Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 164-2

Anh quay sang nhìn tôi đang nắm chặt cánh tay mình thì nói: “Theo sát anh.”

Tôi gật đầu, có lẽ lúc nãy định nói tôi ra ngoài đợi nhưng lại thay đổi chủ ý.

Ngưu Lực Phàm cũng xuống dưới, đi một mình, không có mang theo Thẩm Hàm. Có lẽ Thẩm Hàm sau lần trước ở tòa nhà Linh Linh đã bị dọa đến mức không dám đi theo rồi.

“Thế nào? Thế nào? Gặp được sao? Ban nãy vừa vào là nhìn thấy xém nữa tè ra quần luôn.”

Tôi quay đầu lại nhìn Ngưu Lực Phàm hỏi: “Ủa chứ không phải là do anh mắc tiểu xong rồi đi vào góc vừa lúc bị rắn đớp sao?” 

“Tưởng tượng ghê vậy nha đầu? Có nước tiểu thật cũng bị mấy câu của em làm cho nghẹn lại. Không ở không nữa, đi một vòng tìm đi.”

Tông Thịnh vươn tay nắm chặt lấy tay tôi, mang theo tôi và Ngưu Lực Phàm phía sau. Đi qua hai gian hầm anh mới thấp giọng nói:  “Loại rắn này, nếu ta không sai thì là bị thương lúc xây nhà. Có những loại rắn sống lâu sẽ có linh tính. Rắn là một loài vật mang thù, nếu làm nó bị thương thì nó sẽ ẩn nấp thậm chí vài chục năm rồi báo thù.” 

“Bạch Tố Trinh sao? Báo ân, mấy đời nhớ ơn, còn nhớ rõ muốn tới báo ơn cho Hứa Tiên hả.”

“Đúng vậy, nó hiện tại chỉ là ở chỗ này, không có thương tổn người, về sau không chừng nó sẽ quậy nát tòa nhà này, tới lúc đó tổn thất càng lớn hơn.”

Ngưu Lực Phàm đi lên phía trước, nói: “Để kể cho hai người nghe, hồi ba anh còn trẻ có gặp một con rắn, là rắn bò ra từ trong quan tài. 

Lúc đó có cả bác Cả anh cũng ở đó, bác lớn tuổi hơn ba mà gan cũng to hơn ba, một chân dẫm chết con rắn nhỏ kia. Nghe ba anh kể lại, con rắn chỉ to bằng chiếc đũa thôi, nếu không chú ý có khi còn tưởng rằng là đạp con giun đó. Kết quả, trong quan tài lại bò ra mấy con rắn nhỏ cùng loại với con rắn kia, ba anh với bác Cả liền bỏ chạy. Chuyện này xảy ra cũng mấy năm, sau bác anh kết hôn sinh con. Con trai của bác được vài tuổi thì bị một con rắn bò vào cắn chết. Bác nghe được tiếng con kêu, chạy ra thì chỉ nhìn thấy cái đuôi rắn, còn rắn thì chạy mất. 

Đứa nhỏ đưa đi bệnh viện mà không kịp. Bác anh sau này cứ tự trách bản thân, thường xuyên uống say, uống say liền nói, con rắn đó bác nhớ rõ, chính là một con trong gia đình rắn từ trong quan tài bò ra. 

Sau bác uống say ngã xe chết, vì vậy anh mới trở thành cháu đích tôn của ông nội, bắt đầu việc cầm đồ của gia đình. Việc đối phó  với rắn anh đã chuẩn bị tốt từ lâu.

Đợi lát nữa hai người đừng nhúc nhích, xem anh.”

Tông Thịnh chậm rãi thở hắt ra: “Nếu anh tự tin vậy thì sao còn kêu tôi tới?” 

“Là cậu một hai phải tới, phải không? Tự  mình muốn gặp Ưu Tuyền nên đòi đi, giờ còn ăn vạ tôi à?”  

Tôi khẽ cười trong bóng tối, bàn tay nắm tay Tông Thịnh càng chặt hơn.  

Ngưu Lực Phàm phía trước bỗng dừng chân, Tông Thịnh  kéo tôi lại. Ánh sáng chiếu tới một con rắn cực kỳ to, nó đang dựng đầu lên, mắt to lồ lộ nhìn. Ánh mắt nó - dù không phải là đồng loại - nhưng tôi cũng hiểu thông tin mà nó muốn nói, rằng nó đang phẫn nộ, đang cáu, nếu chúng tôi tới gần thêm chút nữa thì nó sẽ công kích. 

Tông Thịnh đẩy đẩy Ngưu Lực Phàm, thấp giọng nói: “Pháp bảo của anh đâu?”

Ngưu Lực Phàm hơi hơi lui ra phía sau một bước, sau đó nói: “Y bát của Pháp Hải, cái này là tôi mua từ đồng nghiệp với giá cao á, nghe nói có thể phong ấn linh hồn của rắn đó.”

Hắn lấy ra một chiếc áo choàng đen tuyền từ trong túi, tay run lên, đưa về phía con rắn. Nhưng mà sao nhìn động tác của hắn giống như là đưa sữa bò cho rắn vậy?

Nhìn thấy không có phản ứng gì, hắn mới hiểu là động tác của mình không đúng, lại giơ lên trùm lên con rắn. Cũng không thấy phản ứng gì, chỉ thấy con rắn càng thêm phẫn nộ rồi phát ra  động tác công kích.

Tông Thịnh kéo Ngưu Lực Phàm về phía sau, rồi nói: “Nó có thể ở lại đây, linh xà có thể nghe hiểu tiếng người, thử nói chuyện với nó xem.”

“Hả? Nói chuyện?”

Tông Thịnh quay sang nói với con rắn: “Ân oán gì cũng qua rồi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể cho ngươi một cơ thể, để quy y làm người ở kiếp sau.”

Con rắn kia vẫn phùng mang, vẫn vô cùng hung ác.

Tông Thịnh tiếp tục nói: “Hôm nay tòa nhà này ta nhất định sẽ bảo vệ. Nếu ngươi không chịu buông tay thì cũng chỉ có thể cùng ta rời đi. Yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi, chúng ta nếu đã gặp gỡ, chính là có duyên. Ta độ ngươi một đoạn đường.”

Đúng lúc này, Ngưu Lực Phàm đang đứng bên cạnh tôi tự nhiên loạng choạng, mở miệng nói: “Ai muốn ngươi độ? Ta ở chỗ này thì ảnh hưởng cái mẹ gì tới đồ quỷ thai nhà ngươi?”

Bị, bị nhập á? Tôi nhảy nhỏm, chạy xa khỏi Ngưu Lực Phàm. dưới ánh đèn pin lờ mờ vẫn có thể thấy hắn cứ lè lưỡi ra, nước miếng nhễu nhão. 

Thân thể hắn cũng dần dần mềm xuống, nằm bò trên mặt đất, nâng đầu,lè đầu lưỡi, vặn vẹo cơ thể y hệt như một con rắn.

Ngưu Lực Phàm nói: “Lúc trước, bọn họ muốn xây nhà, ta đã nói với đốc công, kêu chờ ta mấy ngày ta chuyển nhà, hắn thì sao, mời thầy phong thủy gì đó, một hai phải động thổ giữa khuya. Gã thầy kia cũng là cái đồ nửa mùa, thẳng tay chỉ ngay chỗ nhà của ta, một nhát cắt đứt người ta. Hừ, ta muốn quậy nát cái tòa nhà này của hắn.”  

Tông Thịnh chân mày cau lại, như vậy nghe chừng hình như là nhà bọn họ không đúng. Bất quá hiện tại sự tình đã như vậy, cũng không thể để cho tòa nhà này sụp đổ, tổn thất kinh khủng như vậy.

Tông Thịnh móc ra một cái vật nhỏ, ánh sáng quá mờ, nên tôi cũng thấy không rõ l là cái gì, trực tiếp ngồi xổm xuống bóp miệng Ngưu Lực Phàm, hai ngón tay kẹp đầu lưỡi hắn đang lè ra, để vật đó vào đầu lưỡi. 

Ngưu Lực Phàm đột nhiên mãnh liệt ho khan, xoay người liền ngồi lên. Miệng la hét: “Cậu cho tôi ăn cái gì. Khụ khụ.”