Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 2-05

Để qua mắt ba mẹ, anh Thắng không chỉ giả vờ nói tiếng Tây. Cứ vài ngày lại bỏ cơm. Anh ngồi lì trong phòng, đóng chặt cửa khiến cả nhà lo sốt vó. Nhiệm vụ của nhỏ Ngọc trong những lúc đó là bí mật tuồn cơm qua cửa sổ cho anh.

Tôi bùi ngùi khi nghe nhỏ Ngọc kể chuyện anh nó. Cả nhỏ Thắm cũng vậy. Nó thấy tội anh Thắng.

Nó cũng tội cả nhỏ Ngọc. Nó biết nhỏ bạn của nó chả vui vẻ gì trong chuyện này.

Từ lúc biết chuyện anh Thắng giả điên, mỗi khi đi ngang qua nhà nhỏ Ngọc, tôi thấy con mắt trên tường nhà nó trông buồn bã nhưu ẩn chứa nhiều tâm sự và bao giờ tôi cũng vội vã bước thật nhanh. Tôi cũng không dám ngoái đầu nhìn lại như trước.

Chuyện anh Thắng giả vờ điên đột ngột chấm dứt nhờ vào một trận sấm sét đầy trời và mưa trút như thác khiến cả thị trấn hoang mang sợ hãi. Sau một trăm năm, cây đa giữa chợ lần đầu tiên trốc gốc. Cổng tam quan của ngôi đình ở phía Bắc bị xô ngã. Bốn đầu đao trên mái đình cũng bị sét đánh tan, đồng loạt bay mất.

Trong ngày đất trời u ám đó, ở thành phố Đà Nẵng cách thị trấn năm mươi cây số về phía bắc, đứa con của cô Sa đang được bà nội dẫn đi chơi ngoài công viên thì cơn mưa thình lình trút xuống. Khi nhìn thấy tương chân pho tượng bất thần đổ sập, đè chết. Những ai chứng kiến cảnh tượng rùng rợn đó đã kể rằng chính mắt họ nhìn thấy đứa bé nằm chết trong tay pho tượng thì vắt ngang bụng đứa bé. Khi bí mật riêng tư của cô Sa vỡ lỡ, nhiều người xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau và cho rằng đứa bé thà chết trong vòng tay người mẹ còn hơn là sống với người cha mà nó không chọn.

Chuyện đồn thổi đó không biết thực hư thế nào. Chỉ biết khi tin dữ kia bay về thị trấn vào ngày hôm sau cô Sa đã ngất lịm.

Anh Thắng có mặt ở nhà thương ngay khi biết tin cô Sa bị đột quỵ.

Đến lúc đó mọi người mới biết anh Thắng yêu cô Sa và anh không hề điên như người ta vẫn tưởng.

Mặc dù bị các bác sĩ và y tá can ngăn, anh vẫn xông vào ngồi thụp trước chiếc giường cô Sa đang nằm và sụt sùi tỉ tê những lời tiếc thương sầu thảm đến mức những ai có mặt trong lúc đó đều cảm thấy lòng mình như tan ra. Hình ảnh anh Thắng ngồi khóc than dưới chân giường cô Sa có lẽ còn khâu chặt vào trí nhớ cư dân thị trấn nhiều năm nữa.

Tôi, nhỏ Thắm và tụi bạn xóm Chùa chen lấn trước cửa phòng cố chen vào xem nhưng không thể nào lọt qua những tấm lưng to bè của đám người lớn hiếu kỳ chắn bít lối đi.

Thỉnh thoảng đám đông trước mặt chuyển động làm xuất hiện những khe hở và qua những khoảng trống bé tí đó tôi nhìn thấy nhỏ Ngọc đứng sau lưng anh nó, một tay đặt trên vai anh, tay kia cầm chặt trái bắp nướng đang gặm dở.

Khung cảnh bên trong tụi tôi chỉ thấp thoáng nhưng khi anh Thắng bất thần cất tiếng hát thì tụi tôi nghe rõ mồn một.

Anh vẫn hát bài Aline nhưng lần này anh hát lời Việt:

Ngồi họa hình người tình...vào bãi cát vàng

Hình dánh em ngoan...nụ cười ôi mến thương....

Tới hôm đó tôi mới biết anh hát bài này là để trải lòng với cô Sa. Trong số vốn chữ Hán ít ỏi mà tôi thu lượm được qua sách báo, "sa" tức là "cát". Và tôi nhận ra bài hát không chỉ một lần nhắc đến từ "cát":

Chỉ còn họa hình...mặt người trên nền cát mềm

Nằm chết êm đềm...chìm dần trong nước lên....

Lời ca áo não, cộng thêm giọng hát thê lương của anh khiến tôi nghe lạnh sống lưng. Đến đoạn điệp khúc thì tôi nổi da gà:

Rồi anh sẽ hét...

Sẽ hét lên, hét lên...gọi tên người quen Rồi anh sẽ khóc...

Sẽ khóc lên, khóc lên...lòng đau triền miên...

Các bác sĩ và y tá không biết có thấy rợn người như tôi không nhưng tới lúc này sự cảm thông của họ với anh Thắng có lẽ đã chạm giới hạn. Họ nghiêm khắc yêu cầu anh không được làm ồn để cho bệnh nhân nghỉ ngơi, từ ngoài cửa tôi thấy vẻ mặt của họ rất cương quyết và lúc đó anh Thắng mới chịu im.

Nhỏ Thắm níu tay tôi, mắt đỏ hoe:

-Về thôi. Đăng ơi!

Khi tôi và nhỏ Thắm kéo nhau ra cổng tụi thắng Định, thằng Trí và chú tiểu Khôi cũng lật đật chạy theo.

Chú tiểu Khôi run run nói:

-Anh Thắng hát nghe ghê quá hả tụi mày!

Thằng Định chép miệng, giọng đột ngột méo đi:

-Y như đám ma.

-Đám ma chứ gì nữa. -Thằng Trí tặc lưỡi phụ họa - Hôm qua con cô Sa chết, hôm nay tới lượt cô. Nhưng cô Sa không chết như thằng Trí tưởng. Không chỉ Trí, nhiều người cũng tưởng thế. Do xúc động mạnh, cô bị hôn mê, một thời gian dài mạch cô mỏng như tơ.

Nhưng sau khi được chích thuốc và truyền nước biển, sự sống đã dần quay trở lại trên gương mặt nhợt nhạt của cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3