Chí Tôn Vô Lại - Chương 323
Chí Tôn Vô Lại
Chương 323: Hấp Huyết Quỷ Chi Gia!
gacsach.com
"Long Nhãn, trời ạ, xem ra thân thể ngươi thật sự phải rèn luyện cho tốt một chút." Tây Môn mặc một bộ quần áo thể thao rộng rất vừa người, đi một đôi giày chạy bộ thoải mái, đang cầm một cái khăn lông quấn quanh cổ lau mồ hôi - đương nhiên, thật ra trên trán hắn ngay cả nửa giọt mồ hôi cũng không có.
Tây Môn vừa mới bước từ trên một cái máy chạy bộ hình dạng rất phô trương rất độc xuống. Đây là một cái máy chạy bộ kiểu dáng mới vừa được một công ty tại Châu Âu giới thiệu hai tháng trước, điều chỉnh được tốc độ chạy tuỳ theo hình dáng của mỗi người. Trước mặt còn có một cái máy vi tính mini, trực tiếp cung cấp dịch vụ internet, làm cho người ta có thể vừa vận động, vừa nghe nhạc. Hơn nữa phía trước còn có một màn hình rộng, trên đó là hình ảnh giả lập bốn chiều, độ chân thật đạt tới 15%. Lúc đang chạy, mặc dù ở trong phòng, cũng sẽ làm cho người sử dụng cảm thấy dường như mình đang ở khu dã ngoại - tất cả cảnh vật đều có thể điều chỉnh, thậm chí kể cả nhiệt độ!
Đương nhiên, một vật như thế, giá cả càng kinh người, riêng giá trị đã vượt xa một chiếc xe thể thao Ferrari!
Tây Môn tiện tay tắt màn hình, con số hiển thị cuối cùng trên đó là: mười cây số.
Trên một cái máy chạy bộ khác y như thế, Long Nhãn đã mệt đến nỗi cơ hồ muốn ngã xuống.
"Đại nhân, rất xin lỗi." Trên mặt Long Nhãn trình ra vẻ cười khổ: "Ngài có lẽ đã quên, ta là một gã Huyết thân. Xét khả năng, ta với một người bình thường không có gì khác nhau. Ta cũng không hề sở hữu loại thân thể siêu cường của chủng tộc chúng ta..." Hắn liếc nhìn Tây Môn, dò xét nói: "Đại nhân. Tựa hồ hôm nay tâm tình của ngài rất không tệ?"
"Không tệ." Tây Môn mỉm cười: "Hôm nay đã là ngày hai mươi sáu. Ngươi quên rồi sao? Hôn lễ của ta đã định vào cuối tháng, từ giờ đến đó chỉ còn bốn ngày nữa."
"Nhưng, thứ cho ta mạo muội, ngài thật sự định cưới cô gái loài người kia sao?" Long Nhãn thở dài.
"Vì sao lại không? Nàng rất mỹ lệ. Hơn nữa đúng là kiểu người ta thích."
"Nhưng... cô ấy là loài người." Long Nhãn dùng từ dè dặt: "Đối với chúng ta mà nói, loài người chẳng qua chỉ là thức ăn của chúng ta mà thôi. Chuyện này phải nói là thật sự có chút hoang đường... giống như là loài người sẽ thích một con gà trên bàn ăn của bọn họ sao? Hoặc là loài người thích con bò mà bọn họ ăn..." Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy một tia hàn khí, chỉ cảm giác được nhiệt độ không khí chung quanh dường như chợt giảm đột ngột!
Trên mặt Tây Môn vẫn mang theo nét cười, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên băng lãnh!
"Long Nhãn." Hắn cười trông ung dung như vậy, nhưng thanh âm lại lạnh như băng! Hắn chậm rãi nói: "Có lẽ cái đầu thông minh của ngươi đã quên một chuyện! Cha ta, chính là một nhân loại thuần chủng! Trừ phi ngươi cho rằng cha ta, cũng là... 'Thức Ăn' như ngươi nói?"
Trên trán Long Nhãn lập tức chảy mồ hôi lạnh!
"Không, không, không phải... ta không phải có ý này, đại nhân..." Hắn cúi cái đầu thấp kém xuống.
Mục quang Tây Môn giống như lợi kiếm liếc hắn chỉ mấy giây, đột nhiên nở nụ cười ha ha. Trong ánh mắt hắn lại xuất hiện vài phần tình cảm, chỉ là tiếng cười kia lại càng làm cho Long Nhãn thêm dựng tóc gáy!
"Được rồi được rồi. Long Nhãn. Ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi." Hắn tùy ý phất tay, mỉm cười, nói: "Ngươi nói không sai, loài người là thức ăn. Nhưng để đạt được mục đích của chúng ta, có lúc, nhất thiết phải làm một số việc mà chúng ta tịnh không thích, không phải sao?"
Thần sắc hắn dường như rất nhẹ nhàng, sau đó bước nhanh ra bên ngoài. Mới vừa đi đến cửa, bỗng nhiên chợt xoay người lại, tựa hồ cố ý lại vô ý giống như liếc Long Nhãn, ngữ khí dường như cũng hời hợt:
"Ồ, đúng rồi, Long Nhãn, có lẽ ngươi không biết... phụ thân thân sinh của ta, cũng chính là loài người kia... hắn vào lúc cuối, chính là bị mẫu thân của ta hút sạch máu mà chết... ngươi xem, đó là sự tình thú vị cỡ nào a! Ha ha ha ha ha..."
Mang theo một tràng cười, Tây Môn bước nhanh ra khỏi phòng.
Long Nhãn lưu lại mà sắc mặt tái nhợt, qua mấy giây sau, mới vô lực lau lau mồ hôi. Thở thật sâu ra, miệng thấp giọng lầu bầu nói: "Sa tăng tại thượng, thỉnh ngài nhất định phải trừng phạt cái lão gia hoả đã phái ta tới phục dịch cho tên điên này! Gia hoả này tuyệt đối là tên điên! Tên điên!"
Có lẽ vận khí của Long Nhãn thật sự không quá tốt, hắn vừa mới ra khỏi cửa phòng, đối diện đã thấy Tiêu tiến lại! Đối với vị cao thủ bậc thầy này của kỵ sĩ đoàn Vatican, hắn tuyệt đối không dám trêu chọc vào. Hắn có thể khẳng định, nếu không phải lần này giữa Vatican và Hắc Ám Hội Nghị xuất hiện Tây Môn - một nhân vật giáp ranh như vậy, thì khẳng định, cái vị Tiêu này nhất định là rất vui lòng giết "sinh vật tà ác" như mình thế này.
Vì vậy hắn vội vàng cúi thấp đầu, muốn nhanh chóng bỏ đi.
"Chờ một chút" Tiêu đột nhiên đứng lại, lạnh lùng gọi hắn một tiếng.
"Kỵ sĩ tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài có gì phân phó?" Long Nhãn dè dặt cúi thấp đầu, không để cho đối phương thấy ánh mắt của mình.
"Ta biết." Tiêu lạnh lùng nói: "Lần này đi, ngoại trừ ngươi, còn có vài Hắc Ám sinh vật khác đi theo bên người hắn. Mặc dù bởi vì sự tồn tại của ta, ngươi cùng đám đồng bọn của ngươi đều đã hết sức né tránh ta, nhưng đừng tưởng rằng các ngươi có thể lừa được ta! Cho dù cách xa một dặm Anh, ta cũng có thể ngửi thấy được cái loại mùi dơ bẩn đó của các ngươi!"
Tiêu dùng một loại ánh mắt mang theo sát ý, từ trên cao nhìn xuống Long Nhãn. Mặc dù biết tên gia hỏa trước mặt này trong Huyết tộc chỉ là Huyết thân cấp thấp nhất, là một Huyết thân không có chút xíu khả năng gì làm điều ác. Nhưng trong lòng Tiêu vẫn không cách nào chịu đựng được cái loại cảm giác chán ghét đó. Bất quá Long Nhãn biểu lộ loại thái độ sợ hãi đó, vẫn làm cho hắn hài lòng. Thế là hắn chỉ lạnh lùng nói: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi... sự tình của Tây Môn, ta không có quyền can thiệp tới hắn. Nhưng ngươi mang đến vài con dơi hút máu kia... ngươi tốt nhất làm cho bọn chúng trung thực một chút! Tốt nhất là như thế! Bằng không, ta rất vui lòng tiễn bọn chúng an giấc ngàn thu!" Hắn nghiến răng nói: "Ta biết, loại động vật các ngươi, mỗi ngày đều phải hút máu, chúng ta ở chỗ này đã đợi nhiều ngày như vậy. Cái đám đồng bọn của ngươi, nhất định là chịu không nổi rồi. Bọn chúng tốt nhất là tiếp tục nhẫn nại. Nếu không..."
"Ta sẽ ước thúc bọn họ." Long Nhãn nhàn nhạt trả lời: "Từ lúc sau khi đến nơi này, bọn họ mỗi ngày đều chỉ cố nuốt trôi máu heo thôi."
"Hừ!" Tiêu cố ý dùng một loại ánh mắt tràn ngập uy hiếp gườm Long Nhãn trong chốc lát. Sau đó mới bước nhanh rời đi.
Đợi cước bộ dần dần xa, Long Nhãn mới ngẩng đầu lên. Hắn vừa rồi vẫn cúi đầu, chỉ không giống là để đối phương không thấy được ánh mắt cùng vẻ mặt hắn. Giờ phút này hắn ngẩng đầu lên, thần tình đầy vẻ khinh thường cười lạnh!
Đi qua hành lang. Sau đó theo thang máy đi xuống, tới thẳng ba tầng phía dưới, Long Nhãn đi tới căn phòng cuối cùng ở cuối hành lang, sau đó lấy chìa khoá mở cửa...
Trong phòng là cả một khoảng tối đen, không bật đèn, rèm cửa sổ cũng đã hoàn toàn kéo lên. Vừa tiến vào gian phòng này, chợt có thể ngửi được một mùi vị Hắc Ám âm lãnh nồng nặc.
Long Nhãn cau mày, một cước đá cái bình rượu rỗng không trên sàn trước mặt, sau đó bật đèn lên.
Trong lúc đó trên trần phòng, hai hắc y nhân, mặc áo choàng đen rất rộng. Đầu cắm xuống dưới, chân hướng lên trên, đang treo mình trên trần. Cái áo choàng hoàn toàn trùm lấy cơ thể, đang nhắm mắt ngủ!
Sắc mặt hai người này đều tái nhợt, trắng đến thành xanh! Hai người nhìn cơ hồ giống nhau như đúc.
Đèn vừa sáng, người bên trái liền mở mắt. Con ngươi của hắn không ngờ là màu xám! Hắn lạnh lùng liếc nhìn Long Nhãn, sau đó nhắm mắt lại không đếm xỉa tới: "Là ngươi."
Người còn lại dứt khoát ngay cả mắt cũng không mở, chỉ lạnh lùng nói: "Long Nhãn, chẳng lẽ ngươi cũng không biết gõ cửa sao?"
Sau đó lại hỏi một câu: "Ngươi tại sao lại đến đây? Có phải là đại nhân có chuyện gì phân phó chúng ta đi làm không?"
"Đại nhân không có phân phó gì. Ta có việc hỏi các ngươi!" Ngữ khí Long Nhãn ngưng trọng: "Ta hỏi các ngươi, hai ngày hôm nay các ngươi không ra ngoài chứ? Có làm cái gì không?"
"Ngươi hỏi điều này để làm gì?" Người có con ngươi màu xám có phần bực mình.
"Trả lời vấn đề của ta!" Long Nhãn có chút căm tức.
"Không có gì, chỉ là ra ngoài chút thôi." Người có con ngươi màu xám tùy ý trả lời một câu.
"Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút!" Long Nhãn nói: "Cái tên kỵ sĩ đó tựa hồ đã phát hiện các ngươi đã làm việc xấu gì đó, vừa rồi hắn đã ra cảnh cáo với ta! Ta hiện tại cảnh cáo các ngươi. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, mặc dù bởi vì sự tồn tại của đại nhân, lần này Vatican tạm thời lựa chọn thái độ hoà bình cùng chúng ta... thế nhưng nếu các ngươi bị tên kỵ sĩ đó phát giác đã làm gì... vậy hậu quả..."
"Đủ rồi. Long Nhãn!" Người có con ngươi màu xám nhếch môi, lộ ra cái mồm đầy răng trắng ởn: "Ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Ngươi? Một Huyết thân ti tiện bậc thấp, đang ra lệnh cho bá tước ta sao?"
Trong mắt Long Nhãn loé lên một tia hỏa khí. Nhưng hắn lập tức khống chế, hít sâu một hơi: "Ngươi nghe đây! Ta biết có lẽ trong lòng người cao quý như ngươi, coi thường cái tên Huyết thân như ta đây! Nhưng lần này, Thân vương đại nhân, chỉ định do ta phụ trách hết thảy hành động của các ngươi! Ngươi có thể không nghe lời ta, chỉ có điều sau khi trở về, Thân vương đại nhân sẽ tự tay móc trái tim của ngươi!"
"..." Cơ thịt trên mặt người có con ngươi màu xám khẽ giựt giựt, tím mặt cả giận: "Câm miệng! Tên Huyết thân hèn mọn ngươi! Ngươi chẳng lẽ không biết sao? Ta tùy thời đều có thể hút sạch máu của ngươi!"
"Ngươi có thể." Long Nhãn ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái: "Thế nhưng ngươi nhất định sẽ hối hận."
"Được rồi được rồi." Người vẫn một mực nhắm mắt bên cạnh lúc này mới mở mắt, đôi con ngươi không ngờ là màu tím! Hắn cười hi hi nói: "Đường Cổ bá tước, ta cảm thấy Long Nhãn nói đúng, chúng ta hiện tại nên lấy đại cục làm trọng."
"Hừ..." Đường Cổ bá tước có con ngươi màu xám kia hít sâu một hơi rồi ngậm miệng lại.
Long Nhãn không hề nhìn hắn, xoay người đi đến chỗ cái cửa trong phòng, đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua trong phòng, ngoảnh đầu lại, sắc mặt có phần bất thiện: "Alpha đâu? Cái tên gia hỏa đó đã đi đâu rồi?"
"Alpha?" Gia hỏa có con ngươi màu tím đó ngẩn người ra, sau đó dụng lực day day huyệt thái dương: "Ôi, trời ạ, tên đó không ngờ lại không gọi chúng ta mà tự mình đã đi trước rồi? Cái tên hỗn đản không có nghĩa khí này."
"Hắn đi rồi?" Long Nhãn cả giận nói: "Chẳng nhẽ các ngươi đã quên? Không có mệnh lệnh của ta và đại nhân, các ngươi không được tùy tiện đi loạn!"
"Được rồi được rồi, Long Nhãn." Người có con ngươi màu tím cười hi hi nói: "Ngươi bớt giận đi, ngươi ngẫm lại xem, đã bao nhiêu ngày rồi? Đại nhân căn bản là không triệu hồi chúng ta, chúng ta ở trong phòng quá buồn bực, đã chóng muốn nổi điên rồi! Còn nữa mỗi ngày đều phải cố nuốt trôi máu heo... trời ạ..."
Long Nhãn cắn răng, hung tợn nói: "Ta hỏi ngươi. Hắn ở chỗ nào!"
"Được rồi." Người có con ngươi màu tím thở dài, cơ thể nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt Long Nhãn. Vóc dáng hắn cực kỳ cao lớn, đỉnh đầu Long Nhãn chỉ có thể chạm đến cằm hắn. Hắn cười nói: "Cách nơi này hai con đường, rẽ trái vào một ngõ nhỏ, có một quán bar hết sức hỗn tạp, ta dám đánh cược, tất cả rác rưởi trong thành phố này, đều tập trung tại địa phương đó... một nơi thú vị. Càng thú vị chính là, tên của quán bar đó, hình như gọi là 'Hấp Huyết Quỷ Chi Gia', ngươi xem. Có phải là rất lý thú không?"
Mười phút sau đó, Long Nhãn đã dẫn theo hai người đứng ở cửa 'Hấp Huyết Quỷ Chi Gia'.
Đây là một địa phương rất tồi tàn. Tựa hồ là một cái tầng hầm được cải tạo thành. Đứng ở cửa có hai tráng hán thân hình cao lớn, vừa thấy đã biết không phải là người tốt lành gì. Vốn muốn ngăn trở Long Nhãn đi vào, thế nhưng vừa thấy hai Hấp huyết quỷ phía sau hắn, lập tức cười hì hì tránh nhanh ra. Xem ra cũng nhận thức được.
"Các ngươi nhất định đã đến đây rất nhiều lần." Long Nhãn quay đầu cả giận nói.
"Ồ, được rồi được rồi, đừng có tiếp tục dây dưa vấn đề này. Lỗ tai ta đã chóng kết kén rồi (ý nói nghe đến mức phát chán nên kết kén để không nghe thấy nữa)." Người có con ngươi màu tím cười hì hì đẩy Long Nhãn đi vào bên trong: "Hiện tại Alpha nhất định đang sảng khoái ở bên trong."
Xuyên qua một con đường độc đạo bẩn thỉu, bên trong có chút mùi của đường ống xả nước, lập tức tiến vào một không gian có nóc hình vòm cực lớn, phía trước mặt truyền đến tiếng nhạc heavy metal mạnh đinh tai nhức óc.
Đám người đông nghịt, vô số nam nữ trai gái dồn lại cùng một chỗ, theo tiếng nhạc vặn vẹo lắc lư điên cuồng. Trang phục của tất cả mọi người đều kỳ quái. Có bằng khắc tộc*, để kiểu tóc dạng Mohican**, còn có người xỏ chi chít những cái khuyên sắt ở mí mắt, ở môi. Nơi này được mặc nhiều nhất là các loại áo khoác da với quần bò. Bất quá đều là xanh xanh đỏ đỏ. Gái thì đuôi mắt cũng đủ mọi màu sắc, trông giống như yêu quái, mặc sức để cơ thể phơi bày trong không khí dơ bẩn.
Còn có người đang cầm những ly rượu kỳ quái đầy màu sắc uống thoả thích. Sau đó ra sức lắc đầu.
So sánh với người chung quanh, hai Hấp huyết quỷ mà Long Nhãn dẫn đến, mặc dù con ngươi có màu xám với màu tím, nhưng ở giữa đám người này, hình dạng ngược lại trở nên bình thường nhất.
Dụng lực đẩy một cô gái mắt say lờ đờ mông lung đụng vào lòng mình, mặc đồ cơ hồ so với nội y còn ít hơn, Long Nhãn có phần bực mình, rống lớn nói: "Tìm được Alpha, sau đó dẫn hắn rời khỏi đây!"
Mà ngay lúc Long Nhãn đợi mấy người gian nan tìm người trong đám đông đông nghịt, tại cửa "Hấp huyết quỷ chi gia", lại có tân khách đến.
Một thanh niên dáng người cao ngất ngưởng, mặc một cái áo ngoài có phần tùy tiện, trên mặt mang theo nụ cười uể oải, đứng ở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn lên tấm biển phía trên.
"Hấp huyết quỷ chi gia... con mẹ nó, đưa ra cái loại danh tự yểu mệnh này, không thành quỷ mới là kỳ quái." Hắn quay đầu lại liếc một thanh niên ngoại quốc đứng bên cạnh, mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc: "Tiểu Bạch, chính là nơi này hả?"
Tiểu Bạch có chút khẩn trương, có phần rụt rè, sắc mặt hắn lại thêm xấu hổ, đi đến bên người Tiểu Lôi, hạ giọng nói: "Sư phụ, chúng ta lẻn vào Cục cảnh sát, trộm tư liệu của bọn họ, thật sự không có việc gì chứ? Cái này chính là phạm pháp a."
Tiểu Lôi nhún nhún vai: "Ngươi nên rõ, vụ án này cảnh sát không thể phá được, chúng ta ra tay hỗ trợ, nên được thưởng mới phải chứ! Được rồi, không nói mấy thứ này nữa, hôm nay chúng ta chạy cả ngày, rốt cuộc mới tìm được nơi này. Các cô gái kia bình thường thích tới nơi này chơi đùa sao? Ai... xem ra cũng là một tiểu thái muội*** a."
Hắn vừa lắc đầu, lại vừa tiến vào bên trong.
"Đứng lại!" Hai tráng hán ở cửa ngăn lại: "Các ngươi tựa như rất lạ mặt a."
"Ách... tại sao? Không thể đi vào à?"
Một tráng hán chỉ vào một cái bảng bên cạnh: "Không thấy trên đó viết gì sao? Nơi này là câu lạc bộ hội viên!"
"Câu lạc bộ hội viên?" Tiểu Lôi nhịn không được cười.
Trời ạ, cái loại địa phương đổ nát tựa như đống rác này, còn làm câu lạc bộ hội viên?
"Ngươi có thẻ hội viên không? Có thể ngươi không có, nhưng phải được hội viên ở đây làm người giới thiệu mới được!" Tráng hán hồ nghi liếc nhìn hắn.
"Không có." Tiểu Lôi nhếch mép cười: "Ta không có thẻ hội viên, cũng không biết hội viên nào... thế nhưng ta biết bằng hữu khác... bằng hữu phi thường, phi thường, phi thường tốt! Tin tưởng rằng các ngươi nhất định rất thích đám bằng hữu này của ta..."
Nói xong, hắn dường như làm ảo thuật, móc từ trong ngực ra một tập tiền mặt rất dày! Sau đó dường như tiện tay như vất rác ném vào tay tráng hán, miệng cười nói: "Ngươi xem đám bằng hữu này của ta có phải rất đáng yêu không? Ha ha ha ha ha..."
Nói xong, không lý tới hai tên tráng hán đã bị tiền doạ chết người, bước nhanh vào trong.
"Nhanh lên, Tiểu Bạch..." Tiểu Lôi kéo Tiểu Bạch đi vào trong, hạ thấp giọng nói: "Mau mau mau lên, đó là chướng nhãn pháp thôi, mấy giây sau sẽ biến mất. Thừa dịp bọn chúng không có phản ứng, nhanh đi vào."
"A? Giả?" Tiểu Bạch cơ hồ cũng bị tiền doạ chết khiếp.
Vậy tập tiền đó, quả thực giống như hai viên gạch a!
"Nói bậy! Ta giúp cảnh sát phá án, chẳng lẽ tiểu gia ta còn phải tự mình móc tiền túi ra sao?"
Xuyên qua hành lang kia, Tiểu Lôi lập tức gần như bị tiếng nhạc mạnh trước mặt đánh ngã, hắn bít lỗ tai, kinh ngạc nhìn đám người đông nghịt bên trong, tiếng nhạc kia cơ hồ đâm thủng màng nhĩ hắn.
Hắn ngoảnh đầu lại, hít sâu một hơi, cố gắng dùng thanh âm lớn nhất quát về phía Tiểu Bạch: "Trời ạ! Người thường xuyên tới loại địa phương này, nếu không phải kẻ điếc, thì nhất định là lỗ tai có vấn đề!"
Đi về phía trước hai bước, tiện tay lấy từ một gia hoả đang lắc đầu như muốn gãy cổ ở trước mặt một ly rượu có màu sắc quái dị, Tiểu Lôi thử nghiệm uống một ngụm, sau đó nhíu mày nhổ ra: "Mẹ, cái thứ này con mẹ nó là gì, làm sao lại có mùi phẩm."
Cố gắng chèn đẩy đám người, đi tới quầy bar bên cạnh, một tên phục vụ mặt đủ loại màu sắc, tóc giống như công xoè cánh ở phía sau quầy bar, Tiểu Lôi tùy ý chỉ một ly gì đó, hầu rượu lập tức chìa ra ba ngón tay.
"Ba mươi?"
"Không, ba trăm!"
"Con mẹ nó!" Tiểu Lôi chửi một câu, sau đó nhìn thoáng qua cái thứ rượu phục vụ đang lắc trong cái chai với bộ dạng khả nghi, mùi vị cùng với cái thứ vừa rồi mình uống tựa hồ khác nhiều.
Mẹ kiếp, một ly cái thứ này mà đòi ba trăm? Con mẹ nó so với rượu XO còn đắt hơn!
Lập tức hắn bình thường trở lại: "Cái đám gia hoả này phỏng chừng uống quá nhiều rồi, cho dù cho bọn chúng uống nước tiểu, bọn chúng cũng vị tất có thể nhận ra mùi."
Bất quá, mở quán rượu thực sự là ngon ăn a, tiểu gia có nên mở một cái không đây? Ngay lúc này, ánh mắt Tiểu Lôi đột nhiên sáng ngời...
*Bằng khắc tộc: Vào những năm 70, một đám người được phát hiện. Bọn họ giơ ngón tay giữa lên tỏ vẻ miệt thị. Nam chải đầu như mào gà, nữ thì cạo trọc đầu, mũi xỏ khuyên, người bôi đầy bột huỳnh quang. Bọn họ chính là "bằng khắc tộc". Bọn họ mặc quần bò mài thành lỗ thủng, có in hình đầu lâu với mỹ nữ, thích biểu hiện sự khác thường, biểu hiện sự phản nghịch, sự bất mãn với xã hội thực tại...
**Mạc tây can: kiểu tóc mào gà (mohawk) của bằng khắc tộc, bắt nguồn từ chiếc mũ sắt trên đầu các chiến sĩ La Mã cổ. Hay còn gọi là kiểu tóc Mô-hê-kiêng.
***Tiểu thái muội: danh từ trong truyện Đài Loan, nguyên chỉ khúc múa thoát y, sau chỉ đám nữ sinh tiểu lưu manh hoặc là đi cùng tiểu lưu manh.