Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma - Quyển 2 - Chương 17

Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma
Quyển 2 - Chương 17
gacsach.com

Tô Viên Viên đặt Phương Lập Triết nằm thẳng, ba ngón tay ấn lên mệnh môn hắn, chậm rãi đưa vào một sợi linh lực dọc theo kinh mạch vận chuyển toàn thân. Từ nhỏ tới lớn, Phương Lập Triết vẫn luôn nỗ lực học tập, sau này công tác lại phải thường xuyên xã giao, thức đêm dốc sức làm việc, kinh mạch đã có chút tắc nghẽn, đặc biệt là vùng xương cổ cùng đôi mắt, đây là hai vị trí bị tổn thương nặng nhất.

Tô Viên Viên dùng linh lực khơi thông kinh mạch toàn thân Phương Lập Triết, loại thao này đối rất có lợi cho hắn, trực tiếp thoát khỏi trạng thái khỏe mạnh giả tạo, tương đương với hiệu quả kiên trì rèn luyện nhiều năm, khẳng định toàn thân không còn nơi nào đau đớn. Khơi thông xong, nàng thu hồi linh lực, nhìn nhìn Phương Lập Triết, hắn không nhíu mày nữa, hoàn toàn không còn di chứng say rượu.

Tô Viên Viên mỉm cười cầm chén đi vào phòng bếp, một cái thanh khiết thuật ném qua, nồi và chén đều sạch bong.

Một lần chỉ có thể hóa hình ba giờ, hiện tại đã qua hơn một giờ. Tô Viên Viên dạo quanh một vòng, sâu sắc cảm giác được sự khác biệt về thị giác giữa làm người và làm hồ ly, tầm mắt lập tức cao hơn nhiều a! Đặc biệt là khi ngồi trên sô pha xem TV, thật quá thoải mái!

Nàng mở máy chơi game, giảm nhỏ âm lượng, bắt đầu dùng TV chơi game cảm biến chuyển động. Nàng trước kia không thể chơi, chỉ có thể nhìn Phương Lập Triết chơi rồi nhảy nhảy nhót nhót bên cạnh. Đáng tiếc, Phương Lập Triết chỉ dùng trò chơi này để rèn luyện thân thể, toàn chơi những trò nhàm chán muốn mệnh, rốt cuộc bây giờ nàng cũng có thể tự mình chọn trò chơi. Phiêu lưu, võ thuật, Harry Potter linh tinh, thấy có vẻ thú vị nàng đều thử.

Đáng tiếc thời gian hóa hình quá ngắn, lại còn bị suy yếu ba ngày. Nếu không phải di chứng quá phiền toái, nàng thật muốn hóa hình mỗi ngày.

Tô Viên Viên chơi thêm một lát, lại đi buồng vệ sinh soi soi gương. Đời trước vừa hóa hình thì Trác Phong lại ly thế, nàng vội vàng xử lý hậu sự cho hắn, căn bản không có thời gian cũng không có tâm tình xem thử bộ dáng của mình. Trong gương, cô nhóc mặc váy liền thân thuần trắng, cổ tay áo cùng bên hông đều điểm xuyết nơ bướm phấn nộn, mái tóc đen nhánh bóng mượt tết kiểu công chúa, cài hai chiếc kẹp lông xù xù tuyết trắng... Thực đáng yêu!

Nàng rướn người về phía trước, gương mặt còn hơi bầu bĩnh, tuy còn lộ ra non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ mỹ lệ ngày sau. Đôi mắt đen lúng liếng linh động, lông mi mảnh dài tinh mịn, sống mũi cao thẳng thon nhỏ, đôi môi anh đào hồng phấn chúm chím, chính nàng nhìn đều cảm thấy vô cùng đáng yêu. Thì ra hình người của mình sẽ là như thế này? Người trong đoàn phim còn nói Hướng Đồng chính là mỹ nhân hàng đầu, vậy đến khi nàng lớn lên, sẽ thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?

Tô Viên Viên nhịn không được cong cong khóe môi, nhìn tiểu cô nương tươi cười mỹ lệ trong gương, nàng vạn phần đáng tiếc mà lắc đầu, "Đáng tiếc pháp thuật này di chứng quá phiền, mỗi lần chỉ có thể hóa hình ba giờ, căn bản không thể đóng phim. Bằng không, ta làm ngôi sao nhí khẳng định có thể làm giới giải trí vỡ òa! 001, giúp ta lưu ý các loại kỳ ngộ trong nguyên tác, ta phải nỗ lực hơn nữa, phải nhanh chóng tu luyện ra cái đuôi thứ ba mới được. Đến lúc đó ta hóa hình thành mỹ nữ, chỉ bằng khuôn mặt này là có thể đi ngang giới giải trí a! Đến lúc đó còn cần lo điểm nguyện lực?"

001 không đáp lại nàng tự luyến, Tô Viên Viên cũng không thèm để ý, điệu đà xoay vài vòng thưởng thức vẻ mỹ lệ của chính mình, càng xem càng thích, thảo nào từ khi nàng vừa ra đời liền có vô số người khen nàng ngọc tuyết đáng yêu. Quá quá quá đáng yêu ấy chứ!

Khi làm đỏm, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, Tô Viên Viên còn chưa kịp đổi kiểu tóc, lại đột nhiên sờ đến lông mao, cúi đầu nhìn, ra là đã biến trở lại. Nàng thở dài một tiếng, cảm giác suy yếu lan khắp toàn thân, nghĩ còn phải suy yếu ba ngày nữa, nàng quyết định lần sau không gặp chuyện cực kỳ quan trọng nhất định không thể hóa hình. Muốn chơi thì chờ tu luyện được cái đuôi thứ ba rồi chơi cho thỏa sức.

Nàng tắt hết đèn trong phòng, chui vào trong ổ chăn ngáp khẽ, đã sắp bốn giờ sáng, phải chợp mắt một chút rồi dậy đi đóng phim. Dường như Phương Lập Triết cảm giác được nàng đang ở bên người, nghiêng người thuận thế kéo nàng vào lòng, quen thuộc mà vươn tay ôm chặt, làm nàng nằm trọn trong ngực mình. Tô Viên Viên cọ cọ mảnh ngọc bội trên cổ hắn, cũng yên lặng nhắm mắt ngủ.

Sang hôm sau tỉnh lại, Phương Lập Triết hoạt động bả vai, kinh ngạc lẩm bẩm: "Hôm qua sao lại ngủ ngon thế nhỉ? Tinh thần dâng trào... Nhưng khi nhìn qua Tô Viên Viên thì càng kinh ngạc, "Tô Tô, sao ngươi ủ rũ vậy? Hôm qua mệt mỏi quá sao?"

Tô Viên Viên lắc đầu, duỗi người, ngồi dậy tỏ vẻ mình không sao hết.

Phương Lập Triết vẫn không yên tâm: "Có lẽ là do địa điểm liên hoan hôm qua quá ầm ĩ. Về sau nếu ta cần đi ra ngoài xã giao vẫn nên đưa ngươi về nhà trước nghỉ ngơi thôi, ngươi đóng phim đã rất mệt mỏi, đừng đi cùng ta nữa..."

Tô Viên Viên vội vàng nhảy lên đùi hắn, đầu lắc như trống bỏi,【Nhất quyết không được! Nếu ngươi ở bên ngoài gặp chuyện gì thì sao? Nếu đụng đến kẻ như Hướng Đồng thì sao? Cô ta còn nói thích ngươi đấy!】

Phương Lập Triết bất đắc dĩ nói: "Ngươi không muốn ở nhà một mình? Thế thì... về sau ta sẽ tận lực ít đi ra ngoài xã giao, dù sao hiện tại ta cũng không dẫn dắt nghệ sĩ, kỳ thật không cần liều mạng như vậy. Chờ hoàn thành mấy cái thông cáo của ngươi, ta lại xem xét ký thêm nghệ sĩ, đến lúc đó rồi nói sau, có lẽ sẽ tuyển cho ngươi hai trợ lý."

Tô Viên Viên sửng sốt, ký kết nghệ sĩ khác, mời trợ lý cho nàng? Nghĩa là họ phải tách ra? Nàng biết, trong giới giải trí rất hay có cảnh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến lúc đó nàng đi cùng hai trợ lý, Phương Lập Triết đi theo nghệ sĩ mới kia, chẳng phải muốn gặp mặt cũng khó?

Không được! Tuyệt đối không được!

Mặc kệ là nghệ sĩ kiểu gì, nhất quyết không thể để hắn ký!

Phương Lập Triết đi rửa mặt, Tô Viên Viên ngồi xổm ngồi dưới đất nghiêm túc tự hỏi nên làm thế nào để phá hư kế hoạch của Phương Lập Triết. Nếu Phương Lập Triết chỉ là người thường thì thôi, nhưng hắn chính là Trác Phong, nàng mới không muốn giữa họ có người thứ ba chen chân, đời trước hai người sinh hoạt chẳng phải rất tốt sao? Phương Lập Triết phải làm kim bài người đại diện, có một mình nàng cũng được nha, nàng nhất định nổi danh quốc tế!

Tuy thân thể tương đối suy yếu, nhưng cũng chỉ là dễ mệt mỏi mà thôi, còn không đến mức ốm yếu. Cho nên ở phim trường hóa trang thành bộ dáng chật vật, thật đúng là không có ai phát hiện nàng dị thường, nàng thực thuận lợi hoàn thành bộ phận cốt truyện hồ yêu mới tới nhân gian, vì còn vô tri ngây thơ mà mấy lần chịu thiệt.

Nàng vô cùng cảnh giác với Hướng Đồng, thời điểm đóng phim cũng không quên dùng dư quang khóe mắt nhìn chằm chằm cô ta. Có một lần nhìn đến Hướng Đồng về hướng Phương Lập Triết, tựa hồ muốn nói gì, nàng lập tức ra vẻ sảy chân té ngã một cái, nhìn Phương Lập Triết chạy như bay lại đây, căn bản không nghe được Hướng Đồng muốn nói gì.

Nhưng Tô Viên Viên biết...

Cô ta nói —— Phương ca, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi.

Tô Viên Viên hừ hừ hai tiếng, bực mình trừng Hướng Đồng. Bởi vì nàng vừa mới té ngã, trạng thái ban sáng lại không tốt lắm, Phương Lập Triết không dám rời đi, vẫn luôn đứng ở địa phương không lọt vào ống kính mà nhìn theo nàng, Hướng Đồng không có cơ hội tới gần hắn, càng gai mắt Tô Viên Viên.

Chờ Hướng Đồng diễn xong lại muốn tìm Phương Lập Triết, hắn đã mang theo Tô Viên Viên rời khỏi phim trường. Nàng đóng phim rất thuận lợi, Từ đạo cũng mở ngoại lệ cho họ, chưa bao giờ yêu cầu bọn họ ở phim trường ngồi chờ.

Phương Lập Triết mẫn cảm nhận thấy Tô Viên Viên có chút không thích hợp, lo lắng mang nàng đi viện thú y làm kiểm tra, chỉ tiếc không tra ra cái gì, chỉ có thể kiến nghị làm nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Phương Lập Triết lấy bảng lịch trình ra xem, nhíu mày nói: "Xem ra lịch trình hiện tại vẫn là quá vất vả, ngươi vốn nên chạy nhảy chơi đùa, làm ngươi công tác như người có vẻ không quá thích hợp, chúng ta từ chối tham gia《Khuyển trung tinh anh》thôi, quay xong bộ phim này, ngươi phải nghỉ ngơi một thời gian."

Tô Viên Viên trợn tròn đôi mắt, lập tức nhảy đến trên bàn đè tay hắn lại, kiên quyết không cho hắn gọi điện thoại đẩy rớt《Khuyển trung tinh anh》, nàng muốn mở miệng nói với hắn chân tướng, dù sao hắn chính là Trác Phong, Trác Phong vẫn luôn biết nàng là hồ yêu. Nhưng thời điểm sắp mở miệng, nàng đột nhiên nghĩ đến 001 nói còn có một khí linh chưa thức tỉnh, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, Phương Lập Triết cũng không có phần ký ức kia.

Nàng bỗng nhiên có chút do dự, nhỡ đâu là khí linh cố ý phong bế ký ức thì sao? Nàng nói ra lỡ làm hỏng chuyện thì làm sao bây giờ? Nàng hẳn nên chờ khí linh thức tỉnh, tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi hẵng bại lộ chính mình đi?

Lúc này Phương Lập Triết lại mở miệng khuyên nhủ: "Ngoan, ngươi thích biểu diễn thì có thể ở nhà diễn chơi, về sau còn có cơ hội. Chờ《Yêu hồ》công chiếu, nhất định giá trị của ngươi càng cao, đến lúc đó chương trình truyền hình hay gameshow gì đó có thể tùy tiện chọn lựa, trước nghỉ ngơi một thời gian đã được không? Hơn nữa thừa dịp ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta cũng có thể xem xét kỹ lưỡng, tìm kiếm một người có tiềm lực nghệ sĩ dẫn dắt, bằng không giao ngươi cho trợ lý ta vẫn không quá yên tâm."

Tô Viên Viên nghe vậy đương nhiên càng muốn phản đối, nàng mới không cho thư sinh đi ký nghệ sĩ khác, không muốn hắn đi chiếu cố người khác, hắn chỉ cần một mình nàng làm nghệ sĩ là đủ rồi! Nàng dứt khoát lên tiếng: "Không cần! Ta rất khỏe mạnh, ta là hồ yêu, hoàn toàn không có vấn đề gì hết."

Phương Lập Triết hoảng sợ, theo bản năng dựa lưng vào ghế sô pha, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng: "Tô... Tô Tô... là ngươi vừa nói chuyện?"

"Đúng! Ta là hồ yêu, hồ ly bình thường trên đời này sao có thể thông minh như vậy? A Triết, A Triết, ngươi đừng bắt ta nghỉ phép, ta không sao hết, chỉ là chút di chứng tu luyện thôi."

Phương Lập Triết trợn to mắt, thần sắc vô cùng khiếp sợ, nhưng vì đoán được thân thể bạn tốt đã bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ, hiện tại hắn đối mặt mấy sự tình huyền diệu này cũng bình tĩnh hơn, trầm mặc một lát liền nói: "Ngươi là hồ yêu, vì cái gì nguyện ý đi theo ta?"

Tô Viên Viên tròng mắt chuyển động, nhảy đến trước mặt hắn cười nói: "Bởi vì chúng ta kiếp trước có duyên a! Đời trước chúng ta ở bên nhau cả đời, hơn bảy mươi năm nha! Lúc sắp rời đi, ngươi còn hy vọng ta tới tìm ngươi kiếp sau, hiện tại ta đã tìm được rồi nha! Chúng ta đời này đương nhiên vẫn phải ở bên nhau a, không thể có người khác."

Phương Lập Triết càng kinh ngạc, chỉ chỉ Tô Viên Viên, lại chỉ chỉ chính mình, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: "Chúng ta... kiếp trước... kiếp trước ở bên nhau hơn bảy mươi năm?" Hắn nâng hai tay, hai ngón cái đối diện cong cong chạm vào nhau, "Vợ chồng?!"

Sống gần ba mươi năm trên đời, sao hắn không biết chính mình còn tiềm ẩn cái loại đam mê này? Cùng hồ yêu... trọng điểm là... hồ yêu còn nhỏ, lại đáng yêu đến vậy!

Hắn là luyến đồng phích sao?

Hay là có khuynh hướng nhân thú?

Không thể nào?!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3