Chồng Tôi Là Quỷ - Chương 93-2

Hơn 7 giờ tối ngày thứ năm, tôi cùng Đàm Thiến tới trường, định đi ăn ốc ở quán nhỏ ven đường gần đó. Hôm nay chúng tôi lên thư viện để xem thông tin tuyển dụng trên internet, ra khỏi cửa đã là hơn 7 giờ, nhà ăn của trường đã đóng cửa.

Quán ốc nhỏ kia cách khách sạn hôm trước không quá xa, cũng chỉ cách một con đường, khách sạn ở chếch phía đối diện. Khi chúng tôi đi tới, từ xa đã thấy được một đám người vây quanh trước mặt khách sạn.

Đàm Thiến nói: “Bên kia có chuyện gì kìa.”

“Có lẽ thế. Không biết là có chuyện gì.”

Ông chủ quán liền nói: “Một đứa bé đang chơi ở cửa khách sạn, kết quả xe ô tô không chú ý đã cuốn đứa bé vào gầm xe, lại còn cán lại một lần, có lẽ đã chết.”

Đứa bé? Trong lòng tôi cả kinh. Cây bị chặt cung vị là đoái, chính là cung vị của bé gái. Tôi vội hỏi: “Là con gái chủ khách sạn sao ạ?”

Ông chủ quán nói: “Sao cháu lại biết? Mới hơn ba tuổi, ngồi xổm trên mặt đất, lái xe không thấy được. Vợ chồng bọn họ sống ở khách sạn, cũng không thuê người trông trẻ, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện này.”

Tôi nhớ đến hình ảnh đứa bé bện tóc hai bên được đầu bếp kiệu lên vai. Tôi bảo Đàm Thiến ở đây đợi đồ ăn, tôi đi qua xem.

Đàm Thiến kéo tay tôi, nói: “Này, chuyện này thì xem cái gì? Cảnh sát còn chưa tới, cấp cứu cũng chưa tới, hiện trường còn chưa xử lý. Lát nữa cậu lại ăn không vô.”

“Tớ chỉ qua hỏi thăm một chút.” Tôi vẫn đi qua. Bởi vì trong lòng tôi đang nghĩ chuyện này liệu có phải liên quan tới cái cây bị chặt hôm trước không. Muốn đi xem kết quả thế nào. Thật giống như đã biết nguyên nhân chuyện xảy ra, cũng giống như biết kết quả. 

Tôi đi qua đường cái, chen vào trong đám người, một người phụ nữ khóc đến sắp ngất xỉu, được người khác đỡ nhưng không chịu rời đi.

Người mặc đồ đầu bếp kia, là người ngày đó kiệu bé gái trên vai, hiện tại đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu không nhúc nhích.

Ở bên cạnh có một người đàn ông bụng to, tay cầm điện thoại đang gọi đi. Nhiều nhân viên khách sạn đang vây quanh xe kêu gào, tài xế kia không dám xuống xe.

Quá nhiều người, tôi không chen vào bên trong được, chỉ có thể qua khe hở nhìn thấy chiếc xe kia. Chiếc xe kia trông quen quen, hôm chặt cây chiếc xe kia cũng đỗ ở bãi đỗ xe, là một chiếc xe bán tải, sơn bị bong tróc rất dễ khiến người ta nhớ kỹ.

Cấp cứu tới trước, đám người nhường đường. Sau đó tôi thấy xe cảnh sát đến. Một thân thể nho nhỏ, máu trên mặt đất, trên chiếc đầu nho nhỏ kia vẫn là hai bím tóc được bện.

Tôi cả kinh hít vào một hơi. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn rất kinh ngạc. Bé gái kia hoạt bát thiên chân như vậy mà giờ đã không còn.

Cấp cứu tuyên bố đã tử vong. Cảnh sát tới, tài xế kia lúc này mới dám xuống xe, kết quả vẫn bị người đàn ông bụng to kia đánh vài cái, cảnh sát cũng không ngăn lại.

Từ lời nói của bọn họ cùng mọi người xì xào, tôi biết được đó chính là ông chủ khách sạn. Tôi rời khỏi đám người, trong lòng có chút nặng nề. Đây có lẽ chính là số mệnh. Ngày đó tôi muốn thay đổi nhưng tôi không thay đổi được, nó vẫn xảy ra.

Thấy tôi không ăn gì cả, Đàm Thiến cũng không tức giận mà chỉ nói: “Nhìn cậu đi, đã bảo cậu đừng qua đó xem làm gì. Hiện tại ăn cũng không vào.” Nói rồi cô ấy lại nói nhỏ xuống: “Lỡ như bé gái kia đi theo cậu thì cậu xong đời.”

Tôi không còn tâm trạng để nói đùa với cô ấy. Hơn nữa tôi cũng biết, bé gái kia tuyệt đối sẽ không đi theo tôi. Tôi không phải là chủ sự oan khuất của cô bé, hơn nữa hiện tại thân thể tôi dường như cũng có biến hóa. Lần trước làm như vậy mà tôi không bị sốt, giống như Sầm Tổ Hàng nói, hiện tại trên người tôi hẳn đã có quỷ khí của anh ấy. Ở trong mắt quỷ, tôi chính là một quỷ, thậm chí là một quỷ lợi hại.

Ăn một chút tôi liền đi về, đi rất chậm rãi bởi trong lòng không dễ chịu. Về đến nhà, tôi cũng học Sầm Tổ Hàng, đốt một nén nhang, cắm vào quả táo, đứng ở ban công ngây ngốc nhìn bầu trời đang tối dần. Tôi không cần ngửi mùi hương, nhưng mùi hương này khiến tôi có cảm giác Tổ Hàng đang ở bên cạnh.

Có lẽ mọi người không thể hiểu được tâm tình của tôi lúc này. Ngày đó, tôi ẽo ràng biết kết cục, tôi rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng tôi lại không làm được. Nếu ngày đó tôi tỉnh sớm hơn thì có thể đã ngăn cản sớm hơn một chút, có lẽ bé gái sẽ không xảy ra chuyện. Nếu  ngày đó khi xuống sân tôi cứ mạnh mẽ chạy vọt tới trước mặt người chặt cây kia mà nói, có lẽ bọn họ sẽ nghe lời tôi, bé gái sẽ không xảy ra chuyện. Bởi vì tôi yếu đuối khiến bé gái mất đi cơ hội một lần sống. Ở trong mắt người khác chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi biết, tôi đã bỏ lỡ.

Loại cảm giác này rất khó chịu, giống như tảng đá đè nặng trong lồng ngực, khiến trái tim tôi đập cũng thấy khó khăn.

---
Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3