Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 2-02

Thỉnh thoảng nhỏ Thắm hờn giận khi thấy tôi đùa giỡn hay trò chuyện thân mật với những đứa con gái khác. Riêng nhỏ Ngọc thì nó không nói gì.

Ngọc là em anh Thắng khùng người vớt nhỏ Thắm lên từ dưới bàu. Có lẽ vì vậy mà nhỏ Thắm xem Ngọc là ngoại lệ. Năm ngoái, khi tôi mười tuổi thì anh Thắng đã hai mươi ba tuổi. So về tuổi tác, lẽ ra tụi tôi phải gọi anh bằng "chú" nhưng vì anh là anh của nhỏ Ngọc nên cả bọn nó đều bắt chước nó gọi là anh Thắng bằng "anh".

Nhà nhỏ Ngọc theo đạo Cao Đài. Đó cũng là gia đình duy nhất thị trấn theo đạp này. Với miền Trung thời đó, Cao Đài là một tôn giáo lạ lẫm.

Đằng trước nhà nhỏ Ngọc , tít trên cao có vẽ hình một con mắt khác đang tỏa hào quang chớp nháy trên tấm bảng điện tử.

Hồi nhỏ, mỗi lần đu ngang nhà nó, tôi đều có cảm giác sờ sợ. Tôi chỉ liếc con mắt trên tường chút xíu rồi lật đật ngó lơ chỗ khác. Đi một quãng, tôi tò mò ngoái đầu nhìn lại, lạnh toát sống lưng khi thấy con mắt dường như đang nhìn theo mình.

Tôi nghe chị Hoài bảo, anh Thắng mới khùng gần đây thôi. Có nghĩa trước khi khùng thì anh Thắng...chưa khùng. Tôi nghe đồn anh Thắng học rất giỏi. Anh là người duy nhất trong thị trấn học tới cao học. Cao học nghe nói là cao hơn cả đại học. Thằng Phan giải thích cho tôi: " Đại là lớn, nhưng chưa chắc đã cao. Còn cao học là vừa lớn vừa cao. Học tới cao học là siêu đẳng vô cùng". Nghe vậy, tôi phục anh Thắng sát đất. Chỉ tiếc anh học giỏi thế nhưng đầu óc không bình thường.

Theo bà nội tôi, anh Thắng học nhiều quá nên bị ngộ chữ. Bà hay cốc yêu lên trán tôi:

-Con học vừa vừa thôi, kẻo giống anh Thắng!

Có lẽ anh Thắng ngộ chữ thật. Anh điên vì chữ nghĩa nên cách điên của anh không nhếch nhác, bẩn thỉu như những người điên tôi từng thấy. Anh hay đi lang thang ngoài đường nhưng quần áo lúc nào cũng tươm tất, tóc chải bóng mượt, chân xỏ giày da, tay lúc nào cũng ôm kè kè cuốn từ điển Pháp-Việt dày cộm. Gặp ai, anh cũng nói tiếng Tây.

Tụi tôi hỏi anh:

-Anh Thắng ơi, anh đi đâu đó?

Anh xổ một tràng xí lô xí là. Tụi tôi chẳng hiểu gì hết, chỉ ôm bụng cười bò.

Lại hỏi:

-Anh Thắng ăn cơm chưa?

Anh lại nổ lốp bốp một tràng khác. Tụi tôi lại cười rũ.

Thỉnh thoảng tôi nghe anh Thắng hát. Đó là những lúc anh đi ngang cổng trường tiểu học, lúc bọn học trò đã vào lớp và giọng anh bất ngờ nổi lên văng vẳng trong gió.

Anh hát đi hát lại mỗi một bài. Lên lớp Sáu, tình cờ nghe một cô ca sĩ nổi tiếng hát trên ra-dô, tôi mới biết đó là bài Aline của Christophe, bản Tiếng việt dịch thành Gọi tên người yêu. Đang ngồi học, nghe tiếng hát quen thuộc vọng tới là bọn học trò nhớn nhác nhìn ra, biết anh Thắng sắp đi ngang cổng.

-J'avais dessinộ sur le table

Son doux visage qui me souriait ...

Tới đoạn điệp khúc, giọng anh cao vút, rền rĩ:

-Et j'ai criộ, criộ Aline pour qu'elle revienne

.......................................................................

Mỗi lần anh Thắng hát tới đoạn này, bọn tôi nhấp nhổm gần như muốn đứng hết cả dậy, không phải vì ý nghĩa của ca từ mà vì cái giọng rấm rứt như khóc than của người hát. Cô Sa mặt mày như sầm xuống. Cô nhíu mày đập đập cây thước xuống bàn, lúc đó tụi tôi mới thôi cựa quậy. Nhỏ Ngọc năm ngoái học lớp Năm B của cô Hải nên tôi ít có dịp tiếp xúc với nó. Năm nay nó ngồi chung bàn nên tôi hay lân la lại gần nó, dò hỏi:

-Anh Thắng có hay đánh mày không, Ngọc?

-Anh Thắng là anh của mình mà.

-Nhưng anh mày bị điên.

-Anh mình điên nhưng anh mình rất hiền.

Nhỏ Ngọc bảo anh nó thậm chí chưa bao giờ quát nó, cũng chẳng gây sự với ai. Chỉ có lầm rầm một mình suốt ngày. Thoạt đầu thì nó cũng hơi sợ nhưng bây giờ nó quen rồi. Bây giờ nó thấy thương anh nó hơn.

Từ khi quen nhỏ Ngọc vậy, tôi không trêu chọc anh Thắng nữa. Gặp anh ngoài đường, tôi chỉ hiếu kỳ giương mắt ngó. Tôi không hỏi anh "đi đâu đó" hay "ăn cơm chưa" như trước đây.

Giống như nhỏ Ngọc, tôi thấy thương anh chẳng hiểu vì sao. Hay vì anh từng cứu nhỏ Thắm như ông Cứ từng cứu tôi?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3