Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - Chương 11

Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 11: Trong phúc có họa
gacsach.com

Tôi nhìn Ngũ Nguyệt Vi chằm chằm, gương mặt xinh đẹp kiểu cổ điển mang một nụ cười bên khóe môi, ánh sáng lấp lánh trong mắt. Bên tai tôi lại văng vẳng lời cô ta: “Có lẽ tôi muốn cướp bạn trai của cô thì cũng rất dễ dàng.”

Nguyệt Nhi của Đinh Việt thực sự là Ngũ Nguyệt Vi sao? Cô ta không cần cướp Đinh Việt, cô ta chỉ cần là Nguyệt Nhi là đủ rồi.

Ngũ Nguyệt Vi bước lại gần, sắc mặt không đổi. Cô ta càng lại gần, tôi càng lo sợ, bất giác tôi đã đứng dậy từ bao giờ.

“Đinh Việt, anh vẫn khỏe chứ? Tên thật của em là Ngũ Nguyệt Vi, không phải Long Nguyệt Nhi. Có điều, em vẫn thích làm Long Nguyệt Nhi chứ không phải là Ngũ Nguyệt Vi.” Đôi mắt sáng như pha lê của Ngũ Nguyệt Vi lấp lánh sắc màu rực rỡ của đá quý. Cô ta đứng trước mặt Đinh Việt, rất bình tĩnh, rất tự tin, cô ta cố ý! Cô ta cố ý xuất hiện!

Đinh Việt sững sờ vì sự xuất hiện của cô ta, anh chằm chằm nhìn cô ta.

Tôi thấy bàn tay anh ấy nắm càng lúc càng chặt giống như đang bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi tức ngực tới mức sắp không thở được nữa, đau không thở được. Không phải đau vì Đinh Việt, mà vì sự khinh miệt và khoa trương của Ngũ Nguyệt Vi.

Cô ta nói được làm được, cô ta thực sự rất dễ dàng cướp đi người đàn ông tôi vừa thích.

Tôi vô cùng hi vọngĐinh Việt, người vừa mới thẳng thắn với tôi, sẽ thản nhiên chào hỏi Ngũ Nguyệt Vi, sau đó nói với cô ta: “Phước Sinh là bạn gái của anh.”

Đinh Việt không làm thế, anh ấy hoàn toàn ngơ ngẩn vì sự xuất hiện của Ngũ Nguyệt Vi, ánh mắt dán chặt lên người cô ta, tham lam nhìn dung nhan lộng lẫy của cô ta không hề nhúc nhích.

Tôi thua thảm tới mức muốn khóc cũng không khóc được. Vận may của tôi thật sự rất kém.

Cầm túi xách, tôi cắm đầu chạy ra ngoài cửa nhà hàng. Chạy hơn một trăm mét tôi quay lại nhìn, một trăm mét, gần hai mươi giây, Đinh Việt không hề đuổi theo.

Tôi không nên tên là Phước Sinh. Mọi nỗi hận của tôi đều dồn lên người Hạ Trường Ninh, mọi ác mộng của tôi đều do hắn mang tới. Không có hắn tôi sẽ không quen Ngũ Nguyệt Vi. Không có hắn thì sau khi câu chuyện tình lãng mạn ba ngày giữa Ngũ Nguyệt Vi và Đinh Việt kết thúc cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt Đinh Việt nữa. Không có hắn, tôi sẽ không bị Ngũ Nguyệt Vi coi thường và khinh miệt.

Đầu tôi nóng bừng, trong tình trạng điên cuồng đến cực độ, tôi gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh: “Hạ Trường Ninh, anh muốn tôi làm bạn gái anh đúng không?.”

Hạ Trường Ninh sững lại vài giây, hỏi tôi: “Phước Sinh, em sao thế?.”

Tôi xót xa, Hạ Trường Ninh chỉ trêu đùa tôi, hắn không phải thực sự thích tôi. Khi hắn nói tôi làm bạn gái của hắn tôi tức tới mức nhảy dựng lên khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, rất vui.

Gió thu thổi tới, tôi khẽ run rẩy.

Tôi đang làm gì thế này?

Đinh Việt gặp lại Long Nguyệt Nhi trong câu chuyện tình ba ngày lãng mạn, cô ta xuất hiện trước mặt anh và nói với anh, cô ta tên là Ngũ Nguyệt Vi. Anh không sai!

Ngũ Nguyệt Vi yêu Hạ Trường Ninh, bị hắn từ chối trước mặt mọi người khiến cô ta bẽ mặt. Cô ta cũng không sai.

Người sai là tôi, tên gọi Phước Sinh nhưng vận may quá kém. Kém đến mức tôi lại được giới thiệu với cả hai người bạn trai của cô ta.

Được thôi, tôi cũng không nên nhớ Đinh Việt làm gì nữa, cũng chẳng có quan hệ gì với Hạ Trường Ninh. Một nửa của tôi vẫn chưa xuất hiện mà thôi.

Tôi hít một hơi dài rồi bình thản nói với hắn: “Ý em là, em mãi mãi không bao giờ làm bạn gái anh! Anh không được tìm em nữa, người anh thích thực ra là Ngũ Nguyệt Vi, đừng tưởng em là con ngốc dễ bị bắt nạt.”

“Đợi đã, Phước Sinh, đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn thực sự rất thông minh, rất thông minh.

Tôi cười nói: “Gia đình em giới thiệu bạn trai cho em rồi, em hi vọng anh đừng trêu đùa em nữa. Giám đốc Hạ, nhà em chỉ là gia đình bình thường, không xứng với anh.”

Hạ Trường Ninh cười: “Vi đến tìm em à?”

MK, sao hắn thông minh thế chứ?

“Cô ta tìm tôi làm gì? Tôi và cô ta chẳng liên quan gì.”

“Thế à? Thế em cứ nhìn cái xe của anh làm gì?.”

“A.” Tôi thốt lên ngạc nhiên, điện thoại tuột tay rơi xuống đất. Tôi vội quay đầu lại, Hạ Trường Ninh đứng cách đó không xa đang cười nhìn tôi.

Tôi run rẩy cúi nhặt điện thoại. Sao hắn lại xuất hiện ở ngoài nhà hàng thế này?

Hạ Trường Ninh bước nhanh về phía tôi, tôi sợ hãi bỏ chạy. Tôi không muốn Ngũ Nguyệt Vi và Đinh Việt bước ra thấy cảnh này, tôi không muốn thấy cảnh bốn người nhìn nhau. Tôi không muốn.

Bước chân hắn càng lúc càng gần, tôi chỉ muốn rời xa nhà hàng càng xa càng tốt. Chạy ra ngoài phố, Hạ Trường Ninh đuổi kịp ôm chặt lấy tôi, mạnh đến mức suýt nữa tôi ngạt thở.

“Em chạy cái gì chứ.” Hạ Trường Ninh có vẻ bực bội.

Mới hơn tám giờ tối, người đi lại trên phố khá đông, trên khu phố náo nhiệt xuất hiện cảnh một chàng trai đuổi theo một cô gái nên thu hút sự chú ý của mọi người. Hạ Trường Ninh lạnh lùng lườm một cái rồi chau mày hỏi tôi: “Có chuyện gì?.”

Tôi đẩy hắn ra rồi hổn hển nói: “Không có gì, em phải về nhà rồi.”

Hắn quay lại nhìn vào nhà hàng rồi hỏi tôi: “Em gặp Vi à? Cô ta nói đến đây ăn tối.”

Tôi không đáp.

Hạ Trường Ninh cầm tay tôi và nói: “Vi rất ghê gớm. Nếu em tức giận cô ta thì cũng chỉ phí công? Quay lại, có anh ở đây, sợ gì cô ta.”

Tôi sống chết cũng không đi.

“Anh giúp em trút giận.” Hạ Trường Ninh nhìn tôi nói.

Tôi lắc đầu, không dám mở miệng ra nói, mở miệng ra tôi sợ mình sẽ òa khóc.

Hạ Trường Ninh chau mày, đột nhiên hắn không kéo tay tôi nữa mà cúi thấp đầu nhìn tôi một hồi lâu, rồi hỏi: “Phước Sinh, em bị Vi chọc tức đến phát khóc?.”

Tôi mím chặt môi, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Hạ Trường Ninh hơi lo lắng, hắn đưa tay lau nước mắt cho tôi và dỗ dành: “Con người cô ta như thế đấy, đừng nghe cô ta nói linh tinh.”

Tôi ngẩng đầu hất tay hắn ra, quay đầu bước đi. Tôi lớn thế này mà chưa bị ai bắt nạt tới mức này. Tôi chẳng nói gì cả, chỉ muốn mau chóng về nhà tránh xa cái nơi ôn dịch này ra một chút.

Eo tôi bị ôm chặt, Hạ Trường Ninh kéo ngược tôi lại. Hắn ôm tôi đi về phía nhà hàng, vừa đi vừa nói: “Gặp cô ta bắt cô ta xin lỗi em. Phước Sinh, em đừng như thế, phải dũng cảm lên chứ, muốn chửi cô ta thì cứ chửi, muốn đánh thì em cứ ra tay, không đánh được cô ta thì anh cũng đảm bảo cô ta không làm em bị thương được.”

Tôi bị hắn kéo đi vài bước trong vô thức, tôi giằng co rồi gào lên: “Em ghét nhìn thấy anh, anh buông em ra.”

Hạ Trường Ninh không hiểu gì: “Ghét anh sao em còn gọi điện cho anh làm gì?.”

Tôi tức quá liền phì cười. Đây là hai việc khác nhau hoàn toàn!

Chớp mắt đã gần tới nhà hàng. Tôi sợ quá liền hạ giọng van xin: “Hạ Trường Ninh, em không vào đâu, xin anh được không? Được không?.”

Tôi khóc rồi.

Cuối cùng Hạ Trường Ninh cũng dừng lại: “Nói thật với anh đi, anh sẽ không kéo em vào nữa.”

Tôi gật đầu. Chỉ cần không vào trong nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vi và Đinh Việt, chỉ cần không để Đinh Việt biết mối quan hệ trong đó thì tôi có thể nói hết cho hắn nghe.

Hạ Trường Ninh dẫn tôi vòng qua bên kia nhà hàng, chiếc xe Harley phát ra âm thanh trầm đục đưa tôi rời khỏi đây. Tôi ôm eo Hạ Trường Ninh, gục đầu vào lưng hắn, ánh đèn trên phố lướt qua mặt tôi, tôi có cảm giác mình đang bay lên.

“Muốn đi đâu?.” Hạ Trường Ninh lớn tiếng hỏi tôi.

“Đâu cũng được.”

Bất cứ nơi nào, chỉ cần có thể quên Đinh Việt.

Bất cứ nơi nào, chỉ cần có thể khiến tôi rời xa nỗi đau.

Hạ Trường Ninh đưa tôi tới một nhà hàng đồ Tây, gọi hai suất ăn, còn gọi trước hai cốc cà phê nóng nữa.

“Trời lạnh chút nữa là không đi xe máy được rồi, lạnh quá, uống chút cà phê cho nóng.”

Ngụm cà phê ấm nóng trôi xuống bụng, vị thơm còn đọng trong miệng. Tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Nói đi, hôm nay Vi đã làm gì?.”

Tôi cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: “Không có gì, cô ta chỉ khinh em không bằng cô ta mà thôi.”

“Ha ha.” Hạ Trường Ninh cười lớn, dưới ánh đèn mờ ảo nụ cười của hắn trở nên vô cùng rạng rỡ. Ánh mắt hắn sáng rực, đầu cúi lại gần hơn và nói: “Phước Sinh, em bị cô ta đả kích, là vì em thích anh rồi, sợ không xứng với anh đúng không?.”

Ngụm cà phê trong miệng tôi phun bắn ra ngoài. Da mặt hắn không phải dày mức bình thường! Tôi lấy khăn giấy lau miệng, ức chế nói: “Anh là lưu manh, cô ta là nữ lưu manh, hai người đều là một giuộc với nhau, thực sự tương xứng.”

“Thế nhưng em là giáo viên, em không muốn giáo dục một tên lưu manh thành người tốt sao?.”

Tôi thở dài lần nữa và nói với hắn: “Hạ Trường Ninh, anh đừng đùa em nữa. Em hiểu tất cả, anh không thể nào yêu em từ cái nhìn đầu tiên được, đừng trêu đùa em nữa. Em muốn tìm một người bạn trai bình thường, sống cuộc sống bình thường. Những thứ tạp nham kia em không chơi được.”

Hạ Trường Ninh rút lại nụ cười và nghiêm túc nói: “Anh không nói là yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh vốn định chơi Vi một vố đau, con người cô ta ngay từ nhỏ đã rất bạo gan, những gì trải qua cũng rất đặc biệt. Anh và cô ta là anh em tốt, là chiến hữu nhiều năm rồi. Cô ta thật lòng với anh, chỉ là, nếu là anh em thì được, muốn lấy mạng anh cũng được, nếu lấy về làm vợ thì không được. Nhưng cô ta lại ra tay với mẹ anh nên anh chỉ còn cách ra chiêu này. Phước Sinh, em thực sự không đối phó được. Nhìn em hiền lành thế này chắc chắn không phải là người nhỏ nhen. Anh xin lỗi em, được không?.”

Trong lòng tôi nói chung cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Đương nhiên tôi không phải là người nhỏ nhen, nụ cười trên mặt tôi cũng thoải mái hơn, mọi nỗi sợ hãi và nghi ngờ trong lòng cũng bị những lời của hắn xóa sạch sẽ.

“Anh cứ nói thẳng ra là được rồi, không chừng em lại giúp anh việc này. Hôm đó chết khiếp đi được.”

Hạ Trường Ninh cười khà khà và nói: “Vậy thì đừng mắng anh là lưu manh nữa nhé!.”

“Chỉ cần anh đừng như trước đây nữa, cứ nói thật là được rồi, đừng đùa với em nữa.” Tôi ăn một miếng salad to, cảm giác ngon vô cùng. Sau này tôi không qua lại với Đinh Việt nữa.

Hạ Trường Ninh đã nói thật rồi, hắn cũng không quấn lấy tôi nữa.

Việc trên đời này thiên biến vạn hóa. Đang đau lòng vì chuyện tình khó quên của Đinh Việt và Ngũ Nguyệt Vi thì nháy mắt một cái Hạ Trường Ninh lại biến thành người bình thường an ủi, bồi thường cho tôi. Đúng là do bàn tay của thượng đế, khi ông đóng một cánh cửa thì đồng thời cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác.

Vui vẻ ăn cơm Tây, tôi nghĩ ăn xong về nhà tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Sáng mai tỉnh dậy sẽ là một ngày mới.

Đúng lúc này thì Đinh Việt gọi điện tới: “Phước Sinh, em đang ở đâu?.”

Bây giờ tìm tôi làm gì? Tại sao lúc đó anh không đuổi theo tôi? Tôi bình tĩnh đáp lại: “Đang ăn cơm với bạn, bây giờ chuẩn bị về nhà. Chúc anh và bạn gái cũ của anh vui vẻ.”

Hạ Trường Ninh chau mày, nhìn tôi không nói gì.

Tôi nhìn hắn cười một cái, bây giờ chẳng có gì phải giấu hắn cả. Tôi thoải mái nói chuyện với Đinh Việt.

“Phước Sinh, em đừng hiểu nhầm, anh và cô ấy kết thúc rồi. Chỉ là anh quá bất ngờ khi gặp lại cô ấy. Anh đang định chạy đi tìm em thì Nguyệt Nhi giải thích nguyên do khi đó cô ấy ra đi. Anh nghĩ anh không thể để câu hỏi này cứ bám theo anh mãi. Cô ấy nói xong thì anh gọi điện cho em. Phước Sinh, em có thể hiểu được không?.”

Tôi ngây người ra mà nghe, anh ấy nói cũng không phải không có lý. Ở lập trường của anh ấy thì anh ấy làm thế này cũng chẳng có gì sai, chỉ là tôi nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vi nên mất hết lý trí và cắm cổ chạy.

“Phước Sinh, nếu anh còn nhớ cô ấy, còn không buông tay được thì anh sẽ không nói với em chuyện này, còn muốn hẹn hò với em.” Đinh Việt nói chắc nịch.

Bỗng chốc tôi không biết phải nói cái gì. Cầm điện thoại mà người cứ đơ ra. Hạnh phúc lại đến rồi sao?

Hạ Trường Ninh đột nhiên cướp điện thoại của tôi và nói với Đinh Việt: “Anh là ai? Đã nói gì với bạn gái tôi?.”

Sợi dây trong đầu tôi đứt phựt, mất hai giây sau mới phản ứng lại và giằng lấy điện thoại, miệng làu bàu: “Hạ Trường Ninh, anh nói linh tinh gì thế? Trả lại cho em.”

Hắn nói xong lập tức tắt máy, nhìn tôi cười: “Anh còn chưa nói xong, Phước Sinh. Ban đầu anh chỉ định đối phó với Vi, nhưng khi tiếp xúc với em, anh thực sự thích em. Làm bạn gái anh nhé!.”

Tôi há hốc miệng, sững người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3