Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ - Chương 76

Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
Chương 76
gacsach.com

"Doãn..."

Lời của cô còn chưa nói ra miệng, lưỡi Doãn Mặc linh hoạt đã muốn công khai xâm nhập hơi thở của cô mùi đàn hương từ miệng, tùy ý trở mình quấy bên trong ngọt ngào.

Chậm rãi...

Chậm rãi...

Thân thể của cô ngã xuống, mà anh cũng thuận thế nằm ở trên người của cô, tại... hương thơm bốn phía, bên dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, nụ hôn của anh từ lúc ban đầu cuồng dã phóng túng dần dần trở nên ôn nhu, đầu lưỡi khẽ liếm lấy môi đỏ bừng của cô - cánh hoa, trong cặp con ngươi sâu thẳm ẩn ẩn toát ra ngọn lửa dục - vọng.

Trên đỉnh đầu, trên trời một mảnh trong vắt, mây trắng bay lượn ở không trung, biến ảo thành đủ loại tư thái, ở trên môi của cô hôn một cái thật mạnh, nhẹ vỗ về hai má non mịn của cô, Doãn Mặc cúi đầu nở nụ cười.

"Nha đầu, biết ngày này anh chờ bao lâu sao?" Anh thì thào nói, một cỗ hơi thở ấm áp cứ như vậy phun ở trên mặt của cô, làm cho lòng người một trận rung động.

"Doãn ca ca" Hỏa Hoan vẫn là nhìn anh, hiển nhiên còn không có theo trong cử động vừa rồi bình ổn lại.

"Gọi anh là Mặc" ngón tay che ở phần môi của cô, Doãn Mặc cười càng thêm diêm dúa lẳng lơ, đôi tròng mắt kia giống như là một cơn lốc xoáy thật lớn, đem cô tầng tầng vòng đi vào.

"Em... Chúng ta..." Dừng ở cái khuôn mặt tựa như điêu khắc, Hỏa Hoan lập tức do dự, ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng tựa hồ không chịu nổi áp lực.

"Hư..." làm ra một cái động tác chớ có lên tiếng, Doãn Mặc cúi người ở trên trán của cô rơi xuống một cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, "Không cần gấp trả lời như vậy, một năm sau, hôm nay một năm sau, em nói cho anh biết, muốn theo anh đi hay không?"

"Anh là đồng tình em sao?" Thật lâu sau, Hỏa Hoan rốt cục vẫn phải hỏi nghi vấn trong lòng, bởi vì theo cặp con ngươi trong suốt không thấy đáy, cô nhìn không ra một chút dấu hiệu.

"Ha ha..., thật là một nha đầu ngốc." Ngồi ở một bên, đem cô một phen kéo vào, vòng ở bả vai của cô, Doãn Mặc nở nụ cười, "Em cảm thấy anh là cái loại bởi vì đồng tình sẽ kết hôn với em sao?"

"Nhưng là... Em cũng không phải loại hình anh thích."

Nói tới đây, Hỏa Hoan chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nhớ tới phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh chính là người người đều là eo nhỏ cặp mông, nhìn lại chính mình, tuy rằng cũng là nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, nhưng là so sánh dưới, cô vẫn là sẽ tự ti.

"Em vẫn luôn là anh muốn nhất." Nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, "Biết không? Anh vẫn đều chờ em lớn lên."

Anh không có nói cho cô biết là, mỗi khi gặp cô làm ra mặt điềm tĩnh, anh đã nghĩ vì cô làm bất cứ chuyện gì, muốn đem toàn bộ thế giới tốt nhất trong tiểu thuyết phương Tây đều đặt ở trước mặt cô, trước kia là bởi vì cô còn nhỏ, hiện tại cô vẫn còn nhỏ như cũ, nhưng là anh đã đợi không kịp.

Nhìn anh, Hỏa Hoan miễn cưỡng cố ra một tia cười, lấy tay anh ra đứng lên, nhìn chăm chú vào dòng suối rơi lả chả, thanh âm của cô dưới ánh nắng tươi sáng sáng sớm nghe qua phá lệ mơ hồ.

"Doãn ca ca, cám ơn anh."

"Em vẫn là không tin anh?" Doãn Mặc mạnh mẽ đứng lên, một phen cầm cánh tay của cô, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình, ở trong đó có tình yêu nồng đậm, rõ ràng cũng xen lẫn một tia áy náy.

"Em tin" nói xong, cô xoay người qua đi, "Doãn ca ca, em muốn lên trên học, Sayonara."

"Hỏa Hoan"

Nhìn cô rời đi, Doãn Mặc lớn tiếng hô một câu, trên mặt biểu tình réo rắt thảm thiết mà mê ly.

Phảng phất là pha quay chậm, Hỏa Hoan cứ như vậy chậm rãi xoay người qua, ngoái đầu nhìn lại cười giống như tinh linh rơi xuống thế gian, thế nhưng không đành lòng làm cho người ta khinh nhờn.

Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Doãn Mặc nhớ lại cảnh tượng này, tim của anh vẫn từng đợt từng đợt đau, mà anh cũng rõ ràng biết, cái loại đau này sẽ đi theo anh cả đời.

**

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua lá cây đổ xuống dưới, trên mặt đất phóng ra từng đạo quang ảnh sặc sỡ, cúi đầu trên đường nhỏ đi đến trường học, Hỏa Hoan trên mặt lần đầu tiên không có nụ cười.

Ngón tay ý thức khẽ chạm vào môi, nơi đó trong lúc mơ hồ còn lưu lại hương vị của anh, khóe miệng gợi lên một chút độ cong, vẻ mặt cô nở nụ cười tự giễu.

Cô biết Doãn ca ca thật sự đối với cô tốt, nhưng là cô cũng biết, cô đã không có lý do đứng ở bên cạnh anh, ở trong lòng của cô, anh vẫn luôn là tồn tại đặc biệt như vậy, nhưng phần cảm giác này, cô sẽ vĩnh viễn trân quý dưới đáy lòng, như cùng là vết sẹo giống nhau, không đi đụng vào, cũng sẽ không lại đau đớn.

"Nghĩ gì thế? Tôi gọi cô nửa ngày." Đúng lúc này, một cái tay nhỏ bé lạnh lẽo đưa tới cổ của cô.

"Tiểu Ái, đừng làm rộn, tôi thực phiền." Hỏa Hoan vô tình nói, đầu rũ cụp lấy, tựa hồ khí lực toàn thân đều bị bớt thời giờ như vậy.

"Cái gì?" Tiểu Ái đột nhiên nhảy tới trước mặt của cô, tròn vo mắt to mắt cũng không nháy nhìn cô, "Tôi không nghe lầm chứ, Hỏa Hoan cũng sẽ nói thực phiền?"

"Tốt lắm, không có việc gì đừng đến phiền tôi." Nhìn cô một cái, Hỏa Hoan đem cô đẩy sang một bên, thẳng ở một bên điều trên ghế ngồi xuống, "Sáng hôm nay tôi kiều khóa, chuyện còn lại cô xem rồi làm đi."

"Cái kia liền bao ở trên người của tôi, chỉ là tôi rất ngạc nhiên." Tiểu Ái mở to mắt nhìn cô, "Làm sao vậy? Thất tình?"

"Ngu ngốc, cô gặp qua tôi yêu đương sao?" Nhẹ vỗ về cái trán, Hỏa Hoan trực tiếp ném cho cô một cái trừng mắt rõ ràng.

"Không có" tiểu Ái thực sự cầu thị nói, "Vậy cô sao lại thế này? Đại di mụ đến đây?"

"Cô mới đại di mụ đến, đi mau đi mau, bằng không một hồi lại đến muộn." Không ngừng vẫy tay, Hỏa Hoan lại lâm vào suy nghĩ của mình.

Nói là suy nghĩ, kỳ thật trong đầu trống rỗng cái gì cũng không có.

Thời gian đi học, trong sân trường đặc biệt im lặng, nằm ở nơi đó nhìn lên trên trời, tựa hồ trời rất cao, mây cũng rất nhạt, kháp quá một cây cỏ xanh nhét vào miệng, Hỏa Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô luôn luôn là một người tâm tư đơn giản, nhưng là lần này, cô là thật sự hoang mang.

"Em vậy mà vó bộ dạng cà lơ phất phơ đi xuống, tôi thực hoài nghi chứng nhận tốt nghiệp của em có thể lấy đến hay không?" Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm trêu tức, theo sau, đã cảm thấy gió một bên đã bị chặn.

Nghe được thanh âm đúng là âm hồn bất tán, mặt Hỏa Hoan trực tiếp tái, nhưng là cô vẫn là nhắm chặc hai mắt, đối với người như vậy, cô lười quan tâm.

"Như thế nào? Tính vẫn làm mỹ nhân ngủ sao? Trong đồng thoại, mỹ nhân ngủ cuối cùng nhưng là bị vương tử hôn tỉnh."

Đoan Mộc Minh ung dung nhìn cô, cảm giác không nói lời cô tựa hồ nhiều ra một phần trầm tĩnh đắc ý. Mỗi một lần gặp cô, anh luôn có thể theo trên người của cô đào móc ra một phần không giống thuyết tây phương tiểu như vậy, thân mình cô giống như là một cái bảo tàng thật lớn, nhiều lần sẽ mang lại cho anh kinh hỉ.

Nghe được lời của anh, Hỏa Hoan chậm rãi mở mắt, một đạo thở dài thật dài cứ như vậy bật ra phần môi, "Như thế nào thế nào thế nào đều có anh a? anh là bọ chó sao? Vẫn là theo đuôi?"

"Tôi là ruồi bọ, chuyên trành có khâu trứng gà." Đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, "Như thế nào? Không có vương tử hôn, mỹ nhân ngủ cũng sẽ tỉnh lại sao?"

"Vấn đề này anh phải về nhà hỏi mẹ anh" Hỏa Hoan tức giận nói, một chút yên tĩnh không khí duy nhất cũng bị anh phá hủy, ra vẻ thời điểm mỗi lần nhìn thấy anh, cô vốn không có một lần tâm tình khoái trá quá.

"Mẹ tôi không tin đồng thoại, bà hiện tại mỗi ngày tưởng đúng là có thể ở sinh thời ẵm cháu trai, thế nào? Có hứng thú cùng tôi cùng nhau hoàn thành sứ mệnh lịch sử gian khổ này hay không." Học bộ dáng của cô ở trên cỏ nằm xuống, nghiêng mặt nhìn cô, mới phát hiện hình dáng cô như vậy thoạt nhìn đặc biệt đắc ý.

"Của anh chê cười rất lạnh." Nói xong, Hỏa Hoan mạnh mẽ đứng lên, trên cao nhìn anh, khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt tươi cười chết tiệt thì không hiểu thì có một loại xúc động muốn giết người, hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, cô nở nụ cười thản nhiên, "Trong một tháng, không để cho tôi gặp lại anh."

Nói xong, cô xoay người đi thẳng về phía trước, nơi có anh cũng đừng nghĩ có một lát an bình.

"Nhưng là tôi nghĩ nhìn thấy em" Đoan Mộc Minh vẻ mặt tà mị nở nụ cười, mạnh mẽ đưa chân ra.

Không có bất kỳ phòng bị, Hỏa Hoan cứ như vậy ngã thật mạnh trên đất, lấy một cái tư thế ngã gục ở chỗ này, nửa ngày không có hoãn quá thần lai.

"Mau để cho tôi xem xem ngã đau không có?" Đoan Mộc Minh nhất điệt thanh nói, nhưng là thân mình nằm ở trên cỏ cũng là vừa động cũng không động, rõ ràng là một bộ vẻ mặt xem kịch vui.

Tiểu nha đầu, muốn cùng anh đấu, còn kém xa lắm đâu.

Lẳng lặng nằm sấp ở nơi đó, Hỏa Hoan thở một hơi thật dài, sau một lát, tự nhiên bình tĩnh đứng lên, vỗ vỗ bùn đất cùng cỏ dính trên người mình, thời điểm nhìn anh, vẻ mặt nở nụ cười vũ - mỵ.

"Chơi vui sao?" Khi ngồi xổm xuống bên cạnh người anh, thanh âm của cô rất nhẹ rất nhạt.

"Ách?" Cái này đổi Đoan Mộc Minh choáng váng, "Em... Không có sao chứ?" Chẳng lẽ cô là ngã làm cho choáng váng?

"Anh cứ nói đi?"

Ngay sau đó, Hỏa Hoan mạnh mẽ nắm chặc cà vạt của anh...