Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 2-07

Anh Thắng quay về thị trấn vào những ngày năm lớp Tám của chúng tôi sắp bế giảng. Anh về làm đám cưới với cô Sa.

Tụi tôi còn nhỏ, không được mời dự đám cưới nhưng vẫn xúm đen xúm đỏ trước cửa nhà nhỏ Ngọc kiễng chân nhìn vào. Ở thị trấn nghèo, con nít nô nức đi xem đám cưới như đi xem hát. Tụi tôi tò mò ngắm cô dâu chú rể, ngắm các phù dâu phù rể và người lễ mễ bưng mâm quả phủ khăn điều rồng rắn đứng kín sân đợi giờ hành lễ. Tụi tôi tụ tập tại đó còn vì nôn nao đợi nhỏ Ngọc đánh cắp bánh xu-xê, bánh in, bánh thuẫn lận sau vạt áo đem ra trước cửa giúi vào tay tụi tôi.

Tụi tôi ở đây tức là tôi, nhỏ Thắm, thằng Phan và chú tiểu Khôi - những đứa ngồi cùng bàn với nhỏ Ngọc vì vậy được nó liệt vào hàng bạn thân, xứng đáng để nó lấy trộm bánh cưới ra chiêu đãi.

Tôi nhìn chú tiểu Khôi miệng nhồm nhoàm bánh trêu:

-Mày đâu có ăn bánh này được. Đây là bánh cưới.

-Bánh cưới thì sao?

-Ai ăn bánh cưới thì lớn lên phải lấy vợ lấy chồng.

Thằng Phan hùa theo:

-Đúng rồi đó! Mày đưa cho tụi tao ăn đi!

Chú tiểu Khôi cầm chiếc bánh chạy tuốt ra xa, quay lại dẩu môi:

-Tụi mày đừng có lừa tao.

Nhỏ Thắm mỉm cười ngó tôi:

-Vậy mình và Đăng ăn được phải không?

-Dĩ nhiên rồi! - Tôi hùng hồn - Tao và mày đâu có đi tu! Lớn lên mày sẽ làm cô dâu, còn tao làm chú rể!

Thốt xong, chợt nhận ra ý tứ trong câu nói, tôi mặt ngó lơ chỗ khác.

Nhỏ Thắm là đứa con gái hồn nhiên. Xưa nay tôi chưa thấy nó bối rồi hay mắc cỡ bao giờ. Tôi nhớ hồi lớp Năm, tôi từng giận nó lãng xẹt, chỉ vì chị Hoài "cáp đôi" tôi với nó. Thắm lúc đó không hiểu "cáp đôi" là gì, tôi đành phải giải thích "cáp đôi" tức là có ý bảo đứa con gái và đứa con trai thích qua thích lại. Nghe tôi nói vậy, nhỏ Thắm thản nhiên "Thích qua thích lại thì có gì đâu mà Đăng giận! " khiến quai hàm tôi như bị ai kéo lệch đi. Cách đây hai năm, tôi tập cho nó bơi cũng vậy. Trong khi tôi đỏ mặt tía tai vì phải luồn tay đỡ lấy bụng nó, nó vẫn vô tư đập nước ầm ầm.

Tôi cứ tưởng nhỏ Thắm mãi mãi là cây chuối non thơ bé trong tâm tưởng của tôi. Nhưng bây giờ tôi ngờ răng cây chuối non đó đã lớn. Bởi vì không chỉ một mình tôi quay mặt đi sau câu nói hớ, ngay cả nhỏ Thắm cũng ngượng ngập ngoảnh đầu nhìn ra phía khác.

Như để che lấp sự bối rối, hai đứa tôi đưa bánh lên miệng nhai vội nhai vàng. Một hồi lâu, không đứa nào nói chuyện với đứa nào. Có lúc tôi quay mặt liếc trộm nó, thấy nó cũng đang liếc trộm tôi và khi bắt gặp ánh mắt nó, thấy nó cũng đang liếc trộm tôi và khi bắt gặp ánh mắt nó, tôi cảm giác như bị điện giật. Gò má nóng bừng, tôi lật đật quay đi, tay quýnh quíu nhét mẩu bánh vô miệng và đoán rằng sau lưng tôi chắc nhỏ Thắm cũng làm y như thế.

Đến khi chú tiểu Khôi kêu lớn:

-Tụi mày về chưa? Tao về đây!

Nhỏ Thắm mới khẽ nói:

-Tụi mình về thôi, Đăng!

Câu nói quen thuộc ấy từ khi chơi với nhỏ Thắm tôi đã nghe đến hàng trăm lần. Nhưng tôi nhận thấy câu nói lần này không giống với hàng trăm lần trước đó. Nó có vẻ gì đó không được tự nhiên. Có điều gì đó không còn như cũ làm tôi hoang mang ghê gớm.

Trong khi chú tiểu Khôi và thằng Phan tiếp tục giành ăn, rượt đuổi nhau và la chí chóe, tôi và nhỏ Thắm lặng lẽ đi về phía chợ.

Chưa bao giờ chúng tôi im lặng lâu như thế khi cũng bước bên nhau.

Nhỏ Thắm có tật hay cười, miệng mồm lại liến thoắng, nhưng bữa nay nó im thin thít, cứ như một đứa nào khác đang sóng bước bên tôi. Tôi cố đoán xem nó đang nghĩ gì trong đầu nhưng tôi không tài nào biết được. Tôi cũng không dám hỏi nó, dù tôi muốn làm điều đó biết bao. Tôi e rằng nó đang giận tôi vì câu nói vừa rồi. Tôi biết nó mong chóng lớn để làm cô dâu, với ước ao được tô son như cô Sa, cô Hải. Nhưng chú rể trong giấc mơ người lớn của nó ắt hẳn không phải là tôi. Nếu không thế, tại sao từ nãy đến giờ nó không buồn trò chuyện với tôi. Thực tâm, tôi cũng không có ý gì khi bảo mình là chú rể, trong cơn hào hứng tôi chỉ buột miệng thế thôi, mặc dù tôi biết tôi thích nhỏ Thắm rất nhiều.

Con đường rẽ vào xóm Chùa hiện ra trước mặt khiến tôi phân vân quá.

-Thắm này.- Cuối cùng, tôi quyết định mở miệng trước khi quẹo vào con đường đất.

-Gì hả Đăng?

-Bộ mày giận tao hả? - Tôi nói một cách khó khăn, vì trước nay chỉ nhỏ Thắm hỏi tôi câu đó.

-Giận chuyện gì?

Tôi ngập ngừng:

-Chuyện..."cô dâu chú rể" đó.

-Chuyện đó có gì đâu mà giận. - Nhỏ Thắm đáp, đã lấy lại vẻ bình thản hằng ngày.

-Thế sao mày im im vậy?

-Tại mình đang lo.

-Lo á? Lo chuyện gì?

Nhỏ Thắm cười khúc khích:

-Lo mai mốt về ở chung chú rể giành ăn, giành đồ chơi với cô dâu!

Tôi biết nhỏ Thắm nói đùa. Hồi lớp Ba, lớp Bốn, nó nói vậy là tôi tin ngay. Bây giờ nó đã lớn, đã mười bốn tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa.

Không còn trẻ con nên nói câu gì cũng giật mình thấy hớ hênh, sơ suất. Hồi tiểu học, tụi tôi nói năng vung vít nhưng không đứa nào quan tâm mình đang nói gì, vì vậy không cảm thấy nhột nhạt. Bây giờ, sẩy ra câu gì cũng thấy ngượng. Khi nãy tôi lỡ miệng, bây giờ tới lượt nhỏ Thắm. Nó vừa lấy lại vẻ tự nhiên, chứ nhận ra mình vừa buột ra câu " mai mốt về ở chung" mặt nó lập tức ửng lên.

Lần này, nó không chỉ quay mặt đi, mà co giò chạy mất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3