Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 3-02

Tôi đâu có quên nhỏ Thắm. Tôi vẫn nhớ nó quá chừng đó chứ. Bằng chứng là có không ít lần tôi nằm mơ thấy nó. Tôi thấy tôi và nó hớn hở dắt tay nhau đi vô con suối ở xóm Trong, bì bõm lội từ bờ bên này sang bờ bên kia để hái hoa dong riềng rồi mỗi đứa cầm một nhành hoa đỏ ối trên tay đi lang thang trên đồng có suốt cả buổi chiều gió lộng. Sau những đêm nằm mộng, khi tỉnh giấc tôi thường bắt gặp mình bần thần một lúc lâu và trong đầu luôn mọc ra câu hỏi: Có bao giờ nhỏ Thắm cũng nằm mơ thấy tôi như tôi nằm mơ thấy nó không nhỉ? Tôi hỏi và tôi tự trả lời. Chắc là có!

Tôi thích chơi với nhỏ Phượng không có nghĩa là tôi thích nó cùng một kiểu như tôi thích nhỏ Thắm. Tôi xem nhỏ Phượng như em gái và tôi chắc nó cũng xem tôi như anh trai. Tôi không có em gái, tôi chỉ có chị. Chị Hoài rất thương tôi nhưng chị hay cấm tôi làm chuyện này chuyện nọ. Sau này chơi thân với nhỏ Thắm, tôi mới tìm thấy sự thảnh thơi bên một người con gái. Đó cũng là điều tôi cảm nhận được khi ở cạnh nhỏ Phượng.

Chú tiểu Khôi không biết tâm trạng của tôi. Chú tưởng tôi "thay lòng đổi dạ". Nhỏ Thắm cũng nghĩ như chú nên có lần nó lạnh lùng tuyên bố "Mình không thích Đăng ngày nào cũng xuống chơi với chị em nhỏ Lan đâu". Nhưng đó là chuyện sau này. Còn ngày nhỏ Thắm quay về thị trấn, nó làm tôi hoang mang ghê gớm.

Sau một mùa hè, nó xinh hẳn ra. Tôi không biết ở Chiêu Đàn bà ngoại nó cho nó ăn thứ gì mà khi gặp lại tôi thấy nó không hề giống nhỏ Thắm ngày nào. Tóc nó khác, nước da nó khác, gương mặt nó khác, đôi mắt nó khác, đôi môi nó khác, nói chung thứ gì cũng khác. Nó lột xác như ve sầu khiến tôi không dám lại gần. Tôi chỉ đứng xa xa nhìn trộm nó. Chỉ khi nó quay sang cười với tôi thì tôi mới gặp lại nét quen thuộc của cô bạn cũ.

Nhỏ Thắm cười với tôi hôm khai trường nhưng hôm sau khi tôi ghé nhà rủ nó đi học thì nó lắc đầu:

-Đăng đi trước đi!

Nhỏ Thắm làm tôi ngạc nhiên quá. Bẽ bàng nữa. Vì từ trước đến nay, nó chưa từng từ chối tôi. Tôi không rủ nó đi học, nó còn hờn dỗi trách móc "Đăng xấu quá". Vậy mà bây giờ nó giục tôi đi trước.

Lên lớp Chín, cô Ngại chỉ nhiệm cao hứng xếp con gái ngồi riêng con trai ngồi riêng nên tôi

không còn ngồi cạnh nhỏ Thắm để hỏi nó tại sao nó không muốn đi chung với tôi nữa. Tôi đành tự an ủi ủi: Chắc sáng nay nó bận việc gì đó nên không đi học sớm được.

Hoá ra tôi đã lầm. Ngày hôm sau lặp lại y hệt ngày hôm trước. Chỉ khác chút xíu: người bước ra cửa hàng không phải là nhỏ Thắm mà là mẹ nó.

-Con đi trước đi!

Mẹ nó bằng giọng dịu dàng nhưng tôi tưởng như bà đang chất đá vào lòng tôi. Và khi bà nói tiếp thì tôi nghe như sét nổ bên tai

-Từ nay con đừng ghé rủ bạn Thắm đi học nữa nha con!

Có lẽ khi không còn câu gì để nghe nữa trên cõi đời này thì tôi vẫn không nghe câu mẹ nhỏ Thắm vừa rót vào tai tôi một chút xíu nào. Có cái gì đó như là sự xấu hổ, nỗi tủi thân, niềm tuyệt vọng, tất cả trộn lẫn vào nhau bơm thành một quả bóng căng phồng trong ngực tôi khiến tôi muốn tức thở.

Khi bước đi, tôi nghe khoé mắt cay xè, chiếc cặp đột ngột nặng trĩu trên tay. Mùa hè qua tôi nhớ nhỏ Thắm biết bao, tôi mong ngóng nó từng ngày nhưng ngay khi về thị trấn nó bất ngờ tặng tôi nỗi buồn quá lớn.

Tôi không hiểu tại sao mẹ nhỏ Thắm lại cấm tôi rủ nó đi học, khi mà chúng tôi đã sánh bước bên nhau bao nhiêu năm trời. Hay là bà nhận ra năm nay hai đứa tôi đã lớn? Bà e răng tình bạn của chúng tôi đã không còn giống ngày thơ bé. Bà sợ sự thân thiết giữa tôi và nhỏ Thắm sẽ làm nảy nở thứ tình cảm khác lạ mà theo bà là chưa đến lúc, nhất điều đó sẽ làm cho con gái bà xao nhãng chuyện học hành. Ờ, chắc vậy. Nếu không, bà đã không khắt khe với bạn của con bà đến thế.

Nghĩ vậy, tôi nguôi nguôi được chút. Chỉ một chút thôi, như hớt một lớp váng mỏng bên trên khối sầu trong tâm hồn đứa con trai mới lớn. Cho nên mặt tôi vẫn dàu dàu. Tôi từ giã con đường đi ngang nhà nhỏ Thắm. Tôi không muốn kỷ niệm níu chân tôi. Mỗi sáng, thay vì luồn chợ, tôi đi đường vòng dù vì vậy mà đường đến trường xa hơn.

Để khoả lấp nỗi buồn, tôi quay lại tiệm cho thuê truyện của chú Lãm.

Thấy tôi ôm cặp bước vào, chú Lãm huơ cây nạng toét miệng cười:

-Lâu quá mới gặp con.

-Dạ.

-Con đã ra chàng thanh niên rồi.

-Dạ.

-Từ đây con đến đây nằm đọc truyện chắc không còn bị chị cấm cản?

Tôi lễ phép:

-Thưa chú, con đặt cọc để thuê sách về nhà.

Lớp Chín khác lớp Bảy. Nam sinh lớp Chín không thể lúc nào cũng túi rỗng tiền. Mặc dù tiền tôi kiếm được toàn theo phương pháp "hắc đạo". Một năm trước đây, ba tôi mua về một cái tủ lạnh chạy bằng dầu hoả. Mẹ tôi và chị Hoài pha xi rô cho vào từng túi ni lông nhỏ rồi bỏ vào ngăn đá, bán cho tụi học trò trường Bồ Đề cạnh nhà. Tiền thu được, chị Hoài bỏ vào con heo đất đặt trên đầu tủ lạnh. Chỉ cần một cây kim gút bay một cọng kẽm thò vào rãnh hẹp ở bụng heo, tôi khếu tiền giấy lẫn tiền xu nhanh như chớp.

-Con thuê truyện của Kim Dung hay Cổ Long?- Chú Lãm hỏi tôi.

-Dạ, con thuê truyện Quỳnh Dao.

-Chà, chú bé năm nào đã biết yêu rồi!

Chú Lãm trêu tôi khiến tôi đỏ mặt. Tôi đã biết yêu chưa? Chắc là chưa! Nhưng từ ngày nhỏ Thắm xa lánh rồi với sự ủng hộ của mẹ nó, lần đầu tiên tôi thấy lòng buồn rười rượi. Trước khi nhỏ Thắm đi Chiên Đàn, bên tôi đập cánh như chim. Khi nó quay về, tôi giống hệt con tàu mắc cạn, chả thiết tung tăng cựa quậy.

Tôi đâm ra chán truyện kiếm hiệp. Lệnh Hồ Xung mải uống rượu, Lục Tiểu Phụng chỉ khoái kẹp vũ khí đối phương giữa hai ngón tay. Chẳng ai giúp tôi vơi được phiền muộn. Chẳng ai nói cho tôi biết khi một đứa con gái không thích đi học chung với tôi, tôi phải làm gì.

Tôi vùi đầu vào những chuyện tình sướt mướt của Quỳnh Dao, thấy đám trai gái trong truyện bị tình yêu làm cho bươu đầu sứt trán, tự nhiên thấy mình cũng được an ủi phần nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3