Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-14
Trước khi chia tay chỗ cổng trường Bồ Đề, chú tiểu Khôi bất thần hỏi tôi:
-Đăng còn giận nhỏ Thắm không?
Nhớ đến những gì xảy ra gần đây, nhất là chuyện nhỏ Thắm vừa bị rắn cắn ở con suối xóm Trong, tôi đã định nói "Hết rồi!" nhưng đến phút chót tôi bỗng ngập ngừng sửa lại:
-Hết được chín mươi phần trăm.
-Sao Đăng giận dai vậy? Mười phần trăm kia giữ lại làm gì?
Tôi cựa quậy người:
-Tại tôi vẫn chưa quên được buổi trưa nó đạp xe lên nhà tôi để "hỏi tội" tôi vụ tờ giấy chú gián trước nhà nó.
Chú tiểu Khôi đột ngột cụp mắt xuống, nhè nhẹ thở ra:
-Tôi không phải là người dán tờ giấy đó.
-Chú nói sao? - Tôi sửng sốt, trong một lúc tôi tưởng mình nghe lộn, hoặc chú tiểu Khôi nói lộn. -Thú thật là tôi không dán tờ giấy đó. - Chú tiểu Khôi tặc lưỡi đáp, vẫn nhìn xuống đất. - Người xuất gia như tôi nửa đêm đi rình mò trước của nhà người ta coi sao được.
Tôi cắn chặt môi:
-Chứ ai dán? Thằng Phan hả?
-Không. Chính nhỏ Thắm dán. Tôi đưa tờ giấy cho nó để nó tự dán.
Suýt chút nữa tôi đã bay lên vì kinh ngạc. Trong hàng chục giả định, đây là giả định không hề xuất hiện trong đầu tôi. Trong những giấc mơ táo bạo nhất tôi cũng không bao giờ mường tượng thủ phạm là nhỏ bạn của tôi.
Tôi bần thần hỏi lại, giọng vo ve như tiếng muỗi:
-Nhỏ Thắm?
Thực ra đó không phải là một câu hỏi. Chỉ là một tên người vẳng ra từ đâu đó trong đáy lòng tôi.
Là sự ray rứt ngân lên thành tiếng. Là nỗi xúc động vô bờ bỗng chốc về lấp đầy.
Tôi thừ ra không biết trong bao lâu. Mãi một lúc tôi mấp máy môi, hỏi như mơ ngủ:
-Vậy tại sao nó còn nghi tôi là thủ phạm?
Chú tiểu Khôi ngước mắt lên, chậm rãi:
-Nó vờ nghi Đăng là thủ phạm để Đăng không nghi nó là thủ phạm thôi.
-Nhưng tại sao chứ? - Tôi kêu lên, có cảm giác cả đầu lẫn cổ đang nhúng vào mớ bùng nhùng.
-Bạn Phan đoán là do nhỏ Thắm xấu hổ.
-Lại thằng Phan! - Tôi mím môi - Nhỏ Thắm xấu hổ vì chuyện gì?
-Vì cái câu "Con gái lớn lên phải lấy được người chồng mình thương". Câu đó do bạn Phan nghĩ ra nhưng nhỏ Thắm tự tay dán lên có khác nào nó tuyên bố nó "thương" Đăng?
Trong ánh đèn hắt ra từ bên kia đường, tôi thấy một nụ cười thấp thoáng trên môi chú tiểu Khôi. Nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào phản ứng với chú. Lòng tôi lúc này giống như con tàu bị sóng đánh, không biết phải neo cảm xúc của mình vào đâu. Tôi biết nhỏ Thắm không suy nghĩ gì sâu xa khi dán từ giấy đó lên vách. Mục đích duy nhất của nó là phản đối chuyện hôn nhân áp đặt của ba nó. Nhưng khi tờ giấy được treo lên, nằm nghĩ tới nghĩ lui nó mới giật mình xấu hổ. Có lẽ vì vậy mà ngay trưa hôm sau nó lật đật đạp xe đi tìm tôi vờ "hỏi tội". Vậy mà tôi không hiểu nỗi khổ tâm của nó. Tôi toàn nghĩ xấu về nhỏ bạn của mình. Tôi tưởng nhỏ Thắm hằm hè tôi vì bị ba đánh đòn, nhất là vì tôi phá đám chuyện lấy chồng của nó. Chính vì sự ghẻ lạnh của tôi mà nó phải một mình lần vào con suối năm xưa để bị rắn cắn đến suýt chết.
Lòng ngập tràn hối hận, tôi vùng quay người:
-Tôi phải quay lại nhà thương thăm nhỏ Thắm lần nữa.
Chú tiểu Khôi chộp tay tôi:
-Ở nhà đi, Đăng!
-Chú đừng cản tôi. - Tôi gầm gừ - Tôi phải đi xin lỗi nó.
Chú tiểu Khôi vẫn nắm chặt tay tôi:
-Để cho nhỏ Thắm nghỉ ngơi. Hơn nữa, có ba nhỏ Thắm bên canh mà Đăng nói được gì!
Chú tiểu Khôi hoàn toàn có lý. Nhưng vì chú có lý mà tôi đâm cáu. Tôi hất tay chú ra:
-Còn chú nữa! Chuyện tờ giấy sao chú lừa tôi? Chú tu hành mà nói dối như Cuội!
-Tội lỗi, tội lỗi quá! - Chú tiểu Khôi chắp hai tay trước ngực. - Tôi đã sám hối trước Phật tổ rồi.
Tôi cũng bất đắc dĩ nói dối Đăng có một lần đó thôi.
Thấy quai hàm tôi vẫn bạnh ra, chú tặc lưỡi trần tình:
-Nhỏ Thắm đâu có cho tôi nói. Chưa kể chuyện này nếu lộ ra ngoài, ba nó sẽ giết nó mất!
Tôi hậm hực:
-Nhưng không nói ra thì chú giết tôi!
-Thôi mà, Đăng! - Chú tiểu Khôi đấu dịu - Ngày mai Đăng ghé rủ nhỏ Thắm đi học, mọi chuyện sẽ lại như xưa thôi.
-Khi nãy bác sỹ bảo ngày mai nhỏ Thắm chưa đi học được.
-Vậy thì ngày mốt.
Tôi huých vào vai chú, giọng hăm dọa:
-Ngày mốt chú phải đi với tôi đó nghe!