Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 25
25
Ebony Rose bị giai điệu chuông báo thức gọi dậy lúc một giờ chiều. Đó là bài Second Hand Rose. Cái đồng hồ là món quà bạn trai tặng cô nhân dịp Giáng sinh. Cô đã ngủ bảy tiếng. Thế là đủ rồi. Cô phải dậy thôi. Mãi tảng sáng cô mới trở về căn áp mái của mình. Cô đã tổ chức tiệc trước hôn nhân cho một cô gái.
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Ebony Rose khi cô giở tấm chăn xa-tanh hồng và rời cái giường có rèm trướng. Cô ngủ khỏa thân vì yêu cảm giác xa-tanh lướt trên da. Đấy là chất liệu mà cô yêu thích, và hồi trẻ cô chẳng có đủ tiền mà mua. Giờ thì cô để nó bao quanh mình. Làn da nâu bánh mật óng lên dưới nắng trong lúc cô mặc cái áo kimono xa-tanh màu hoa hồng và đi vào bếp. Bữa tiệc phải nói là quá vui nhộn. Họ đóng cửa câu lạc bộ lúc hai giờ sáng, và sau đó tổ chức cho Rennetta một buổi chia tay thật sự. Ebony Rose luôn tổ chức tiệc ra trò mỗi khi có cô gái nào đi lấy chồng. Cô thuê một anh chàng vũ công thoát y lành nghề nhất, đẹp trai nhất và đủ vạm vỡ để làm ngôi sao điện ảnh. Anh ta biểu diễn như thường lệ, và các cô gái reo hò vỗ tay. Đấy là một màn đảo ngược vai trò và họ thích mê. Rồi, để kết thúc màn biểu diễn, anh chàng nâng Rennetta khỏi ghế và bế cô nàng tới cái giường nước họ chuẩn bị sẵn ở phòng sau.
Ebony Rose đoán Rennetta sẽ không thể nào quên buổi tiệc này. Phải rất lâu nữa cô ta mới lại được hưởng thụ như thế. Hôm nay cô ta kết hôn cùng một ông lão sáu mươi, giàu sụ, và đã bất lực. Ông ta muốn cưới Rennetta để có người mặc đồ góa phụ trong tang lễ của mình. Có một cô vợ trẻ đẹp là cách chứng minh địa vị xã hội. Không may thay, ông ta lại thuộc loại hay ghen và dọa sẽ li dị không cho cô ta một xu nếu cô ta dám chơi trò chim chuột. Vì ông ta khỏe như vâm nên chắc Rennetta phải sống thanh bạch chừng hai mươi năm nữa. Ebony Rose nghĩ xem chừng Rennetta xứng đáng được hưởng từng xu từng cắc trong gia tài cô ta sẽ được thừa hưởng.
Từng có thời Ebony Rose cũng có tham vọng như thế. Cưới một ông già giàu có và sống một cuộc đời sung túc chẳng phải làm lụng gì. Nhưng giờ cô rất hài lòng với cuộc sống của mình. Cô thích làm chủ vận mệnh, và cô chắc chắn mình không có phẩm chất của một người vợ tốt. Giờ cô ba mươi hai tuổi, và chưa từng gặp một người đàn ông nào cô muốn lấy làm chồng. Tất nhiên là trừ một người. Và điều đó lại hoàn toàn không khả thi.
Cô giúp việc Bridget đã chuẩn bị sẵn một bình nước cam mới vắt, và Ebony Rose rót cho mình một cốc đầy thứ nước trái cây ngon lành ấy. Đó, cùng với một miếng bánh mì ngũ cốc nguyên chất, sẽ là bữa ăn duy nhất cho tới bữa tối nhẹ Bridget làm tối nay. Ebony Rose ăn bánh và nhấp ngụm nước quả. Dù đã trễ lịch trình ngày hôm nay, nhưng cô vẫn dành ít nhất một tiếng tập thể dục trong phòng tập thể dục thẩm mĩ. Cô không biểu diễn tại câu lạc bộ, ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt, nhưng vẫn cố gắng giữ dáng. Dù sao những màn nhảy khỏa thân đã giúp cô kiếm tiền mua lại cái câu lạc bộ hiện giờ cô sở hữu. Và nghề ấy giúp cô có tiền mua căn áp mái xa hoa này cùng với chiếc Jaguar màu hoa hồng hàng đặt riêng. Cơ thể là tài sản giá trị nhất của cô, và cô phải đối xử tốt với nó.
Bữa sáng xong xuôi, Ebony Rose đặt cái cốc pha lê lên bàn đá cẩm thạch vân hồng cho Bridget rửa sau. Nhưng rồi cô lại cầm lên và xả nước vào. Dù Ebony Rose lắm tiền và có một cô hầu người Ireland nhưng cô vẫn tự rửa cốc của mình.
Đến lúc vận động rồi. Cô về phòng ngủ và chọn lấy một chiếc áo nịt trong hàng dài quần áo trong tủ đồ rộng rãi. Cô có ít nhất ba mươi bộ đồ tập, đủ các màu từ hồng nhạt tới hồng tím rực rỡ. Hôm nay, cô chọn bộ màu hồng giống màu cây phong lữ mẹ vẫn trồng trong những cái chậu gốm rạn đặt trên bậu cửa sổ. Rồi cô lựa đôi giày múa cùng màu và rảo bước trên hành lang để vào phòng tập nhảy.
Trong những bài tập đầu tiên cô dùng thanh ngang chạy dọc phòng. Cơ chân trái của cô cứng tới phát đau, và không một bài giãn cơ nào có thể làm chúng thả lỏng. Vết thương cũ lại trở về ám ảnh cô. Cô phải bắt đầu làm các bài tập trị liệu mà bác sĩ hướng dẫn, và tránh đi giày cao gót yêu thích chừng một tháng.
Ebony Rose chỉ mới lên mười khi bị bạn mẹ cô đẩy xuống cầu thang, và cô bị đứt mất vài dây chằng mắt cá. Bác sĩ phòng cấp cứu đã nối lại, và cô phải bó bột suốt sáu tháng. Cô chưa từng cho mẹ biết chính xác lí do bạn trai mẹ đẩy cô, nhưng hẳn mẹ cũng nghi ngờ vì gã đó biến mất ngay trong đêm, và hắn không bao giờ trở lại.
Ebony Rose nhớ đã khóc vì cô không còn chơi trượt ván được nữa. Mẹ đã khóc hết nước mắt và bảo cô rằng vết thương của cô chỉ là một phép màu trong hình thức khác, nếu cô hiểu theo đúng cách. Cô có thể chết vì cây cầu thang dốc ấy, và cô nên nghĩ theo hướng đó. Và giờ, vì cô không thể chạy chơi cùng với lũ trẻ hàng xóm trong một thời gian, cô nên tập trung giành điểm cao hơn trong lớp, và có lẽ cô có thể giành học bổng đại học. Vậy không tuyệt sao?
Thế là Ebony Rose học hành thay vì làm những thứ khác cô muốn. Và cô phát hiện ra mình thích là học sinh xuất sắc nhất lớp. Cô giành học bổng, đúng như mẹ muốn. Và cô hoàn thành hai năm đại học trước khi buộc phải nghỉ giữa chừng để chăm sóc mẹ.
Giờ cô lại bắt cổ chân hoạt động quá sức, và cẩu thả chính là lỗi của cô. Vì sao cô lại đi cái đôi giày bọc vải xa-tanh cao lênh khênh đó chứ? Và cô để mấy cô gái dụ mình uống hết cả chai sâm panh. Sau đó, cô còn nhảy disco với chàng vũ công thoát y kia nữa chứ.
Ebony Rose thở dài. Tối qua cô đã vi phạm rất nhiều quy định, và giờ phải trả giá. Chế độ tập luyện ăn uống hằng ngày của cô rất nghiêm ngặt. Cô ăn uống hợp lí và không hút thuốc. Cô không bao giờ chạm vào bất cứ loại thuốc gây nghiện nào, cũng chẳng uống thuốc trừ khi theo kê đơn của bác sĩ. Cô chỉ cho phép mình uống một cốc rượu chất lượng cao mỗi ngày, và chỉ uống nhiều trong những dịp đặc biệt.
Cô đoán các cô gái cũng nghĩ cô hơi cành cao, vậy cũng đúng với một người có địa vị như cô thôi, nhưng Ebony Rose tuân thủ nghiêm ngặt thời khóa biểu của mình vì một lí do tốt. Ngoài kia là một thế giới khó chịu và có rất nhiều người muốn dìm cô xuống. Cô phải khỏe mạnh và phải cẩn trọng nếu muốn ở trên đỉnh thế giới.
Một giờ sau, hoàn thành bài thể dục, Ebony Rose rót ít hỗn hợp tinh dầu thảo dược vào bồn tắm xông hơi và nằm dài cho cơ bắp mệt mỏi được thư giãn. Cô yêu bồn tắm xông hơi. Thứ gần với bồn tắm xông hơi nhất vào thời thơ bé của cô là cái bồn tắm nước ấm mỗi tuần một lần đặt cuối hành lang.
Ebony Rose thở dài sườn sượt khi nhớ lại những dịp đó. Hầu như mỗi lần cô trèo vào bồn tắm là y như rằng người đàn ông nhà bên lại đập tường để đòi dùng toilet. Cô nghi ngờ hắn đã quan sát cô đi trong hành lang, cho cô đủ thời gian để trèo vào bồn tắm, rồi sẽ cố tình gõ cửa hét đòi vào khẩn. Bao giờ lúc hắn đi ra nước tắm cũng đã nguội, và cũng chẳng còn thêm nước nóng cho cô xả vào.
Cô cũng biết phàn nàn với mẹ chẳng ích gì. Họ chẳng dư dả tiền nong để chuyển đến nơi có phòng tắm riêng. Nhưng cô nhớ mình đã ngồi bên bàn bếp cũ và vừa xem những tờ tạp chí nhà cảnh đẹp đẽ mẹ mang về khi khách hàng ném đi và vừa mơ mộng. Bồn tắm xông hơi, bể bơi, du thuyền, và sân tennis. Bếp với bàn gỗ nguyên khối và những dãy chảo đồng treo từ trên trần nhà có xà ngang. Phòng ăn với những quả cầu pha lê và khăn trải bàn đăng ten. Một phòng ngủ rộng thênh thang với cái giường tròn lớn trải xa-tanh hồng, cùng một tủ đồ lớn có cửa gắn gương chứa được nhiều trang phục và giày dép hơn bất kì cửa hàng nào. Và nếu được sở hữu một cơ ngơi như trong những tạp chí, cô sẽ chẳng phải động một ngón tay ngón chân. Sẽ có người lau dọn nhà cửa, đầu bếp chuẩn bị món ăn, và hầu gái giúp cô vận đồ, cùng quản gia ra mở cửa, rồi tài xế chở cô vi vu tới bất cứ đâu cô muốn. Ebony Rose quyết chí biến giấc mơ thành hiện thực.
Giấc mơ của mẹ cô không lộng lẫy như thế. Khi Ebony Rose hỏi, bà bảo mình chỉ muốn có một căn hộ hai phòng ngủ khang trang trải thảm, cùng nhà tắm có bồn tắm và vòi hoa sen.
Ebony hài lòng vì đã biến một phần giấc mơ của mẹ thành hiện thực vào năm cuối cùng đau đớn của đời bà. Mẹ Ebony Rose yêu căn hộ cô thuê vì có thể nhìn ra ngoài công viên cùng một cô hầu gái làm việc toàn thời gian là một y tá có chuyên môn hẳn hoi. Đó là bằng chứng rằng cô con gái đã thoát khỏi cảnh nghèo đói, người đầu tiên trong gia đình học đại học và là người đầu tiên kiếm được nhiều tiền như thế.
Dù Ebony Rose cũng hối hận đôi điều, nhưng cô mừng vì đã bỏ học và đi làm ăn để kiếm cho mẹ chút ít bà xứng được hưởng. Cô chỉ tiếc mẹ không sống được lâu hơn. Giờ cô có thể dễ dàng mua cho mẹ một căn nhà lớn có đủ người hầu kẻ hạ. Mẹ cô hẳn sẽ khăng khăng đòi làm hầu hết mọi việc, nhưng Ebony Rose biết bà thích được ngồi trong chiếc limo đi vòng vòng khắp khu ở cũ.
Vài phút sau, mặc chiếc áo dài màu hồng vỏ sò, Ebony Rose ngồi bên cái bàn cầu kì kiểu Pháp để xem xét công việc hằng ngày. Đèn đỏ trên máy trả lời tự động nhấp nháy, và cô ấn nút play. Sáng sớm nay về nhà cô đã mệt quá rồi nên chẳng muốn nghe tin nhắn nữa, và vừa rồi cô quên khuấy mất.
“Xin chào. Bạn có tám tin nhắn.”
Ebony Rose suýt buột miệng cảm ơn cái máy và cầm bút lên ghi lại tin nhắn. Tin đầu tiên là từ Miles, thợ làm đầu của cô. Anh chàng sẽ tới lúc năm giờ chiều nay để làm tóc cho cô, nếu cô thấy được. Quá được ấy chứ. Tin thứ hai từ một khách hàng muốn Giselle và Leona cùng tiệc tùng vào tối nay. Ebony Rose kiểm tra lịch làm việc của hai cô gái, thông báo với họ và ghi lại thời gian địa điểm. Tin thứ ba là từ bạn trai cô và khiến cô cười vui vẻ. Đôi lúc ông rất ngây thơ, và cô thấy điều đó thật dễ chịu. Ông cũng là người thông thái nhất cô từng gặp, và ông đối xử với cô như với một tiểu thư, dù ông thừa biết cô chẳng có chút liên quan gì tới từ đó. Ông là người duy nhất cô quen từ ngày xưa mà đến nay vẫn giữ quan hệ.
Tin thứ tư và thứ năm chẳng hay ho gì với nhiều cụm từ thóa mạ hết sức. Đó có lẽ là mấy lời chửi rủa từ một tên hề nào đó ở đồn cảnh sát. Họ vẫn bực vì cô đã thoát ngon lành trong lần cuối họ cố gắng thộp cổ cô.
Tin thứ sáu là từ luật sư, và quan trọng. Ông ta bảo không thấy có vấn đề gì với công ty cô muốn thành lập, Ebony mỉm cười. Thuê một luật sư đắt giá, có tầm ảnh hưởng quả là đáng đồng tiền bát gạo. Ông ta có nhiều mối quan hệ, giúp cô tránh được phiền phức, và lời khuyên luôn chân thành. Thế cực kì đáng với số tiền lên tới năm chữ số cô trả cho ông ta.
Tin thứ bảy mang theo rắc rối. Một khách hàng riêng quan trọng mời cô ăn tối lúc tám giờ tối nay tại Le Petite Chateau, một nhà hàng Pháp có tiếng ở Beverly Hills. Ebony Rose vừa nghe vừa lắc đầu. Cô sẽ dành buổi tối với bạn trai, và không có chuyện cô bỏ buổi hẹn. Kể cả nếu cô muốn đi, mà cô lại chẳng hề muốn, luật sư cũng đã khuyên cô đừng xuất hiện ở nơi công cộng với khách hàng, nhất là khách hàng riêng.
Ebony Rose ngừng nghe tin nhắn và gọi Chloe để báo cô nàng đi gặp khách hàng. Vị khách này ngưỡng mộ đôi mắt màu xanh nước biển của cô ta. Đôi kính áp tròng quả là một món đầu tư thông minh.
Chloe mừng húm khi nghe được lời mời. Tám giờ à? Quá ổn. Cô ta nên mặc gì? Váy đen bó, Ebony Rose khuyên, cùng một cái vòng ngọc trai. Ngọc trai thật, chứ không phải loại hàng giả Chloe thích. Cô ta có thể ghé qua lúc bảy giờ để xin tư vấn, và Ebony Rose sẽ giúp cô ta chọn phụ kiện hợp lý. Đây là một buổi tối quan trọng, và nếu Chloe chơi đúng điệu, cô ta có thể một tấc lên trời chứ chẳng đùa.
Một lát sau, Ebony Rose gọi điện cho vị khách hàng nọ. Cô xin lỗi vì hiện đang bị cúm và không muốn ông ta lây bệnh. Thật tình cờ là ông ta đã nhắc tới Le Petite Chateau. Hôm kia cô có nghe Chloe nói rằng muốn đến đó. Chloe cực kì hợp với đám bạn trí thức của ông ta, và cô sẽ dặn cô ta ăn mặc thật trang trọng. Cô chắc chắn họ sẽ có một buổi tối tuyệt vời. Và cô ta sẽ vui vẻ và uống nhiều. Ông ta quan tâm như vậy thật quý hóa quá.
Khi Ebony Rose cúp máy, cô thở dài nhẹ nhõm. Cô sẽ được tự do và rảnh nợ nếu Chloe làm tốt công việc. Ông ta là vị khách hàng riêng cuối cùng của cô. Cô đã xoay xở để nhường các mối cho những cô gái khác mà không gây khó chịu cho bất kì ai. Điều này cũng chứng tỏ cô là một bà mối mát tay. Bạn trai cô hẳn sẽ nhẹ cả lòng khi biết cô đã kết thúc phần đời đó của mình. Không phải ông không hiểu, mà ông lo cho sự an toàn của cô dù luật sư có nghề đến đâu và những đề phòng cô chuẩn bị sẵn. Ebony Rose biết mình đang chơi thế cờ khó. Giờ cô làm việc hợp pháp, hoàn toàn, trăm phần trăm hợp pháp. Còn một tin nhắn nữa, và Ebony Rose mỉm cười khi lắng nghe. Lại là bạn trai cô, hứa sẽ gọi lại vào hôm nay và nhắc cô nhớ tối nay họ có hẹn.
Giọng ghi âm lại vang lên. “Đây là tin nhắn cuối của bạn. Để lưu tin nhắn, ấn phím chín. Để xóa tin nhắn, ấn phím bảy.” Ebony Rose ấn nút xóa tin nhắn, và giọng nói lại vang lên. “Tôi sẽ xóa tin nhắn của bạn.”
Cái máy kêu vài tiếng trong khi xóa tất cả trừ tin nhắn vừa tới. Luật sư đã nhấn mạnh chuyện xóa tin nhắn sau khi nghe. Cô suýt từng gặp tình thế tréo rắc rối khi quên xóa vài tin nhắn. May thay, khách hàng của cô không để lại số và luật sư đã thuyết phục cảnh sát rằng đó là một cuộc gọi trêu đùa.
Ebony Rose liếc nhìn cái vòng tay kim cương cô mua ngay sau khi thành lập công ty đầu tiên. Giờ là gần bốn giờ, cô còn đủ thì giờ để uống một cốc trà thảo dược và đọc báo sáng trước khi Miles tới làm đẹp cho cô để đi gặp người yêu dấu.
* * *