Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story - Chương 68

Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story
Chương 68: Xanh thẳm
gacsach.com

Chương 68: Xanh thẳm

“Không phải như thế.” Anh trả lời, đứng lên thật cẩn thận đặt đứa nhỏ xuống giường. Trầm mặc trong chốc lát rồi mới tiếp tục,“Anh biết em gọi điện tới phòng 30D”

“Bắt đầu từ khi nào?” Tôi hỏi anh, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống rơi trên khăn trải giường.

“Không phải như em nghĩ đâu.” Anh đi tới, kéo tay tôi, có lẽ bởi vì đang cắm ống truyền dịch, động tác tiếp xúc của anh không dịu dàng cũng không kiến quyết, “Không có người phụ nữ khác, cho tới bây giờ vốn không có. Căn phòng đó đối với anh có một ý nghĩa đặc biệt, bởi vì em, anh sẽ không... Anh chỉ là cần một chỗ... Một chút không gian...”

“Không có ai nói anh có người phụ nữ khác.” Tôi cắt lời anh,“Vì sao không nói với em?”

“Bởi vì em cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng anh.” Anh trả lời.

“Cho nên anh cứ như vậy bỏ đi. Vì cái gì? Tôi đã làm chuyện gì khiến anh không thoải mái?” Tôi ngừng khóc, rất yên tĩnh nói hết lời.

“Anh không cố ý... Anh cần một chút thời gian... Đây là một giai đoạn... Anh cũng không biết nữa...” Anh tiếp tục nói ngắt quãng, sau đó lại trầm mặc. Tôi nhìn anh, anh cụp mắt tránh ánh nhìn của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, lấy tay ý bảo anh đủ rồi, không cần phải nói nữa. Tôi muốn nói với anh, tôi hiểu ý của anh rồi: Anh từng bị giam hãm trong tình yêu, dục vọng cùng giấc mộng về một gia đình thuần mỹ của một con ngốc, sau đó anh lại hối hận. Không cần phải nói, tôi đều đã hiểu. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, tôi không hề nói ra. Tôi ở trong đầu sắp xếp từng câu từ hoàn chỉnh, phát âm như thế nào, dùng ngữ điệu gì, tất cả đều suy nghĩ xong, nhưng lại không nói được ra, hoặc là nói không nên lời, dần dần tôi bắt đầu không phân biệt được rõ ràng lắm những lời này rốt cuộc có nên nói hay không.

Trên giường, đứa trẻ nằm ở bên cạnh bắt đầu phát ra những tiếng “oe oe”. Khác với những đứa trẻ mới được sinh ra tràn trề nhựa sống, nó chưa có bất kì biểu hiện thoải mái cùng hưng phấn nào. Mọi người tuyên bố với tôi “Đây là con của cô”, mà tôi bắt đầu bị một ý niệm quái dị trong đầu quấn lấy, thủy chung không tin rằng đứa bé được đưa ra từ bụng tôi. Thời điểm đó nó ở vô cùng gần tôi, qua từng cái đá chân xoay người phất tay, cảm thấy nó giống như một đứa trẻ thông mình đầy tình cảm, từ đó tôi bắt đầu trao đổi, chia sẻ những bí mật chỉ có hai người chúng tôi biết. Nhưng để nó thoát ly khỏi cơ thể mẹ, sinh mệnh nhỏ này giống như vừa đụng đã bị thương liền trở về trạng thái nguyên thủy ban đầu, ngũ quan của nó non nớt, tay vừa nhỏ vừa mỏng, khi ngủ cứ nắm chặt lại thành nắm đấm. Hai ngày đầu, ngay cả bú sữa cũng không có hứng thú. Nhưng như vậy cũng vừa vặn, bởi vì tôi cũng gần như không có biện pháp cho con bú.

Sau vài giờ sinh nở, theo như lời bác sĩ nói “Suy giảm Nội tiết tố”, tôi không ngừng trầm đi cho đến khi rơi xuống một nơi xanh thẳm sâu vô tận không có chút ánh sáng. Tôi nhớ rõ khi nhìn thấy giấy khai sinh của đứa trẻ, bên trên điền tuổi của tôi, 25 tuổi, tôi gần như đã quên mất tuổi của mình, chỉ biết là từ trước tới giờ, tôi chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như thế. Đây chính là một giai đoạn, giờ thì tôi đã biết. Tôi dự tính sống đến 100 tuổi, nếu thật sự có thể sống lâu như mình nói, thì đoạn thời gian này có thể xem như là trôi qua trong nháy mắt. Nhưng thời điểm đó, tôi không biết, cũng không có ai yêu tôi, bảo vệ tôi, cẩn thận chăm sóc tôi, hoặc chỉ đơn giản dùng âm thanh dịu dàng kiên định nói với tôi, tất cả những khó chịu này rồi sẽ nhanh qua thôi.

Tôi không ngừng ngủ, vài ngày liền không ăn không uống. Đôi khi tôi cũng không thật sự ngủ, chính là nhắm mắt lại. Tôi còn gặp khó khăn khi xoay người, cũng không dám đụng vào thân thể của chính mình. Đặc biệt là bụng, nó vốn no đủ, trong bụng thai nghén một sinh mệnh hoạt bát, thoáng chốc trở thành một nơi trống rỗng lỏng lẻo, hơn nữa cũng không phải dáng dấp bằng phẳng săn chắc như vốn ban đầu.

Lyle mỗi ngày vào buổi sáng, buổi chiều cùng buổi tối đều xuất hiện trong phòng bệnh, thường thường cũng không quá nửa giờ, nếu thấy đứa nhỏ tỉnh, anh sẽ ở lại lâu hơn một chút. Đôi khi, anh đứng ở bên giường nhìn tôi, mà tôi không muốn mở mắt ra.

Tôi ở bệnh viện năm ngày, tôi gần như không như thế nào chạm vào đứa nhỏ, tất cả đều nhờ Damala cùng bảo mẫu chăm sóc. Cũng không cho bú, hai vạt áo trước ngực luôn có vệt sữa, thay quần áo xong rất nhanh lại xuất hiện, tôi cũng không quan tâm, may là không có cảm giác căng trướng, đau đớn như đã từng phải chịu đựng.

Cho đến buổi sáng ngày hôm đó xuất viện, trong chốc lát, chỉ có mình tôi trong phòng, nghiêng mặt đi, đứa nhỏ nằm cách tôi không tới 50 cm, thoạt nhìn vừa không giống Lyle cũng không giống tôi. Hình như nó tỉnh, một con mắt vẫn đang nhắm hờ, mắt còn lại lười biếng chậm rãi chậm rãi mở ra. Tôi cố gắng tới gần, muốn nhìn rõ ràng màu mắt của nó, đã từng không biết bao nhiêu lần, tôi hi vọng đây sẽ là màu xanh thẳm.