Chí Tôn Vô Lại - Chương 322

Chí Tôn Vô Lại
Chương 322: Chuyện thần bí
gacsach.com

"Quỷ... gặp quỷ rồi." Tiểu Lôi cười khổ, nhìn lại tấm ảnh trên tay. Khuôn mặt tên Tây Môn trên đó như mang theo nét cười quỷ dị, nhìn không khác gì một người con gái xinh đẹp, nhưng càng nhìn lại càng thấy cổ quái. Tên gia hỏa này đã bốn mươi tuổi sao? Nhìn ảnh thì chẳng khác gì mới ngoài hai mươi. Chẳng lẽ hắn cũng là một tu hành giả, che dấu tuổi thật của bản thân?

Đầu Tiểu Lôi chợt nóng bừng lửa giận. Mẹ kiếp! Bốn chục tuổi đầu rồi còn dám tán tỉnh Điền Kha Nhi? Trâu già đòi gặm cỏ non à? Thằng già dê không nên nết!

Bất quá, Tiểu Lôi chợt tự thấy ý nghĩ này của mình cũng hơi quá đáng. Người tu hành sống đến vài trăm năm là chuyện thường. Trong mắt họ mấy chục năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, chứ tầm bốn mươi tuổi thì... Đến như gia quyến nhà mình toàn hoa yêu với xà tinh cũng đã làm bạn với ông trời được mấy nghìn năm rồi. Tên kia mà là "Trâu già gặm cỏ non" thì hắn là cái thể loại gì đây? Chẳng lẽ là "Trâu non ăn cỏ già à'? Tiểu Lôi suy nghĩ lung tung trong lòng, không khỏi cảm thấy hơi buồn phiền. Hắn liền đứng dậy, cố nở một nụ cười, nói: "Tốt, cảm ơn mọi người."

"Hừ, chỉ là giết một Thánh kỵ sĩ thôi mà. Tuy cũng có chút thực lực, nhưng chưa đủ để up hiếp ta." Tiểu Lôi vẫn có phần hậm hực. Cái cảm giác này, chính là của nam nhân thường có đối với tình địch của mình.

"Ta phải nhắc nhở ngươi điều này" Diệp Bất Quần mỉm cười, nói: "Mặc dù khi xưa DuPont có thể dễ dàng đánh bại một kỵ sĩ khác, để giành lấy danh hiệu Thánh kỵ sĩ nhưng không có nghĩa thực lực đủ để đánh bại một Thánh kỵ sĩ thực sự. Ngươi cũng biết mà, thực lực của Thánh kỵ sĩ và kỵ sĩ thường khác nhau xa.

Constantine bên cạnh nói thêm: "Đúng vậy, như bản thân ta, trước đây khi ta cùng một kỵ sĩ khác tranh đấu, mặc dù lúc ấy hai bên ngang sức, nhưng sau khi ta trở thành Thánh kỵ sĩ, thực lực của ta đã vượt xa hắn nhiều. Đó là bởi vì, sau khi thắng được tuyển làm Thánh kỵ sĩ, sẽ được Thiên sứ đón nhận, ban cho lực lượng Thiên sứ. Một khi có được lực lượng của Thiên sứ thì thực lực ta đã tăng thêm một bậc. Chỉ có lúc đấy mới thực sự là Thánh kỵ sĩ."

"Ngược lại mà nói, hiện ta đã bị lấy mất danh hiệu Thánh kỵ sĩ nên cũng không thể dùng đến lực lượng Thiên sứ nữa. Thực lực ta thật sự đã giảm nhiều rồi." Diệp Bất Quần giải thích thêm

"Tốt rồi, cám ơn ngươi cung cấp cho ta thêm tin tức." Tiểu Lôi cười: "Mặc kệ như thế nào, ta cũng đã nảy sinh hứng thú đối với cái tên DuPont này?"

"Ngươi phải đi sao?" Diệp Bất Quần hỏi. "Tên DuPont đó rốt cuộc là thế nào? Ngươi bị phiền toái gì hay sao? Hay là có quan hệ gì với hắn?

"Ừ, kể như là cũng có một chút"

Diệp Bất Quần nghiêm mặt nói: "Ta biết ngươi rất lợi hại... Thế nhưng, nếu ngươi gặp được tên gia hỏa đó, ta khuyến cáo ngươi phải cẩn thận một chút. Ta vẫn cảm thấy tên đó rất đáng sợ." Do dự một chút, lại nói tiếp: "Thậm chí ta cảm giác khi đó hắn phô diễn thực lực, căn bản không phải là thực thực chân chính của hắn."

Diệp Bất Quần giải thích: "Ngươi có biết tại sao ta không hề luyện Thánh quang Thập Tự kiếm đến mức mạnh nhất, mà chỉ chăm chú vào rèn luyện các động tác cơ bản của kiếm thuật, như đột kích chăng? Chính là bởi vì năm đó sau khi xem hắn giao đấu, ta đã thực sự bị rung động mạnh mẽ, không những thế còn có được rất nhiều cảm hứng.

"Ta sẽ chú ý." Tiểu Lôi nói xong, chuẩn bị cáo từ.

Trước khi hắn đi, Diệp Bất Quần đột nhiên ấp úng "Lôi..."

"Cái gì?"

"Cảm ơn ngươi." Ngữ khí Diệp Bất Quần có phần phức tạp.

"Cảm cảm cái gì." Tiểu Lôi bật cười: "Đêm nay ngươi cho ta biết nhiều thứ, phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng."

"Cảm ơn ngươi đêm nay đã đàm đạo cùng ta, còn chỉ điểm cho ta rất nhiều. Còn nữa, rất rất nhiều việc khác đều phải cảm ơn ngươi." Giọng Diệp Bất Quần một mực thành khẩn khiến Tiểu Lôi cũng cảm thấy có chút cổ quái. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ phấy tay rời đi.

Ngày thứ hai, Tiểu Lôi suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định đi gặp Điền Chấn. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi phòng đi xuống lầu thì thấy đám nữ nhân trong nhà đang ở phòng khách, mà ngồi trên ghế dài là một người khách. Không phải ai khác mà chính là tên đồ đệ của Tiểu Lôi, Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vừa thấy Tiểu Lôi đi xuống đã nhiệt tình lớn tiếng hô: "Sư phụ!" Sau đó lập tức nhảy đến ôm chầm lấy Tiểu Lôi, giọng điệu u oán tức giận nói: "Sư phụ, người đã rất nhiều ngày không có gặp con. Bây giờ cũng phải dạy con một vài tuyệt chiêu mới đi chứ?"

Tiểu Lôi cười khổ nói: "Ngươi sao lại đến đây?" Tiểu Bạch lúc này mới thôi cười, vẻ mặt ra điều thần bí nói: "Sư phụ, con đến kể cho người một sự tình rất kỳ quái."

"Sự tình kỳ quái?" Tiểu Lôi đã đến trước mặt mọi người, hỏi.

Bảo Nhi ôm Bối Nhi trong lòng, một tay chống cằm, mắt thấy Tiểu Lôi đã đến, cũng kêu lên: "Ba ba, người lại đây nghe này. Tiểu Bạch thật sự phát hiện một chuyện kỳ thú vô cùng. Con nghĩ thành phố này của chúng ta bị quỷ ám rồi."

Tiểu Lôi nhìn Diệu Yên, thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng thì cũng biết đây không phải việc đùa. Hắn quay sang hỏi Tiểu Bach: "Chuyện là như thế nào?" Tiểu Bạch lại cười giảo hoạt: "Sư phụ, chuyện này, cũng là do con khó lắm mới nghe lại từ người ta. Người xem..."

"Được rồi..." Tiểu Lôi cười: "Ngươi nói đi, nếu việc ngươi nói thật sự thú vị thì ta sẽ dạy ngươi một loại pháp thuật mới?"

Tiểu Bạch nói: "Ồ? Pháp thuật loại gì? Có thể dạy con bay được không?"

Tiểu Lôi lắc đầu: "NO" (tiếng Anh: không)

"Nhưng mà con muốn học bay!" Tay Tiểu Bạch đập đập như chim vỗ cánh.

"Tiểu Bạch thân ái, nếu ngươi còn không nói, ta quăng ngươi ra khỏi cửa bây giờ." Tiểu Lôi thở dài.

"Nhưng, cho dù là học sinh đang đi học cũng có quyền được chọn môn học mình thích mà." Tiểu Bạch tranh cãi.

"Vậy thì..." Tiểu Lôi đảo mắt: "Ta không thể dạy ngươi bay được rồi. Nhưng ta có thể truyền cho ngươi một loại pháp thuật mới khác." Dứt lời, mắt nhìn Bảo Nhi nói: "Bảo Nhi, con đem Thánh Quang thập tự kiếm biểu diễn một chút."

"Dạ!" Bảo Nhi đẩy Bối Nhi đang trong lòng ra, nhảy đến giữa phòng. Chỉ thấy rút ra từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm không biết giấu từ đâu, thân kiếm uyển chuyển như thân rắn. Cổ tay khẽ lắc, kiếm phong lập tức phát ra thẳng tắp! Bảo Nhi hai tay cầm kiếm, chân lui về sau một bước, miệng khẽ hô, chỉ thấy kiếm phong phát ra ào ạt, mang đầy khí tức của thần thánh đấu khí. Đúng là kỹ năng đặc biệt của kỵ sĩ Vatican đã học được từ Diệp Bất Quần.

Tiểu Lôi định nói "Dừng tay" thì đã chậm một nhịp, Bảo Nhi xuất thủ rồi. Xoạt một tiếng, trên kiếm phong hiện ra một quầng sáng hình bán nguyệt. Quầng sáng rít lên một tiếng rồi bay ra chém về phía cửa phòng khách..

Ầm một tiếng! Từ chỗ Bảo Nhi đến cửa phòng khách chỉ khoảng chừng mười mét, mặt đất bị rạch một đường rất sâu. Tiểu Lôi lặng đi một giây, mới gào lên: "Nhà của ta..."

Nguyệt Hoa thở dài nói: "Phu quân, chàng yên tâm. Sự tình kiểu này đâu phải lần đầu xảy ra, chúng ta đều chuẩn bị rồi. Chỉ mất chút sức là làm lại được nền nhà, còn như cánh cửa này, sửa lại chút là được. Cửa chính cũng vậy. Nhưng mà..."

Tiểu Lôi quay nhìn Bảo Nhi kêu lên: "Thanh kiếm này là con lấy ở đâu ra?" Rồi lại nhìn sang Diệu Yên.

"Đừng nhìn thiếp, không phải do thiếp đưa." Diệu Yên thở dài: "Bảo Nhi nhà ta thật thông minh, biết chúng ta sẽ không cấp pháp bảo gì cho nó. Mới từng này tuổi đã nghiên cứu học xong luyện đan lẫn luyện kiếm. Thanh kiếm này là tự nó luyện chế ra đấy." Dừng một chút, Diệu Yên nói thêm: "Mặc dù hao phí hết ba khối tinh thiết phách, nhưng so với năm đó có người dùng hết cả đồ tốt dự trữ của một môn phái mà chỉ luyện được có một con thái đao, thì giỏi hơn nhiều."

Tiểu Lôi chỉ há hốc mồm, ngẫm nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng nói: "Nhưng chẳng lẽ nàng cho nó mỗi ngày mang kiếm đi học?"

Bảo Nhi rất có cốt khí nói: "Thân là một tu kiếm giả, kiếm không rời thân mới đúng là là kiếm đạo!"

"Lời này là ai dạy nó vậy?" Tiểu Lôi nói.

"Là nhị đồ đệ Việt Sư của chàng." Diệu Yên trả lời.

Tiểu Lôi sắc mặt tái mét, trừng mắt nhìn Bảo Nhi: "Cho con một phút để biến ngay khỏi đây, sau đó vứt kiếm này lại trong phòng, rồi lấy sách vở đi học đi. Từ giờ trở đi không được mang theo pháp bảo gì hết. Tiểu nha đầu, nếu để ta biết con còn... hắc hắc, con chết chắc rồi. Còn nữa, phá hoại như vậy, ta cắt hết tiền tiêu vặt của con!

Bảo Nhi thè lưỡi rồi bỏ chạy nhanh như khói.

"Phu quân..." Lúc này Diệu Yên mới cười nói: "Bảo Nhi đã tám năm không được cho tiền quà rồi..."

"... Vậy thì cắt luôn cả lì xì" Tiểu Lôi bất lực rên rỉ một tiếng, lúc này mới trừng mắt nhìn sang Tiểu Bạch: "Hiện tại tâm tình vi sư không được tốt, ngươi tốt nhất nói nhanh lên đi. Bằng không, coi chừng ta phế luôn võ công của ngươi!"

Tiểu Bạch còn đang đắm chìm nhớ lại một kiếm của Bảo Nhi, nghe vậy đột nhiên tỉnh ngộ đi tới, hoan hô nói: "Sư phụ! Người muốn dạy con loại kiếm thuật Bảo Nhi muội vừa biểu diễn hay sao? Thật tốt quá!"

"Còn không nói mau? Ta lại đem ngươi làm hình nhân cho Bảo Nhi luyện tập mỗi ngày bây giờ." Tiểu Lôi ngồi phịch xuống ghế, bực tức nói.

"Dạ dạ, để... để con nói."

Tiểu Bạch đằng hắng rồi kể: "Sư phụ, con hiện giờ đang làm ở bệnh viện, người cũng biết rồi. Ừm, do con là người ngoại quốc, hơn nữa lại rất giỏi chuyên môn nên hiện tại đã được lên làm chủ nhiệm, quản lý các bác sĩ khác." Tiểu Bạch kiêu ngạo nói: "Ngay cả viện trưởng với rất nhiều chuyên gia giỏi khác cũng phải cố quan hệ tốt với con."

"Nhưng mà vấn đề chính, là là là..." Giọng nói của Tiểu Bạch bỗng trở nên gấp hơn: "Bệnh viện chỗ con làm có một vị phó viện trưởng, tuổi còn trẻ nhưng cũng là một bác sĩ rất giỏi về xét nghiệm tử thi. Đa số cảnh sát chuyên ngành này cũng đều là học sinh của anh ta. Hôm qua con và anh ta đang trong phòng làm việc cùng thảo luận một ca bệnh mới, thì có một vài cảnh sát và bác sĩ đến tìm anh ta." Nói đến đây, Tiểu Bạch bỗng thanh minh nói: "Con không hề cố ý nghe lén, chỉ là chắc sư phụ cũng biết, từ khi người dạy cho con một ít bản lãnh, thính lực cùng ngũ quan của con phát triển trở nên vô cùng nhạy cảm! Hơn nữa, cách âm giữa các phòng trong bệnh viện cũng kém. Thế nên dù bọn họ bảo con ra ngoài để đàm luận, con ở phòng làm việc vẫn nghe thấy được bọn họ nói chuyện."

Bộ mặt Tiểu Bạch ra vẻ thần bí: "Bọn họ thảo luận một sự tình rất kỳ quái. Vấn đề là như thế này, gần đây bên cảnh sát phát hiện một thi thể, tình trạng của tử thi đấy rất cổ quái. Cảnh sát xét nghiệm không biết giải thích thế nào, nên đành phải đến nhờ vị phó viện trưởng này giúp đỡ."

"Rồi, sau đó thì sao?"

"Con nghe được bọn họ nói chuyện, nghe nói... Thân thể của người chết này thật kỳ lạ, không hề mục nát, mà lại là hoàn toàn... ừm, hoàn toàn khô héo! Xét nghiệm sơ bộ thì thấy chuyện này thật không giống như bình thường, vì máu trong cơ thể như đã bị hút sạch. Hơn nữa, trên tử thi đó không hề có dấu vết của một vết thương trí mạng nào cả. Theo như giám định thì chính là do mất máu quá nhiều dẫn đến suy yếu nội tạng mà chết.

"Hả?" Tiểu Lôi thần sắc ngưng trọng, hít sâu một hơi.

"Vấn đề là ở đấy. Người bình thường mà chết thì cũng phải chết do bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng, mà trường hợp này sao lại chết vì không còn máu? Sư phụ nghĩ xem, vì sao vô duyên vô cớ lại bị hút hết máu mà chết, mà hút rồi thì số máu đấy để đâu? Trên cơ thể nạn nhân chỉ có một vết thương rất nhỏ, mà lại không phải ở chỗ yếu hại. Xét nghiệm cho thấy, hình dáng của vết thương này cũng rất lạ, hình như máu trong người từ đấy mà thoát ra. Vết thương chỉ to chưa đến hai centimét thì làm sao làm chảy hết máu của một người tuổi còn trẻ dễ thế được?"

Sắc mặt Tiểu Bạch dần dần ngưng trọng: "Sau đó, con định tiếp tục nghe thêm thì họ đã đi rồi. Lúc ấy con cảm thấy rất kỳ quái. Đến chiều, lúc vị phó viện trưởng về nhà, con lẻn vào phòng ông ta thì phát hiện được một ít tài liệu, có lẽ là đem từ sở cảnh sát về. Bên trong còn có mấy bức ảnh."

Tiểu Bạch rút từ túi áo ra ba bức ảnh đặt lên mặt bàn. Bức thứ nhất là hình tử thi. Người chết là một cô gái trẻ, tử trạng cực kỳ khô héo, tóc cũng sắp rụng ra rồi. Nhưng nhìn hai gò má đầy đặn trên ảnh cũng đoán được, lúc còn sống, nàng hẳn là rất xinh đẹp. Bức ảnh thứ hai chụp hình vết thương. Vết thương nằm phía trái cổ nạn nhân, cũng không lớn mà chỉ có hai lỗ nhỏ. Da thịt xung quanh xám ngoắt. Bức ảnh còn lại chụp cận cảnh miệng vết thương đang bị vạch ra, hiện rõ cả da thịt bên trong.

Một lúc sau Tiểu Lôi ngẩng đầu đăm chiêu nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vội nói: "Sư phụ yên tâm. Mấy tấm hình này là do con sao lại, mấy bức ảnh gốc con đã đem trả lại rồi. Con cũng không định nghe lén, ai ngờ... chuyện này thật đáng sợ. Sư phụ, lúc con nhìn thấy mấy tấm ảnh đã lập tức nghĩ đến Hấp Huyết Quỷ! Nhất định là do Hấp Huyết Quỷ làm. Nhưng ở phương Đông cũng có Hấp Huyết Quỷ sao?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3