Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-13
Nhỏ Thắm không có nhà.
Buổi chiều chợ bắt đầu vãn nên khách vào mua bún thưa thớt. Bà ƯỚc ngồi sau sạp hàng, thấy bọn tôi đứng lố nhố trước cửa liền hấp tấp bước ra.
-Bạn Thắm bị rắn cắn, đang nằm trên nhà thương, tụi con lên thăm bạn đi!
Tôi cố tình đứng nấp sau lưng mấy đứa bạn, cứ sợ mẹ nhỏ Thắm nhận ra tôi. Tôi vẫn nhớ hoài câu "Từ nay con đừng ghé rủ bạn Thắm đi học nữa nha con" bà nói với tôi hồi đầu năm học. Bây giờ hôn ước của con bà đã hủy bỏ, bà không còn cấm cản tôi nữa nhưng tôi vẫn ngại ngùng khi phơi mình ra trước mắt bà.
-Bạn Thắm đi đâu mà bị rắn cắn hả cô? - Nhỏ Ngọc lo lắng hỏi thay cho cả bọn.
Bà ƯỚC thở dài:
-Con nhỏ đó chẳng biết nó ăn trúng thức gì mà tự nhiên vô suối ngồi cho rắn mổ. May mà có người ở trong xóm Trong phát hiện chở đi cấp cứu kịp.
Cứ như ai quất roi vào lưng tôi. Tôi liếc chú tiểu Khôi, thấy chú cũng đang kín đáo nhìn tôi. Hóa ra nhỏ Thắm bị rắn cắn là do nó dọ dẫm lần về kỷ niệm. Những ngày vừa qua, tôi không thèm ghé nhà rủ nó đi học chắc nó buồn lắm. Chắc nó cũng giống như tôi, khi nhớ đến người bạn ấu thơ chỉ biết đi tha thẩn một mình vào con suối xóm Trong ngồi ôn lại những ngày xưa cũ. Lòng rưng rưng, tôi lẽo đẽo theo tụi bạn đi về phía nhà thương thị trấn. Tiệm vải nhà chị Hòe trước cổng chợ lác đác người vào ra. Lúc chị Hòe còn đứng trông coi cửa tiệm, khách nườm nượp. Khách Hà Lam lẫn khách tứ xứ đổ về coi mắt hoa khôi. Từ ngày chị đi lấy chồng, tiệm vắng teo. Có lẽ đó là lý do dạo này mỗi lần đi ngang nhà chị, tôi cứ thấy buồn man mác. Cách tiệm vải nhà chị Hòe một quãng là tiệm cho thuê truyện của chú Lâm. Nửa tháng trước, chú tuyên bố đóng cửa tiệm vì ế khách. Khách thuê truyện ăn dầm nằm dề như tôi nay đã lớn, đã có những tâm mới, không còn bị Lệnh Hồ Xung, Trương Vô Kỵ của Kim Dung hay Mộ Hòe, Hàn Ni của Quỳnh Dao níu chân. Lúc đi ngang tôi ngó vào, thấy chú Lãm đang huơ nạng chỉ trỏ và theo những gì tôi nhìn thấy, tiệm cho thuê truyện hình như sắp trở thành quán bia. Trước nhà nhỏ Ngọc, con mắt vẫn đang ngự trên cao trầm mặc quan sát cõi nhân sinh và khi ngước lên, tôi thấy nó đang nhìn tôi ra chiêu quở trách: "Sao chú bé chưa chịu làm hòa với bạn Thắm?".
Đó là tiếng nói của con mắt trên vách nhà nhỏ Ngọc hay tiếng nói vọng ra từ đáy lòng tôi, tôi chẳng biết. Tôi chỉ biết thời gian qua, tôi ngỡ ngàng nhận ra tôi đã nghĩ oan cho nó nhiều thứ. Giống như tôi tự dưng lên một phiên tòa, nhốt nó vào đó và bắt đầu phán xét nó mà không cho nó mở miệng bào chữa.
Trời bắt đầu sập tối khi bọn tôi bước qua cổng nhà thương. Từ trong các dãy phòng ánh đèn hắt ra khiến đám phù du kéo tới bu đầy.
Giường của nhỏ Thắm cách giường ông Hoạch không xa lắm. Tôi không rõ ông Hoạch có biết cô bé đang nằm với dây truyền huyết thanh lủng lẳng trên cọc mùng đằng kia là con dâu hụt của ông không. À, khi nhìn thấy ông ƯỚC chắc chắn là ông đã đoán ra.
Ba nhỏ Thắm đang ngồi trên chiếc ghế thấp cạnh giường con gái. Thấy tụi tôi đến thăm, ông gật đầu:
-Sau khi uống thuốc và thở ô-xy, bạn Thắm đã qua cơn nguy kịch rồi tụi con à.
Nhỏ Thắm nhắm nghiền mắt vẻ mệt mỏi. Nghe tiếng lao xao, nó từ từ mở mắt ra và đôi môi xám ngoét của nó cố nặn một nụ cười khi nhìn thấy bọn tôi.
Khi lướt qua mặt tôi, ánh mắt của nó như ngừng lại vài giây hoặc là tôi tưởng tượng thế nhưng dù sao cảm giác đó vẫn khiến tôi bâng khuâng cảm động. Tôi bất giác xốn xang khi nhớ lại bốn năm về trước, nó cũng nằm ở đây cùng với tôi khi hai đứa được ông Cứ và anh Thắng vớt từ dưới bàu lên và lúc đó nó từng quay sang nhoẻn miệng cười với tôi bằng đôi môi tái nhợt y như lúc này. Ờ, đã bốn năm nay rồi sao ngỡ như mới hôm qua.
Ở bên cạnh, chú tiểu Khôi có vẻ ngượng ngập. Tôi thấy chú thoạt đầu thõng hai tay bên hông, rồi dường như không yên tâm chú chắp tay sau lưng, một lát lại lóng ngóng vòng ra khoanh tròn trước ngực. Mặc dù nhỏ Thắm không biết chú là con ông Hoạch nhưng trong phòng bệnh lúc này ngẫu nhiên có mặt cả ba chú, ba nhỏ Thắm lẫn nhỏ Thắm, tình thế đó khiến chú loay hoay trông giống hệt một con mèo sảy chân vào thùng bột.
Trên đường về, khi tôi và chú rẽ vào con đường đất chạy ngang chùa Giác Nguyên, tôi đập vai chú, cười khì khì:
-Lúc này trong phòng tập trung cả cô dâu chú rể lẫn hai nhạc phụ đại nhân, thật là nhộn nhịp!
-Đăng có thôi đi không!
Chú tiểu Khôi nạt. Đột nhiên chú hạ giọng:
-Đăng nè!
-Gì?
-Bây giờ thì tôi biết tại sao ba tôi bỗng dưng nhắc lại chuyện hứa hôn ngày xưa với ba nhỏ Thắm rồi.
-Tại sao?
Tôi nhướn mắt hỏi, nhưng rồi tôi hiểu ngay:
-À, lâu nay ba chú bệnh tật kéo dài, cứ nghĩ mình không qua khỏi nên vội vàng thu xếp chuyện này chứ gì!
-Ờ.
-Chúc mừng chú nha. Lần này khỏi bệnh, ba chú chắc sẽ không chì chiết chú nữa. Ông thừa sức sinh cho nhỏ Lan nhỏ Phượng cả mớ em trai mà.
Trong bóng đêm chập choạng, chú tiểu Khôi im lặng rảo bước bên cạnh tôi. Tuy chú không nói gì, tôi tin chú đang cảm thấy nhẹ nhõm như vừa chui ra khỏi đống gạch mà ba chú đã trút xuống cuộc đời chú mấy tháng nay.