Cẩm Y Vệ - Chương 02

Chương 2: Độc Kế

- Đồ… đồ… có mắt không tròng!

Kim Trấn Phủ vẫn còn thóa mạ, sau đó xoay người lại nặn ra vẻ mặt tươi cười, hơi khom lưng nói với Tần Lâm đang tỏ ra ung dung tự tại:

- Làm cho công tử chê cười, làm trễ nãi hành trình khách quý, quả thật có lỗi!

Nói ra cũng kỳ quái, lúc nói chuyện với vị "quý nhân" Tần Lâm này, Kim Trấn Phủ lại không cà lăm chút nào.

Tần Lâm nói giọng quan thoại Nam Trực Lệ, không hoảng hốt không vội vàng hỏi:

- Không kiểm tra Lộ Dẫn sao?

Kim Trấn Phủ lúng túng ho khan mấy tiếng, liếc xéo Ngưu Đại Lực đang tức giận nhìn Tần Lâm trừng trừng tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng đã có mấy tên đồng bạn che miệng y lại.

Tần Lâm mỉm cười một tiếng, cất bước đi ra ngoài thành.

Bên ngoài thành thiên địa rộng lớn, ruộng nương kéo dài liên tiếp, ngoài xa núi non trùng điệp xanh biếc, tâm trạng Tần Lâm cũng trở nên thoải mái.

Thế nhưng rất nhanh hắn đã trở nên buồn bực: ở nơi này vào năm Vạn Lịch thứ sáu, vạn dặm bờ cõi triều Đại Minh, rốt cục nơi nào mới là đất dung thân của mình?

Phía Nam Kỳ Châu, vạn dặm Trường Giang mênh mông cuồn cuộn chạy chồm về phía Đông. Cây cối trên núi non bờ Bắc sum suê rậm rạp, sơn đạo quanh co đã hoang vu không dấu chân người lui tới. Hiện tại chỉ có Tần Lâm đang bước thấp bước cao đi trên con đường đã bị cỏ hoang che lấp.

Triều Đại Minh nghiêm khắc thi hành chính sách chèn ép Bạch Liên giáo, mà Bạch Liên giáo xôn xao ở địa khu Kinh Hồ làm quan phủ tra xét nghiêm ngặt. Đối với Tần Lâm không có nguyên quán, không có Lộ Dẫn, chuyện cấp bách trước mắt là mau sớm thoát đi địa khu Kinh Hồ, đi tới địa khu nào đó có chính sách kiểm tra Lộ Dẫn tương đối thoáng hơn một chút. Trên thực tế sau thời Vĩnh Lạc, chính sách Lộ Dẫn đã trở nên vô cùng lỏng lẻo, chỉ áp dụng lúc tình trạng xã hội trở nên cấp bách nghiêm ngặt,

Năm Vạn Lịch thứ sáu triều Đại Minh tuy đã có không ít tai họa ngầm ẩn núp, nhưng bên trong có Trương Cư Chính nắm việc triều chính, bên ngoài có các tướng tài như Thích Kế Quang, Du Đại Du lãnh binh. Phía Bắc Yêm Đáp Hãn xưng thần nạp cống, phía Nam cướp biển đã bị san bằng, được coi là thời kỳ thái bình thịnh trị. Ngoại trừ địa khu Kinh Hồ có Bạch Liên giáo gây loạn, những địa phương khác nhất định sẽ không tra xét người đi đường quá mức nghiêm khắc.

Từ Kinh Hồ xuôi dòng mà xuống chính là Giang Nam, từ thời Đường Tống đã được xưng là đô thị phồn hoa, thương nhân lui tới như dệt cửi, chế độ Lộ Dẫn ở đó e rằng đã trở thành một mảnh giấy lộn mà thôi.

Tần Lâm chuẩn bị đi đường núi tránh khỏi trạm canh, từ từ tìm một bến thuyền nhỏ bên bờ Trường Giang, đáp thuyền xuôi gió đi về phía hạ nguồn Trường Giang. Như vậy một mặt né tránh được địa khu Kinh Hồ tra xét Lộ Dẫn nghiêm ngặt, mặt khác đến Giang Nam ven biển thương phẩm kinh tế phát đạt, thân là người hiện đại kiến thức phong phú còn sợ không có đất dụng võ sao?

Sơn đạo ít có người đi, con đường hơn phân nửa bị cỏ hoang che lấp, chông gai mọc đầy. Một thân áo vải của Tần Lâm bị gai góc trên đường xé cho rách bươm.

Sau khi qua một ngã ba, chợt hắn dừng bước, cảnh giác nhìn về phía trước: nơi đó có mấy nhánh gai bị gãy.

Chuyện này đối với người bình thường cũng không có gì kỳ quái, mặc dù đường núi vắng vẻ nhưng thỉnh thoảng cũng có thợ săn, tiều phu lui tới, cũng có thể là dấu vết của dã thú cỡ lớn đi qua để lại.

Nhưng đối với Tần Lâm thân là cao thủ trinh sát hình sự, bất cứ dấu vết nào cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hắn lập tức nằm xuống đất kiểm tra dấu chân, sau khi phát hiện mấy dấu chân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt ngưng trọng dùng chân của mình ướm thử, lại đo đạc khoảng cách giữa hai dấu chân trước sau, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.

Kế tiếp Tần Lâm lại tìm kiếm tỉ mỉ trong bụi gai gãy kia, cho đến khi tìm được một mảnh vải chỉ to bằng đầu ngón tay út mắc trên nhánh gai, hắn mới nở một nụ cười thoải mái.

Hắn vừa đi tiếp vừa quan sát cẩn thận, sau khi tiến về phía trước chừng hai ba dặm, Tần Lâm lại ngừng lại một lần nữa, nhìn nhìn một bụi gai cũng bị gãy giống như trước, sau đó thình lình quay về phía một bụi cây rậm rạp cách đó chừng bảy tám trượng kêu to:

- Vị bằng hữu này, ra đây đi! Đường lớn mênh mông mạnh ai nấy đi, chúng ta không quen biết, gặp nhau ở chỗ này cũng coi là duyên phận, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như vậy?

Nơi bụi cây kia không có chút động tĩnh nào cả, giữa núi rừng hết sức yên tĩnh, chỉ có nơi xa có tiếng chim hót ríu rít.

Tần Lâm lòng tin mười phần nói:

- Lão huynh không cần ẩn núp nữa, ngươi một thân một mình đi tới đây, mặc trường sam màu nguyệt bạch, chân mang giày nhẹ đế bằng, thân cao chừng năm thước hai tấc, tuổi chừng hai mươi lăm, thân thể cường tráng. Điểm quan trọng nhất là trên chân trái ngươi có thương tích, bằng hữu, ta nói không sai chứ?

Trong bụi cây chợt vang lên tiếng lào xào, chợt một thanh niên thân thể cường tráng từ trong đó chui ra, lưng đeo một cái bao nhỏ, tay nắm một thanh đơn đao, quả nhiên chân trái có vết máu loang lổ, dáng đi khập khiễng. Sau khi y nhìn thấy Tần Lâm chỉ là một tên tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt của thanh niên vốn là hung ác nham hiểm lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tần Lâm thấy xác nhận phán đoán của mình, không khỏi có mấy phần tự đắc.

Lúc ban đầu hắn phát hiện dấu chân là giày da trâu, có hơi thắc thỏm trong lòng. Bởi vì trước đây hắn đã quan sát dân chúng ở thời này không phải là mang giày cỏ chính là giày vải, kẻ mang giày da trâu như vậy rất có thể là người trong công môn. Mình một thân một mình đi nơi vùng hoang dã như vậy, rất có thể bị cản lại kiểm tra, sẽ bị ngộ nhận là nghịch phỉ Bạch Liên giáo.

Rất nhanh nhận ra dấu chân trên đường mới đây đều thuộc về cùng một người, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó phán đoán chân trái người này rõ ràng có hơi tập tễnh, hình dáng dấu chân cũng không phải là trước sau như một giống như người bị thọt chân bình thường. Từ đó mới biết người này chỉ mới bị thương chân gần đây, bởi vì bị đau mà dùng sức không đều mới có dấu chân không ổn định như vậy, Tần Lâm càng thêm xác định suy đoán của mình.

Mặc dù biến thành thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, khí lực yếu bớt không ít, nhưng công phu cầm nã đánh nhau vẫn còn, đối phó một đối thủ chân bị thương không nhẹ vẫn rất ổn.

Sau khi tìm được mảnh vải trong bụi gai chính là bằng chứng xác nhận suy đoán cụ thể hơn. Màu sắc miếng phải này không phải là loại "Thanh chiến bào, hồng khỏa đỗ" (chiến bào màu xanh có miếng yếm bụng màu đỏ) của nha dịch, lại không phải là chiến y màu đỏ uyên ương của vệ sở binh, càng không phải là Phi Ngư phục màu vàng kim của Cẩm Y Vệ, chẳng qua là loại y phục của bá tánh bình dân hay mặc.

Thanh niên hung ác nham hiểm kinh ngạc vì chỉ mấy câu Tần Lâm đã vạch trần gốc rễ của y, lại không biết căn cứ dấu chân phác họa ra hình dáng kẻ hiềm nghi là kỹ thuật trinh sát hình sự đơn giản nhất.

Dấu chân người lớn tuổi là mũi nhẹ gót nặng, người trẻ tuổi thì gót nhẹ mũi nặng, từ hình dáng dấu chân là có thể suy đoán tuổi tác đối phương. Từ dấu giày lớn nhỏ là có thể suy đoán chiều dài bàn chân, sau đó nhân với bảy lần sẽ là chiều cao của kẻ tình nghi. Từ khoảng cách bước chân dài ngắn vừa có thể tính toán chiều cao, còn có thể phán đoán trạng thái thân thể kẻ tình nghi…

Cho nên Tần Lâm căn bản không gặp mặt nhưng đã suy đoán tình huống căn bản của thanh niên hung ác nham hiểm kia khá rõ ràng.

Thanh niên hung ác nham hiểm lại không thể đoán ra thân phận Tần Lâm. Tên này nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, nói chuyện lại hết sức già dặn, da trắng nõn giống như người đọc sách, y phục lại rách rưới hơn cả kẻ lao động tay chân, quả thật không có manh mối để mà suy đoán.

Y bèn thử thăm dò nói:

- Ta tên là Dư Tài Cao, từ Kỳ Châu buôn một số vải bông tới Cửu Giang phủ, nửa ngày trước gặp phải cường đạo, bị cướp đi tài vật, trên đùi cũng bị chém một đao, thật vất vả mới đoạt một thanh đao trốn ra được, bởi vì sợ cường đạo đuổi theo không thể làm gì khác hơn là chạy trốn. Xin hỏi tiểu ca tôn tính đại danh?

Tần Lâm liền nói cho y biết tên họ thật, dù sao trên đời này cũng không ai biết mình, nói mình muốn đi Cửu Giang phủ tìm văn hữu nghèo, bởi vì phụ thân là thợ săn lão luyện, cho nên mới biết cách nhìn dấu chân suy đoán ra người.

Dư Tài Cao nghe vậy đảo mắt vài vòng, sau đó cười nói:

- Trong rừng núi này xà trùng hổ báo thường hay xuất hiện, nhất là kỳ xà Ngũ Bộ Đảo rất nhiều. Nếu chúng ta đã cùng đến Cửu Giang phủ, không bằng kết bạn mà đi, trên đường còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Tần Lâm không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái, lúc này Dư Tài Cao mừng rỡ, hai người bèn kết bạn lên đường.

Dọc theo đường đi Dư Tài Cao thường xuyên dùng lời thử dò xét Tần Lâm, nhưng Tần Lâm là loại người thế nào. Trong phòng thẩm vấn thường thường mấy câu nói là có thể kích phá phòng tuyến tâm lý của nghi phạm, cả đêm liên tục tra hỏi không ngáp một cái, lúc làm nhân chứng chuyên môn ra tòa đối mặt luật sư biện hộ nghi phạm đặt câu hỏi, từ đầu tới đuôi đều là giọt nước không lọt, chẳng lẽ có thể bị Dư Tài Cao dò xét hay sao?

Đi được hơn nửa canh giờ, kể cả hành trình trước đó tính ra rời khỏi Kỳ Châu thành đã có hơn hai mươi dặm, hai người đều có hơi đói bụng, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh một dòng suối.

Dư Tài Cao lấy trong bao ra hai chếc bánh rán, nhìn Tần Lâm cười cười:

- Bánh rán nhà làm, Tần huynh đệ nếm thử một chút xem có ngon không.

- Đa tạ.

Tần Lâm đáp ứng một tiếng đón lấy, há miệng ra chuẩn bị ăn.

Trong mắt Dư Tài Cao lóe lên một tia hung quang.

- Ủa, là người nào vậy?!

Thình lình Tần Lâm kinh hô thất thanh, ném ra một viên đá.

Dư Tài Cao lấy làm kinh hãi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhìn theo phương hướng viên đá ném đi, chỉ thấy có một con gà rừng đang vỗ cánh bay lên, thần sắc y trong nháy mắt khôi phục bình thường.

Tần Lâm tỏ ra hết sức tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, nếu có cha ta ở chỗ này, nhất định con gà rừng này không chạy được!

Dư Tài Cao yên dạ, cầm bánh của mình lên cắn một cái, cố ý tặc lưỡi khen bánh thơm ngon, âm thầm quan sát động tĩnh Tần Lâm.

Tần Lâm uống một ngụm nước suối, sau đó bắt đầu ăn bánh.

Trong lòng Dư Tài Cao bất quá chỉ cười lạnh, lúc này đi nửa ngày đường cũng đã có cảm giác đói bụng, thấy Tần Lâm ăn bánh có vẻ ngon lành, y cũng ăn bánh của mình.

Chỉ trong khoảnh khắc, Tần Lâm chợt khom người ôm bụng, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn dài, từ dưới đất cố gắng nhổm người dậy:

- Ôi chao, nước suối này thật sự là không uống được, hỏng bét, đau bụng quá…

Dư Tài Cao gấp đến mức giậm chân, tiến tới xoa bụng cho Tần Lâm, lại khuyên hắn nên nằm xuống nghỉ ngơi.

Không ngờ Tần Lâm lại đứng thẳng người dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Dư Tài Cao:

- Không đúng, chỉ sợ là trúng độc, có người muốn giết người diệt khẩu... Đúng rồi, ngươi chính là Đại sư huynh Bạch Liên giáo, ngươi không phải là Dư Tài Cao, ngươi là Cao Sài Vũ đang bị Cẩm Y Vệ truy nã!

Cao Sài Vũ bị vạch trần thân phận không khỏi hết sức giật mình, lui hai bước, giơ tay lên hỏi:

- Ngươi... Làm sao ngươi biết?

Tần Lâm trầm giọng nói:

- Ta đi ở phía sau ngươi mấy dặm đường, ngươi đã phát hiện ta thật sớm, núp ở ven đường muốn ám toán. Từ đó có thể thấy rằng ngươi cứ đi được một đoạn đường, đến chỗ tầm mắt trống trải bèn quay đầu lại phía sau lấm lét quan sát, chỉ sợ có người đuổi theo, mới có thể phát hiện người đi đường đi ở phía sau mấy dặm.

- Ngươi nói bị cường đạo đánh cướp, nếu là cường đạo tầm thường chỉ cần tiền không cần mạng, cho dù là muốn giết người diệt khẩu cũng không có lý nào truy sát tới mấy chục dặm đường. Huống chi Cẩm Y Vệ, quan binh cùng nha dịch hiện tại đang ồ ạt lùng bắt Bạch Liên giáo, cường đạo nào lại dám ra ngoài gây án ở vùng này?

- Hắc hắc, cho nên bắt đầu từ khi ta phát hiện ngươi núp trong bụi cỏ, cũng biết ngươi cũng không phải là cường đạo, mà là yêu phỉ Bạch Liên giáo đang bị Cẩm Y Vệ lùng bắt!

Sau Tần Lâm vạch trần hành tung Cao Sài Vũ buộc y hiện thân, liền hoàn toàn xác định phán đoán, bởi vì trước đó hắn đã nhìn thấy ảnh Cao Sài Vũ trong bức vẽ của Bá Hộ Cẩm Y Vệ Thạch Vi.

Vốn vào thời này bức vẽ bằng bút lông cũng không chính xác lắm, người bình thường thấy cũng chưa chắc đã nhận ra. Nhưng Tần Lâm đã quen nhìn bức họa mô phỏng ở đời trước, hết sức quen thuộc tỷ lệ ngũ quan, vị trí tương đối, phân bố cơ mặt con người, cho nên vừa nhìn thấy "Dư Tài Cao" đã lập tức đối chiếu gương mặt y và mặt người trong bức vẽ.

Cao Sài Vũ ngẩn ra, chợt bật cười khành khạch:

- Không nghĩ tới ngươi chỉ là một thiếu niên lại có tâm tư sâu kín như vậy, ta thấy ngươi cũng không giống như con nhà thợ săn, ngược lại giống như tay sai của Lục Phiến môn (nha môn thời xưa có sáu cánh cửa, chỉ chung công môn sai nha)! Hừ hừ, nói gì cũng bằng vô dụng, hôm nay Vô Sinh Lão Mẫu khai Thiên Nhãn, sẽ phải thu mạng nhỏ của ngươi!

- Có thật không?

Tần Lâm cười đứng thẳng người, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh, không hề có dấu hiệu gì là sắp sửa độc phát bỏ mình.

Cao Sài Vũ cả kinh hai mắt trợn tròn:

- Ngươi... Ngươi!

Tần Lâm phủi phủi chiếc áo đã rách xơ xác của mình, lại sửa đấu lạp, chậm rãi lên tiếng nói:

- Nếu ngay từ đầu ta đã nhìn ra lai lịch của ngươi, làm sao có thể trúng gian kế của ngươi được? Ha ha, để cho ngươi chết được rõ ràng minh bạch, vừa rồi ta đã đổi bánh với ngươi, đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông, ngươi ăn bánh của mình, có xảy ra chuyện gì cũng không thể trách ta được…

Chợt cảm thấy trong bụng đau ngấm ngầm, toàn thân Cao Sài Vũ run lên lẩy bẩy. Đương nhiên bản thân y biết độc dược trong chiếc bánh kia mạnh tới mức nào, lúc này tức gần nổ phổi cầm lấy đơn đao của mình lên, vọt nhanh về phía Tần Lâm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3