Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 2-03

Trong thời gian đó, chú Lãm cụt chân mở tiệm cho thuê truyện trên con đường chạy ngang cổng chợ.

Thị trấn tôi ở không có nhà sách. Muốn mua sách, phải vào Tam Kỳ hoặc ra Đà Nẵng. Và phải có tiền. Thị trấn nghèo đa số cư dân phải lo chạy ăn từng bữa, bỏ tiền mua sách là chuyện xa xỉ. Ông ngoại tôi ở Cẩm Lũ, thỉnh thoảng cưỡi mobylette ra thị trấn thăm gia đình tôi, có khi ông ở lại chơi vài ngày. Đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Khi biết tôi học khá, ông thường vui vẻ hỏi: "Con thích thứ gì, ông thưởng cho con?". Câu trả lời của tôi bao giờ cũng là: "Sách". Thầy tôi ham đọc sách, ông càng hài lòng. Vài hôm sau, thế nào ông cũng mua sách nhờ người đem tới cho tôi.

Nhưng sách ông tôi mua cho, đến năm tôi học lớp Sáu, bày chưa kín một góc bàn. Số sách đó tôi đã đọc hết từ lâu và bắt đầu đọc lại đến lần thứ năm, thứ sáu.

Vì vậy, việc chú Lãm mở tiệm cho thuê truyện là một sự kiện đối với tôi. Tôi nghe người ta bảo hồi nhỏ chú Lãm đi chơi bị núi đè, phải cưa bỏ một chân. Bây giờ, chú đi lại bằng một cây nạng chống. Từ ngày lui tới tiệm cho thuê truyện của chú, tôi để ý thấy chú không có vẻ gì lúng túng với việc đi lại bằng nạng. Khi có việc gấp, tôi thấy chú đi rất nhanh. Chú chống nạng vọt tới, lướt băng băng, còn nhanh hơn người bình thường. Sau này đọc truyện "Thiên long bát bộ" của Kim Dung, tôi thấy chú giống hệt nhân vật Đoàn Diên Khánh. Tôi cũng nhiều lần thấy chú cưỡi xe honda phóng vi vút như một tay chơi bạt mạng và hình ảnh đó khiến tôi phục lăn.

Tiệm cho thuê truyện của chú Lâm chỉ có hai loại sách: truyện kiếm hiệp và truyện tình cảm. Tôi còn bé, mới mười một tuổi nên không quan tâm đến các loại truyện tình cảm lâm ly sướt mướt.

Riêng truyện kiếm hiệp, tôi bị nó mê hoặc ngay từ khi chạm vào trang sách đầu tiên. Trước đó, tôi say sưa với truyện của Tô Hoài, Thế Lữ, Lan Khai và các loại sách Hồng dành cho thiếu nhi. Tiếp xúc với truyện kiếm hiệp, lần đầu tiên tôi biết đến một thế giới hấp dẫn theo kiểu khác. Đó là một thế giới rộng lớn có kích thước khác hẳn với thế giới đời thường, nơi những cao thủ võ lâm đi trên nóc nhà, cũng sở hữu những chiêu thức vô cùng kỳ dị. Truyện kiếm hiệp kích thích trí tưởng tượng của một chú bé mới lớn và nhanh chóng dẫn dụ chú vào vương quốc quyến rũ của nó.

Tôi không có tiền đặt cọc để thuê truyện đem về nhà. Tôi thuê sách đọc tại tiệm chú Lãm, chỉ phải trả tiền giờ. Hôm nào lớp học nghỉ hai tiết đầu hoặc hai tiết sau. tôi ghé tiệm của chú và chết chìm ở đó.

Chú Lãm thấy tôi chúi đầu vào cuốn truyện dày cộm trên bàn hàng tiếng đồng hồ, tội nghiệp tôi mỏi lưng, mỏi cổ, bèn cho phép tôi lên giường nằm đọc sách. Đó là giường ngủ của vợ chồng chú, chỉ ngăn cách với gian cho thuê truyện bằng một tấm rèm bằng vải hoa.

Từ ngày được ngả lưng trên giường, tôi càng nằm lì ở nhà chú Lãm, đọc sách mê man. Truyện kiếm hiệp tình tiết ly kỳ lắt léo, bộ nào bộ nấy dài cả chục tập nên tôi không làm sao dứt mình ra được.

Có hôm mê đọc, tôi bỏ cả hai tiết sau, cắm đầu xem tà ma ngoại đấu với chính phái võ lâm đến trưa trở trưa trật rồi lững thững ôm cặp đi bộ về nhà.

Nhỏ Thắm thấy tôi dạo này học hành lơ là, nhiều hôm không ghé rủ nó đi học, thậm chí còn cúp học hẳn, nó ngạc nhiên lắm.

-Đăng làm sao thế?

-Sao là sao?

-Sáng hôm qua sao Đăng không đến lớp?

-Hôm qua mẹ tao sai tao đi công chuyện.

Tôi trả lời quá ngu. Chắng có bậc cha mẹ nào kêu con cái nghỉ học để đi công chuyện cả. Nhỏ Thắm cong môi "xì" một tiếng:

-Mình không tin.

-Không tin thì kệ mày!

Nhỏ Thắm không "kệ mày" như tôi tưởng. Nó bí mật méc với chị Hoài chuyện tôi hay cúp học. Chỉ cần hai ngày âm thầm theo dõi, chị tôi biết ngay tôi bị tiệm cho thuê truyện của chú Lãm bỏ bùa.

Chị Hoài thương tôi, không báo cho ba tôi biết. Ba tôi biết, thế nào tôi cũng nhừ đòn. Chị đế n gặp chú Lãm.

Hôm sau tôi vừa đun đầu vào tiệm, chú Lãm đã nhấc cây nạng huơ qua huơ lại trước mặt tôi:

-Từ nay chú không cho con thuê truyện nữa. Chị con đã dặn chú rồi.

Tôi giận chị Hoài đến ứa gan, nhất là tôi đang hồi hộp chờ xem kết quả cuộc đấu sống mái giữa đại cao thủ về kiếm thuật Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành trong bộ truyện của Cổ Long tôi đang đọc dở dang.

Hôm đó mặt xụ xuống một đống, tôi lầm lũi ra về. Gặp chị Hoài tôi không thèm trò chuyện. Cả đếm mấy ngày sau.

Tôi không dò hỏi chị tôi nhưng tôi đoán ra "tai nạn" của tôi là do nhỏ Thắm mách lẻo. Con nhỏ này rất mến tôi nhưng nó cũng lắm mồm kinh khủng.

Nó vừa ôm cặp bước ra khỏi cửa, hớn hở reo:

-A...a...

Tôi đã nạt ngang:

-"A, a" cái đầu mày! Chính mày méc với chị Hoài chuyện tao nghỉ học phải không?

-Ờ...ờ....

-Mày đúng là Diệp Nhị Nương.

Nhỏ Thắm không đọc "Thiên long bát bộ " nên không biết nhân vật này là ai. Nó tròn mắt nhìn tôi:

-Diệp Nhị Nương á? Là ai vậy?

Tôi khịt mũi:

-Diệp Nhị Nương là đệ nhất mỹ nhân trong truyện Kim Dung đó.

Nhỏ Thắm bán tín bán nghi nhưng không gặng hỏi. Đó là lần hiếm hoi tật hay hỏi ngủ quên trên môi nó. Chỉ vì nó đang vui. Chỉ vì nó thấy tôi lại rủ nó đi học như ngày nào.

Nó biết tôi gạt nó, nếu nó biết Diệp Nhị Nương là một trong Tứ đại ác nhân, có ngoại hiệu " Vô ác bất tác" tức là không có việc ác nào là không làm, chắc nó chưởi tôi tắt bếp!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3