Chồng Tôi Là Quỷ - Chương 56

Bị sáu nữ sinh vây quanh trong xe, tôi muốn chạy đi cũng khó, chỉ có thể vội vàng kêu lên: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Các người định bắt cóc tôi sao!?”

“A, nghĩ tận tới bắt cóc. Bọn tao không hư như mày tưởng đâu. Chúng tao chỉ đưa mày đi chơi một chút thôi, có gì phải tức giận.”

“Các ngươi muốn đưa tôi đi đâu?”

“Chúng ta cùng đi, sợ cái gì? Yên tâm, không phải mang ngươi đi bán, chỉ tới vùng ngoại ô dạo chơi thôi.”

Xe đi rất nhanh, người lái xe là một bạn học của chúng tôi vẫn thường xuyên lái xe đi học, cho nên tôi không có cơ hội nhảy ra khỏi xe. Tôi nghĩ cho dù có cơ hội như vậy tôi cũng sẽ không nhảy ra khỏi xe.

Xe chạy đến vùng ngoại ô, tại một căn nhà nhỏ đã bỏ hoang. Bọn họ quăng tôi xuống xe, sau đó lái xe rời đi. Tôi còn đang thầm cảm tạ trong lòng, bọn họ không làm gì thương tổn tới tôi cả, nhưng chỉ vài phút sau tôi đã muốn khóc. Nếu bọn họ quăng tôi vào nhà thổ thì tôi còn có thể lên tiếng cầu cứu, còn nơi này tôi có chết cũng phải vài ngày sau may ra mới có người phát hiện.

Ngay cả tên địa phương này tôi cũng không biết, nơi xa đồng ruộng, gần đây chỉ có vài bụi chuối tây to cùng vài căn nhà bỏ hoang lụp xụp. Chưa hết, dưới bụi chuối cây kia còn có cả mộ.

Tôi còn chưa kịp nhìn cho rõ xem nơi này là nơi nào thì trời đã đánh sét oành oành, chuẩn bị có mưa to. Khu vực chúng tôi khi vào mùa hè sẽ có thời tiết như vậy, buổi sáng mặt trời rất đẹp nhưng đến ba bốn giờ chiều là sẽ mưa tầm tã, tới năm giờ sẽ ngừng mưa.

Mà nhìn dáng vẻ này, có lẽ một lát cũng có thể có mưa rất to. Bốn phía đều là đồng ruộng, thôn làng gần nhất có thể nhìn thấy cũng ở tận cuối chân trời. Mà mấy ngôi nhà ngói trước mắt rất rõ ràng đều rất nguy hiểm. Bụi chuối to cũng không giúp tôi tránh mưa được.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tổ Hàng, nhưng tín hiệu điện thoại chỉ có một vạch, khi có sét đánh tín hiệu cũng biến mất.

Tôi nôn nóng, sao lại xảy ra chuyện này?

Hạt mưa đã bắt đầu nện xuống.

Từng hạt mưa rất lớn giống như mưa đá vậy, khi rơi vào người đều cảm thấy đau. Do dự một chút tôi đành quyết định vào ngôi nhà trước mặt tránh mưa tránh gió.

Mấy ngày nay mỗi buổi chiều đều mưa to mà ngôi nhà này không bị sụp, tôi cũng không tin tôi lại xui xẻo tới mức hôm nay đi trú mưa thì đúng hôm nó sập xuống.

Vọt vào trong nhà, nhìn lại điện thoại, trời mưa to khiến tín hiệu điện thoại hoàn toàn bị nước mưa che chắn.

Lúc này tôi thật sự phát khóc, mắt đầu đã ầng ậng nước, nhìn mọi vật xung quanh đều thấy mơ hồ. Mái ngói của tòa nhà đã bị rơi rất nhiều ngói, thủng lỗ chỗ. Mà cửa sổ chỉ còn lại cái khung trống, nước mưa theo gió tạt vào. Tôi rúc vào một góc nhưng vẫn có thể cảm nhận được nước mưa đập vào thân thể mình.

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sự mơ hồ của nước mắt cùng nước mưa, tôi thấy dưới bụi chuối tây kia có vài thân ảnh đang đứng nhìn về phía tôi. Tôi kinh sợ nhanh chóng nhắm mắt lại quay đi. Nhưng hành động này khiến nước mắt trong mắt tôi bị rơi xuống, không còn nước mắt nên tầm mắt của tôi rất rõ ràng. Tôi sợ hãi, nhưng vẫn không dám liều lĩnh chạy trong trời mưa tầm tã này, nhịn không được quay mặt lại nhìn xem.

Không có gì cả! Dưới bụi chuối tây chỉ có mấy nấm mồ. Chẳng lẽ là tôi nhìn lầm?

Tôi hoảng loạn nhìn về bên kia, cũng chính là hướng cửa tôi đã đi vào. Bên kia cửa cũng chỉ có mấy nấm bồ, có điều không có bóng dáng của người hay quỷ nào.

“Nhất định là tôi hoa mắt, chắc chắn là hoa mắt. Nơi này chỉ là cánh đồng của người ta. Chắc chắn hoa mắt.” Nhưng khi nước mắt lần nữa rơi đầy đôi mắt tôi, tôi lại lần nữa thấy được bóng dáng quỷ ở dưới bụi chuối kia, còn thấy cả quỷ ở nấm mồ bên kia cửa. Không phải tôi hoa mắt, mà khi trong mắt tôi có nước mắt thì tôi có thể nhìn thấy bọn họ. Bọn họ ở trong màn mưa nhìn tôi, vẫn luôn nhìn tôi.

Tôi nói nhỏ: “Hoa mắt, hoa mắt.” Cúi đầu, cũng không dám nhìn qua cửa sổ nữa. Cuối cùng sợ hãi mà ngồi xổm người xuống, đem đầu mình vùi ở giữa hai chân, không muốn thấy không muốn nghe bất cứ thứ gì.

Nhưng dù làm như vậy tôi vẫn không kiềm chế được mà bật khóc. Tôi vừa khóc vừa nói: “Sầm Tổ Hàng, anh đang ở đâu? Hu hu… Em không muốn ở đây một mình… Em không muốn một mình…”

Khóc lớn khiến đầu óc dễ choáng váng, khi đầu tôi đang choáng váng thì tôi nghe được tiếng của trẻ con mang theo chất giọng địa phương đặc trưng, nói: “Mẹ, chị ấy ở đây, chúng ta không còn nơi tránh mưa.”

“Vào góc bên kia đi thôi.” Đây là một giọng phụ nữ.

Tôi hoảng sợ kêu lên: “A! Đừng vào đây! Đừng vào đây!” Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, tôi không biết bọn họ có tiền vào ngôi nhà này hay không, tôi chỉ rúc ở một góc, cúi đầu khóc lớn.

Tự nói với chính mình ở trong lòng, trận mưa này sẽ không quá lâu, nhiều lắm chỉ một giờ, sau một giờ mưa sẽ ngừng, sự khủng bố này cũng sẽ không còn.

Nhưng mưa bên ngoài vẫn lớn như vậy, không có chút nào là sắp ngừng rơi. Mà trong ý thức của tôi chỉ còn sự sợ hãi cùng tiếng khóc của mình.

“Khả Nhân!”

Khi có tiếng gọi vang lên, tôi đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.