáo luôn. Anh khao tôi một ly trong lúc chúng ta chờ đợi nhé, anh Hổ? Tôi khát khô cổ rồi đây này. Và tôi luôn chết mê chết mệt người nào mời tôi một ly daiquiri.”

Lenny gật đầu và ra hiệu cho bartender chế thêm một li daiquiri. Cô ta đã uống bốn ly, và người thì gầy nhẳng. Nếu bartender mà phục vụ rượu nguyên chất thì chắc cô ta đã say bí tỉ từ lâu rồi. Bỏ đá vào li whiskey không thể tạo ra cocktail daiquiri nhưng Lenny kệ. Y cần cô ta ra làm chứng ngoại phạm, và vậy cũng đáng để y bỏ vài đô mua mấy li Shirley Temple giá chát.

“Của cưng đây.” Lenny đẩy li rượu cho cô nàng, và cô ả mỉm cười. Ả không xấu như cô nàng tối qua, nhưng vào những hoàn cảnh khác thì ả đừng hòng moi được một giọt rượu nào từ y. Người cô ta gầy chẳng có lấy một tí thịt. Cô ta làm y nhớ tới một đứa nhỏ suy dinh dưỡng. Lúc y bước vào thì cô ta đang làm việc trong quán, và cô ả sướng rơn khi được y mời một li. Mà tên cô ta là gì ấy nhỉ? Elena, Helena hay gì gì đó thì phải.

“Anh bị sao thế? Anh trông như vừa bị rơi xuống thùng rác ấy. Kể cho Babsie này xem nào?”

Lenny nhấp cà phê. Cô ta tên là Babsie à? Chắc Helena là cô đêm qua. Phấn mắt màu tím làm Babsie trông hơi giống Vampira trong chương trình đêm muộn, nhưng cũng không đến nỗi xấu quá. Da mịn. Và tóc đẹp. Nhưng vẻ ngoài thì quan trọng gì. Giờ kể cả đến ả xấu ma chê quỷ hờn y cũng dám lên giường cùng, miễn sao cảnh sát không nghĩ y là hung thủ là được.

“Chẳng có vấn đề gì đâu, cưng.” Lenny cười đáp. “Anh đang nghĩ chuyện công việc ấy mà.”

“Anh làm việc gì thế hả Hổ?”

“Bán phụ tùng ôtô. Anh có hai cửa hàng.”

Gương mặt cô ta bừng bừng hứng thú, và Lenny suýt rên lên. Đáng ra y không nên tiết lộ mới phải. Một khi đã biết y làm chủ hai cửa hàng phụ tùng linh kiện, cô ta sẽ tính giá đi khách chát phải biết.

“Kinh doanh phụ tùng ôtô kiếm cũng được đấy, cưng à, nếu anh biết việc mình làm. Nhìn Pep Boys xem. Họ khởi nghiệp từ kinh doanh cò con. Mà anh chỉ tập trung vào hàng nội địa thôi hả? Anh có bán phụ tùng nhập ngoại không?”

Lenny mất một phút mới trả lời. Câu hỏi của Babsie khiến y ngạc nhiên vô cùng. Y không nghĩ cô ta biết từ hàng nội địa nghĩa là gì. Nếu cô ta không thực lòng hứng thú, vậy cô ta diễn quá cừ rồi.

“Chỉ hàng nội địa thôi, cưng à. Buôn hàng ngoại chả lời lãi gì đâu. Phải lo nhiều chuyện lắm. Giá gốc có khi chỉ một, nhưng đến khi ta mua nó lại đắt gấp năm gấp mười.”

“Em hiểu ý anh.” Babsie thở dài. “Như em biết, chỉ riêng bộ phận đốt thuốc lá của chiếc MG thôi mua buôn cũng đã ba mươi đô rồi.”

“Em lái MG à?”

Babsie thở dài. “Sai bét, Hổ à. Em cần loại xe nào chạy được cơ. Xe Anh toàn gặp vấn đề truyền tải điện thôi. Nhưng em thích xe thể thao. Lái chúng cũng hay nếu anh tìm được chiếc nào chạy bám đường.”

“Vậy chắc em chạy xe Fiat, nhỉ?”

“Động cơ Ý à?” Babsie nhăn mặt. “Không hợp với em. Mấy đồ Ý toàn bị dư ứng suất.”

Lenny nhíu mày. “Được rồi. Anh thua, Babsie. Nói anh nghe xem em đi xe thể thao gì nào.”

Babsie hơi ngượng. “Em không đi xe thể thao, cưng à. Em đi xe jeep.”

“Mấy cái đó được đấy. Hãng Amercian Motors à? Hay xe Chrysler đời mới?”

Babsie lắc đầu. “Cũng không phải nốt. Em chạy xe dã chiến nên không có nhãn hiệu nhà sản xuất. Nhưng em đoán đấy là xe Willies. Em mua nó từ một buổi bán đấu giá hàng tồn quy mô lớn năm năm trước.”

“Em mua được giá hời chứ?”

“Chắc rồi!” Babsie gật đầu vui vẻ. “Nó rẻ thối ra vì vỏ xe bị rạn. Mà nói tới vỏ xe bị rạn, Hổ này, đầu anh thế nào rồi? Khoảng hai mươi phút rồi đấy.”

“Sao cơ?” Lenny tỏ vẻ ngạc nhiên. “Anh thấy khá hơn nhiều rồi. Tay bartender đã đúng. Này, nói anh nghe thêm về chiếc jeep của em đi. Hẳn em phải đổ kha khá tiền sửa sang và để xe chạy được đấy nhỉ?

“Đâu có.” Babsie lắc đầu. “Em chỉ tháo động cơ ra thay mới thôi. Chẳng đổ tí mồ hôi nào.”

“Em tự tháo động cơ?”

“Vâng, tất nhiên rồi. Dễ mà. Em chẹn xe lên một cành cây to rồi ngoắc xe lên bằng hai dây thừng to chắc. Nó được dựng thẳng đứng, nhanh như gió ấy. Nhưng em đoán không nên kể anh nghe tất cả. Em sẽ phá hỏng hình ảnh quả bom sex của mình mất, phải không Hổ?”

“Chắc em làm hỏng rồi đấy!” Lenny cười. “Vậy em tự tháo động cơ. Giỏi lắm. Anh chưa từng gặp một gái làng chơi nào... gượm đã, Babsie. Có phải... em làm việc ở đây không?”

“Anh nghĩ anh nhầm phải không?” Babsie cười. “Thoải mái đi, vì em là gái, đúng như anh nghĩ. Em nói năng có vẻ khác đi là vì em thích tán chuyện với anh quá thôi. Đừng bảo với ai rằng em quên mất phải à ơi nhé.”

“Ừ, anh không nói đâu.”

“Vậy, gặp lại anh sau, Lenny. Em phải thử xem có câu được con mồi nào trước giờ đóng cửa hoặc không mông em là vườn cỏ còn anh chàng phục vụ kia là người cắt cỏ thôi.”

Khi Babsie hôn gió và rời ghế đẩu, Lenny tự hỏi không hiểu sao mình lại nghĩ cô không xinh nhỉ. Cô có thân hình đẹp đẽ nhỏ nhắn, và hẳn sẽ rất dễ thương nếu tẩy trang. Sao cô lại làm việc ở một quán rượu như thế này? Cô dễ dàng kiếm được khách ngon nghẻ hơn chứ.

Lenny vươn tay nắm cổ tay cô. “Em định đi đâu thế, Babsie? Chúng ta đã nói chuyện xong đâu.”

Babsie cúi xuống thì thầm vào tai y. “Em biết, nhưng em có bảo kê, Lenny. Gã bartender lấy nửa tiền của em và sẽ không cho em làm việc ở đây nếu không nộp tiền. Và em cần tiền để mua lại cửa hàng một khi ông chủ của em phá sản. Chuyện phức tạp lắm, Lenny. Em đã cố chỉ cho ông ấy thấy mình sai ở đâu, nhưng ông ấy không phải dạng chịu nghe lời khuyên của phụ nữ. Và em thực sự nghĩ có thể thay đổi tình hình, em thực sự có thể.”

“Ông chủ?”

Babsie gật đầu. “Ban ngày em cũng phải làm việc chứ, Lenny. Nghe điện thoại, đặt hàng, phục vụ khách hàng, các công việc kiểu kiểu như thế.”

“Cửa hàng đó kiểu như thế nào vậy, Babsie?”

Babsie cực kì bối rối. “Là một cửa hàng bán phụ tùng ôtô, Lenny. Chính vì thế em rất hứng thú với câu chuyện của anh. Nhưng đừng lo. Em sẽ không tranh khách với anh đâu. Cửa hàng bên em chỉ tập trung vào phụ tùng nhập ngoại thôi.”

“Nhập ngoại?”

“Đúng thế. Em biết anh đã bảo là chỗ đó chẳng xơ múi được gì. Nhưng chúng cũng không đắt lắm nếu như anh biết rõ mình phải mua gì. Em đã tính toán cả rồi.”

“Em lừa anh à, Babsie?”

“Không hề. Đấy là giấc mơ của em, Lenny. Anh biết chuyện cười về một con điếm tiết kiệm tiền để mua trại gà không? Ờ, em cũng mơ vậy đấy, có điều không phải mua gà thôi.”

“Em thực bụng nghiêm túc chứ?”

“Em nghiêm túc, nhưng đừng nói với các khách hàng nhé. Em phải tỏ ra ngu ngốc và vui vẻ - bọn họ muốn em như thế. Anh tốt lắm, Lenny. Em thích nói chuyện với anh. Và chỉ nói riêng giữa chúng ta thôi nhé, đừng đi với con nhỏ tóc vàng mặc váy hồng ngồi đằng kia. Nó nói với em là nó bị lậu đấy.”

Cô định đi thì Lenny tóm tay cô lại. “Đợi chút đã, Babsie. Em thật bụng nghiêm túc, đúng không?”

Cô gật đầu và Lenny vỗ vỗ cái ghế bên cạnh. “Ngồi xuống và nói cho anh nghe xem gã bartender kia thường ăn chặn của mấy cô gái tụi em bao nhiêu.”

“Chừng sáu mươi đô mỗi người. Có sáu cô, vậy nên hắn thu cũng được kha khá. Nhưng em không quan tâm lắm. Hắn bảo vệ tụi em nếu có khách hàng nào quá rắn, và hắn cũng tốt. Thôi để em đi đi, Lenny. Em không được chọc giận hắn. Đây là chỗ làm được tốt và em không muốn mất chỗ.”

“Này, bồi quầy!” Lenny giữ chặt tay Babsie hơn và ra hiệu cho tay bartender. “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Gã bartender đi tới, và Lenny đập ba tờ hai mươi đô lên mặt quầy. “Nếu tôi đưa Babsie đây đi cùng thì sao? Anh có phiền không?”

“Chẳng vấn đề gì.” Gã bartender nhìn tiền và mỉm cười. “Vui vẻ nhé. Babsie tốt lắm đấy.”

“Ờ. Mà tôi suýt quên mất,” Lenny rút xấp tiền ra và rút thêm một tờ hai mươi đô nữa. “Đây là tiền boa trả cho anh đã giúp tôi hết say. Nó có tác dụng đúng như anh nói.”

Khi bartender cầm tiền nhét vào túi, Lenny kéo Babsie ra cửa. Khi họ ra đến bên ngoài, cô bối rối quay sang nhìn y.

“Hắn có sẵn phòng mà. Anh không phải đi thuê nhà nghỉ đâu.”

“Quên phứt nhà nghỉ đi. Không phải là không vui, cưng à, nhưng giờ trong đầu anh có kế hoạch lớn hơn. Anh nghĩ chúng ta có thể đánh một vòng tới cửa tiệm của anh để em được tận mắt chứng kiến sản nghiệp của đời anh. Anh sẽ trả em hai lít cho hai giờ làm việc nhé? Thế nào, Babsie?”

“Hai trăm đô?” Cô đợi tới khi y gật đầu, rồi cười vui vẻ. “Vậy thì chơi thôi, Lenny. Nhưng anh muốn em làm gì?”

“Nói xem anh phải làm gì nếu quyết định lấn sang buôn hàng ngoại. Và nếu em có ý tưởng thật sự hay, anh có lẽ sẽ để em lo mảng đó. Em có muốn làm phụ trách mảng hàng ngoại nhập không? Anh có thể trao em vị trí đó.”

Babsie cắn môi dưới. Lenny biết cô đang đấu tranh xem có nên nói với y gì đó không.

“Nghe này, Lenny, anh thật sự tốt, vậy nên em phải cho anh biết em không có đủ tài để nhận trọng trách lớn như thế. Nếu em làm lộn tùng phèo lên thì sao?”

“Nhưng em cũng chẳng có tài làm gái làng chơi.” Lenny nhìn cô từ trên xuống dưới và cười tươi. “Nhưng em đã làm thế, phải không Babsie? Giờ nói thẳng nhé, và anh thích người ăn ngay nói thẳng. Cứ ‘Vâng, cảm ơn anh,’ rồi ngậm miệng lại. Anh rất ngưỡng mộ những quý cô thông minh biết đón nhận cơ hội khi nó gõ cửa nhà mình. Em hiểu ý anh chứ?”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Babsie cười rạng rỡ. Cảm xúc ngời lên trong đôi mắt cô làm Lenny thấy sung sướng nhất kể từ hồi Margo bị giết.

Lần này anh đi xe trong mơ, rất cẩn thận dừng lại mỗi khi gặp đèn đỏ và quan sát các biển báo giao thông. Có một bản đồ đang mở đặt trên ghế phụ, và có lúc anh táp xe bên lề rồi đỗ lại dưới ngọn đèn đường để xem phương hướng. Anh ngồi đó dễ chừng phải vài giờ, tay nắm chặt vô lăng, nhìn những vòng tròn vàng vọt đèn pha tạo ra khi chúng chiếu vào bóng tối và hắt lên vệ đường phía trước.

Anh đang mơ một giấc mơ, lặp đi lặp lại nó trong đầu như một biên tập phim nhiệt huyết chăng? Anh đang cho chạy một đoạn phim hết lần này tới lần khác tới khi hoàn mỹ mới thôi ư? Hay anh đang nhớ lại những gì trước đây anh từng mơ ước? Mọi thứ đều rối rắm, và đáp án thì lẩn tránh anh, nó cứ lững lờ ở lằn ranh của ý thức và rồi trượt đi khi anh cố vươn tay tóm lấy.

Anh đang ở trong phòng xử án vào một buổi chiều tuyệt vời của Nam California. Nắng chiếu xuống qua những ô cửa sổ dài cao cao, tạo thành những ô chữ nhật trên sàn nhà. Anh có thể thấy sàn gỗ óng lên, ngửi thấy mùi chất đánh bóng đồ nội thất mà họ bôi lên hàng rào. Hàng rào? Không, không đúng. Cấu trúc giống một cái hộp mở lớn làm bằng gỗ sồi bóng bẩy có một lan can chạy quanh hơn. Chính lan can đã khiến anh liên tưởng tới hàng rào. Nhưng cái này nặng, vững chãi, và bao quanh hộp.

Có người bên trong, rất đông người. Anh có thể đếm nếu muốn cho chắc ăn, nhưng anh đã biết đáp án. Mười hai. Chẵn mười hai.

Ánh sáng heo hắt, hình ảnh được mở rộng như được chụp qua một loại ống kính đặc biệt. Nó được gọi là gì nhỉ? Ống kính góc rộng à? Không, không phải. Là chụp mờ nét. Nhưng có gì đó khiến tim anh đập rộn và tay anh run lẩy bẩy khi anh chắp lại sau lưng. Anh đang cầu nguyện ư? Không, tay anh chắp sau lưng mà. Và có vòng đeo trên tay anh, nhưng gọi đó là vòng cũng không hẳn.

Nhưng đó là cảnh lúc sau. Anh nhìn thấy trước hành động của mình, hoặc có lẽ biên tập cắt cảnh sai. Lại mặc áo choàng, một cái áo choàng đen dài. Và người đàn ông mặc nó đang bước qua sân khấu. Có vẻ ông ta là nhân vật quan trọng. Tất cả khán giả đứng lên khi ông ta bước vào. Ông ta là người trong hoàng thất nào đó chăng? Cả dàn diễn viên lẫn khán giả dường như đều biết rõ ông ta là ai.

Điều này không quan trọng. Anh đang nghĩ lạc đề, và giấc mơ vẫn tiếp tục. Mười hai kẻ kia là những nhân vật chính. Đây là màn diễn của họ, và anh phải cẩn thận đừng nói tranh lời thoại với họ. Nhưng không hề có buổi tập thử, ít nhất là không có buổi nào mà anh nhớ.

Đến đoạn nào anh sẽ lên sân khấu? Anh vào vai gì? Giờ có cố vắt óc nhớ ra cũng muộn rồi. Tấm rèm đã được vén lên. Giờ diễn đã đến.

Nhóm mười hai thật ấn tượng. Gương mặt họ lớn và nghiêm nghị, như chân dung tổng thống ở núi Rushmore. Mắt họ như những viên đá dẹt sáng lấp lánh đang nhìn anh buộc tội. Anh đang diễn vai kẻ có tội. Cảm ơn Chúa là anh đã kịp nhớ ra.

Có tội. Có tội. Có tội. Giọng họ chậm rãi và đều đều. Chúng vang lên với âm điệu sâu lắng, vang dội như chuông rền. Một hồi chuông báo tử. Dành cho anh. Nhưng anh vô tội mà! Họ diễn sai rồi. Biên kịch không thể nào lại định cho vở kịch kết thúc thế này!

Và rồi anh di chuyển, nhảy phắt qua hàng lan can, thẳng vào phía bồi thẩm đoàn. Nhưng họ đã biến mất, và chỉ còn anh trơ trọi trên sân khấu, một mình giữa ánh đèn trắng lóa mắt.

Và rồi anh ở trên một cái bàn - một cái bàn kim loại lạnh lẽo, cơ thể anh đờ đẫn. Ánh sáng vẫn chiếu rọi từ phía trên, và anh bị ghim một chỗ trong cái gườm gườm lạnh như băng của nó. Các diễn viên khác bỗng đột ngột xuất hiện quanh anh, họ đeo mặt nạ để giấu đi danh tính. Một người đang dí dao tiến đến mỗi lúc một gần. Đúng lúc nó sắp cắt vào da mặt anh, sân khấu đột ngột tối om như hũ nút.

Ôi Chúa ơi! Họ quên mất phải nháy đèn ra hiệu diễn rồi. Và con dao - nhưng đó không còn là dao nữa. Nó đã biến thành cái thìa. Một cái thìa kim loại cong queo, có một rìa sắc. Có tiếng thở trong bóng tối. Tới gần hơn. Tiếng cười khàn đặc. Nguy hiểm! Anh không chỉ có một mình trên sân khấu. Có người đang tới. Suỵt! Hắn có thể nghe thấy mày đấy! Và một người khác. Rồi một kẻ nữa. Họ tạo thành một vòng tròn những bóng đen đáng sợ. Những cái bóng có thể làm hại anh. Và làm anh bị thương. Một hình phạt độc ác và khác thường, nhưng không quan trọng. Không ai chơi theo luật ở nơi này. Rồi anh ngã tới suýt bất tỉnh nhân sự. Nhưng không đủ, chưa hề đủ.

Cảnh thay đổi trong bóng tối đen như mực. Những thế lực độc ác đang hành hạ tấm thân anh. Da anh bị xé toạc ứa máu đầm đìa. Dòng máu đỏ ấm nóng của anh ào ào chảy xuống, ứ trong khoang miệng, mắt và tai.

Anh la hét, nhưng đạo diễn không nghe thấy. Hoặc có lẽ anh không hề hét. Anh không thể diễn cảnh này. Không bao giờ diễn lại. Họ phải hạ màn kết kịch thôi.

Ánh sáng chiếu rọi làm anh lóa mắt. Những tấm mặt nạ xanh lại xuất hiện, chập chờn rồi chuyển hướng rất nhanh và biến mất trong chớp mắt. Cảnh diễn không theo trật tự khi chúng phất qua, bay nhanh gấp đôi, còn nhanh hơn qua màn ảnh.

Và đó là mười hai cái mặt nạ. Đúng chằn chặn mười hai cái mặt nạ cứng trong cái hộp bằng gỗ bóng bẩy. Lại bắt đầu rồi. Vở kịch lặp lại một lần nữa. Người mặc áo choàng đen đã bước vào, và mọi người đứng lên khi tấm rèm được kéo lên.

Ôi không! Không thể nào! Mười hai là điểm then chốt. Nếu anh có thể bịt miệng họ trước khi họ nói câu thoại đầu tiên, vở kịch sẽ kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.

Anh nhảy qua hàng rào. Không có thời gian để đợi tới lúc được lên sân nữa. Một trong mười hai người co lại biến vào không gian trống rỗng, ôn hòa. Rồi hai. Rồi ba. Anh mới thông minh làm sao, di chuyển nhanh nhẹn làm sao: anh đã bắt được họ trước khi họ kịp lẩn tránh anh. Anh biết mánh của họ rồi. Một, rồi thêm một người nữa. Tới khi chỉ còn lại bốn. Nhưng họ ở đâu? Trốn rồi.

Và rồi anh lại đang lái xe tìm họ trong khi các ngôi nhà lướt qua hai bên xe anh, tất cả đều tối om. Bốn đèn hiệu dẫn lối cho anh. Bốn nơi anh phải tới. Bốn người chơi anh phải bịt miệng trước khi anh được ngủ.

Và anh biết mình phải viết lại phần vai của mình. Anh phải giành vai kẻ chiến thắng. Nhưng còn nhiều dặm phải đi, nhiều lời phải nói, nhiều phân cảnh phải diễn.

Chỉ khi sân khấu trở lại trạng thái im lặng, yên bình thì tấm rèm mới được hạ xuống. Và vở kịch - ghi chép nỗi đau của anh dường như được định là sẽ kéo dài bất tận - có thể được thương tình mà kết thúc.

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3