Còn Bao Lâu Mới Có Thể Hôn Em - Chương 04

Còn Bao Lâu Mới Có Thể Hôn Em
Chương 4

Editor: Nguyên

Beta: Crashpike

Hoắc Ngự Thành liếc qua đề bài mà cô dùng bút chì khoanh lại, cậu chống khuỷu tay xuống bàn, cầm ly nước rồi đứng dậy, trước khi đi còn cúi đầu trả lời Ôn Điềm hai chữ: "Ngu ngốc."

Ôn Điềm: "..."

Trước khi mở miệng hỏi, cô thực sự đã chuẩn bị tinh thần để nghe cậu ta chế nhạo, nhưng không nghĩ cậu ta lại trực tiếp giễu cợt cô như vậy. Đã vậy, còn không thèm chỉ cô!

Một tháng qua, hai người cũng không phải chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng chuyện hai người nó chỉ toàn là những chuyện nhỏ nhặt, như giáo viên tìm, hoặc bạn học tìm hay mượn vài thứ như cục tẩy. Ôn Điềm mỗi khi nói chuyện đều nhỏ nhẹ, mềm mại và rất lễ phép, cho nên đây là lần đầu tiên Ôn Điềm bị Hoắc Ngự Thành trực tiếp giêu cợt không chút nể nang.

Mà Ôn Điềm cũng không rõ, chỉ hỏi bài không biết thôi mà, không muốn chỉ cũng không cần trực tiếp châm chọc cô ngu ngốc như vậy không? Cô biết mình không thông minh, nhất là môn vật lý, nhưng không có nghĩa lòng tự ái của cô cho phép Hoắc Ngự Thành chế nhạo cô như thế.

Bởi vì, cô vẫn luôn cố gắng học tập, chưa từng lười biếng, cho dù lần lượt gặp khó khăn.

Hoắc Ngự Thành lấy nước ở phòng tiếp nước, trong đầu thoáng qua cảnh tượng lúc nãy, đôi mắt cô ngấn lệ, vành mắt hơi đỏ lên, vẻ mặt ngạc nhiên, ngớ người ra.

Đúng là ngu ngốc.

Bình thường thoạt nhìn cố gắng, chăm chỉ học tập như vậy, thầy giáo giảng đi giảng lại dạng bài này không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại không biết.

Lúc Hoắc Ngự Thành trở về phòng học, Ôn Điềm đã cúi đầu ôn tập những đề hình học khác, nhưng mà... Tờ giấy nháp khi nãy cô kẹp trong bài thi, hiện đang nằm dưới chỗ ngồi của anh ta.

Hoắc Ngự Thành để ly nước qua một bên, khom lưng nhặt tờ giấy đó lên. Trên đó viết rất nhiều công thức vật lý và các bước giải đề, mặc dù chỉ là tờ giấy nháp, nhưng chữ viết vẫn rất nắn nót, xinh đẹp. Cậu cầm bút lên, viết tiếp các bước còn lại.

Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa đột ngột vang lên. Lớp học dần náo động hơn, mọi người ai nấy đều thu dọn sách vở, đẩy bàn lại. Ôn Điềm thu dọn xong đồ trên bàn, đứng lên định rời đi, thì Hoắc Ngự Thành ném một tờ giấy qua, không khách khí nói: "Chỗ của tôi không phải là thùng rác."

Ôn Điềm: "..."

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng là tờ giấy nháp cô tìm cả buổi mà không ra kia.

Do lời nói và việc làm ban nãy của Hoắc Ngự Thành, tâm tình của Ôn Điềm cũng không vui mấy, nhưng không ngờ cậu ta vẫn trả lại cho cô tờ nháp quan trọng mà cô vừa làm rơi mất kia. Hơn nữa do từ nhỏ cô đã được dạy dỗ tốt từ nhỏ, cộng tính cách trời sinh của cô nên cuối cùng Ôn Điềm vẫn rất lễ phép mà đáp lại cậu ta một câu: "Cảm ơn!"

Nói xong cô cũng cầm lấy nó rồi đi về.

Trong lúc chờ đợi ngoài phòng thi, theo thói quen Ôn Điềm lấy tờ giấy nháp làm bài hồi nãy ra, xem lại chữ viết và cách và giải đề của cô, lúc cô nhìn qua nửa mặt sau, tầm mắt cô dừng lại trên câu cuối cùng.

Nét chữ cứng cáp, sống động mê hoặc tầm mắt của cô. Nhìn các bước hết sức cặn kẽ của Hoắc Ngự Thành xong, Ôn Điềm liền thông suốt, giống như được khai sáng.

Nhưng mà...

Mấy hàng cuối cùng của tờ giấy nháp, viết mấy câu...

"Dạng bài này, thầy giáo nói qua không dưới mười lần. Nếu đến bây giờ chưa hiểu, một là do không chăm chú nghe thầy giảng, hai là quá ngu."

"Đề thi lần này, nếu ra dạng bài này, cậu còn làm sai, sau này đừng hỏi bài tôi nữa. Có là thần tiên cũng không thể nào cứu vãn được sự ngu dốt của cậu."

Ôn Điềm cắn môi dưới, cất tờ giấy nháp vào, dọn đồ đạc để ngoài phòng thi vào phòng học, sau đó ngồi lại vào vị trị, trong đầu suy nghĩ lại các giải của Hoắc Ngự Thành.

Cô nghĩ kỹ rồi, không có chướng ngại vật nào khó hơn chướng ngại học tập, cho nên nếu cậu ta đã từ bi, cặn kẽ giải thích cho cô hiểu, cô cũng không có lý do cự tuyệt.

Song, nếu bài thi lần này có cùng dạng đề này, cô sẽ làm đúng. Sau này, nếu gặp các bài khác không hiểu, cô cũng sẽ không hỏi vị đại thần độc mồm, khó gần kia nữa.

***

Bốn giờ rưỡi chiều, bài kiểm tra lý kết thúc. Lúc Ôn Điềm trở về phòng học, đã có rất bạn học ngồi vào đúng vị trí của mình, bất ngờ là bàn học của cô đã được kéo lại đúng chỗ.

Ôn Điềm mù mịt liếc nhìn chung quanh, gật gù nói thầm: "Hay là Lôi Phong làm việc tốt không lưu danh nhỉ?"

Sau đó, cô đặt túi tài liệu lên bàn, đi đến phòng hợp gần đây, lấy sách của mình về.

Trong khi Ôn Điềm cực khổ, ôm sách của bản thân trở về bàn học thì học thần* độc mồm ngồi cùng bàn với cô đã ngồi vào chỗ, bắt đầu sắp xếp lại giá sách.

*Học thần: những người không học mà điểm vẫn cao (Theo Chủ Công Các)

Ôn Điểm nhìn thấy mà khó chịu, tâm trạng cũng không tốt theo. Cô rủ mắt, bày từng quyển một lên giá, sau đó rút vài quyển sách cần thiết bỏ vào cặp đi về.

An Tuyền cầm túi sách, chạy đến bên bàn của Ôn Điềm, vỗ vỗ mặt bàn, vui vẻ hỏi: "Hey! Cục cưng bé nhỏ, về cùng nhau không?"

Ôn Điềm kinh ngạc vô cùng: "Nhanh như vậy mà cậu đã dọn xong hết rồi?"

An Tuyền xoay người, chống tay ở ngoài mép bàn, quay đầu lại hướng Ôn Điềm chớp mắt, "Đương nhiên là chưa, nghỉ xong mới dọn!"

Ôn Điềm: "..." Động tác trên tay càng nhanh hơn, nhanh chóng chồng đại hết sách lên giá, "Đợi mình chút nữa, sắp xong rồi."

An Tuyền xua tay: "Không vội, cậu cứ từ từ, chỉ là hiện tại mình không muốn dọn dẹp mà thôi."

Ôn Điềm đem theo đồ đạc đã dọn dẹp xong xuôi, kéo cặp sách lại, đứng lên đeo vào, khoác tay An Tuyền, cười nói: "Đi thôi."

Lúc Ôn Điềm bước ra khỏi lớp học, Hoắc Ngự Thành giương mắt lên nhìn về phía cô, trong chớp mắt, bóng dáng gầy gò của cô khuất dần rồi mất hút tại chỗ rẽ.

Cậu thu hồi tầm mắt, thoáng nhìn qua giá sách bừa bộn của cô, khẽ mím môi, giơ tay sắp xếp lại giúp cô.

Ôn Điềm và An Tuyền cười nói, đi đến cổng trường, hai người đang định tới trạm xe buýt gần đó, thì phía sau truyền đến một tiếng hét: "Điềm Điềm!"

Ôn Điềm dừng bước, xoay người, khi nhìn thấy người phía sau thì kình ngạc, mắt cô mở to, chớp chớp: "Phó Hoài Hoài?!"

Phó Hoài mặc một bộ quần áo ở nhà, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, chạy xe đạp tới trước mặt cô và An Tuyền, phô trương phanh xe lại, ngồi trên xe, một chân để trên bàn đạp, cái chân dài còn lại vững vàng mà giẫm lên mặt đất. Sau đó giơ tay lên, trong tay cầm một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, đội lên cho Ôn Điềm đang ngớ ra, trên mặt mang ý cười, lui về phía sau, hất đầu lên, ý bảo cô ngồi vào yên sau, nói: "Lên đi! Anh chở em về nhà."

Ôn Điềm mờ mịt hỏi lại: "Hả? Nhưng..." Cô quay đầu lại nhìn An Tuyền, An Tuyền lập tức chạy lại gần Ôn Điềm, xua tay nói: "Không sao. Mình ngồi xe buýt."

Sau đó còn cười hì hì nói: "Vị tiểu cưa cưa này, cục cưng bé nhỏ của em giao cho anh, nhất định phải hộ tống cậu ấy về nhà an toàn đấy!"

Phó Hoài mặc dù lớn hớn Ôn Điềm một cấp, nhưng cũng quen biết bạn thân của Ôn Điềm, đối với sự trêu chọc của An Tuyền, anh khép hai ngón trỏ và ngón giữa lại, giơ lên chạm trán, hơi chếch sang bên phải, sau đó đẩy về phía trước, cười nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

An Tuyền cười ha ha, vẫy tay với Ôn Điềm và Phó Hoài, rồi đi đến trạm xe buýt ngồi chờ.

Ôn Điềm giơ tay lên, chỉnh lại chiếc mũ, đi vòng qua sau xe, ngồi lên yên sau. Phó Hoài quay đầu hỏi cô: "Đi nhé?"

Cô nhẹ nhàng đáp: "Vâng, được rồi."

Tay anh giơ ra phía sau, cầm lấy cổ tay Ôn Điềm, khoát tay cô lên hông anh, nói: "Ôm chặt anh."

Lúc ngón tay của Ôn Điềm chạm vào hông của anh, cả người cô như có có dòng điện chạy qua, trong mắt thoáng qua chút mất tự nhiên, sau đó ngoan ngoãn níu lấy áo của anh, nhẹ giọng trả lời: "Ok."

Cả người của Phó Hoài lúc ngón tay cô nắm chặt áo anh, trong nháy mắt cứng ngắc. Anh cảm thấy hơi thất vọng, khẽ thở dài, mang tai anh đo đỏ.

Thấy anh bất động, Ôn Điềm níu níu áo anh, êm ái hỏi: "Hoài Hoài?"

"Hửm?" Anh hoàn hồn, hít thở thật sâu một lần, điều chỉnh lại hơi thở, cười nói: "Ngồi vững vào, anh chuẩn bị chạy!"

Ôn Điềm cười khẽ, lắc đầu, giọng ngân nga: "Ngồi ~ vững ~ rồi, đi thôi."

Lúc Điềm Điềm nhẹ nhàng cười, Phó Hoài đạp lên bàn đạp một cách dễ dàng, trong nháy mắt xe chạy về phía trước.

Đuôi tóc của cô gái tung bay trong gió, cô ngồi yên sau, tay để bên hông một cậu thiếu niên, cười xán lạn, cậu thiếu niên đạp xe đạp kia, giống nàng, mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Lúc Hoắc Ngự Thành bước ra cổng trường thì thấy cảnh tượng như vậy.

Giống như, cậu cùng họ căn bản không cùng một thế giới.

Cậu thu lại ánh mắt hơi có chút hâm mộ, mặt không đổi sắc đi đến chỗ chiếc xe ô tô màu đen, sau khi tài xế mở cửa ghế sau xe, cậu ngồi vào trong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3