Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh - Chương 23
Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh
Chương 23
https: //gacsach.com
Dụ Ninh chạy đến trước mặt Tịch Ái, thấy cô ta cúi đầu, một bộ dạng tỏ vẻ đáng thương, liền lấy dao găm vỗ vỗ vào mặt cô ta: ”Trên đường nếu cô yên lặng, tôi có thể bảo đảm cô không thiếu miếng thịt nào cho đến khi đến thành phố B, nếu hơi một chút lại kêu tiểu Thi, tiểu Thi này nọ, vậy thì cô hãy đợi tiểu Thi của cô tìm tới mình đi.”
Tịch Ái tím xanh cả mặt, lưỡi dao cọ sát trên mặt khiến trong nháy mắt cô bỗng có cảm giác khuôn mặt mình bị cắt ra, tất nhiên cô muốn đi thành phố B với tiểu Thi, thế nhưng ngoài kia nhiều zombie như vậy, cô cũng không thể đợi được Bùi Thi đến đây thì chắc đã bị zombie ăn hết mất rồi.
Cô cũng nghe ra được rằng Dụ Ninh không có ý định đợi Bùi Thi và Triệu Trường Các mà muốn đi khỏi thành phố này luôn, dù cho không cam lòng, nhưng dưới ánh mắt đáng sợ kia, cô cũng chỉ dám nghe theo và bảo đảm.
“Tôi nhất định sẽ im lặng.”
Nhìn ngũ quan của Tịch Ái có năm phần giống với Cố Tỉ Vực, khóe mắt Dụ Ninh nhảy lên, cô có chút hối hận về quyết định vừa rồi của mình, cô gái này có dòng máu tương tự người đàn ông kia, nếu cô ta vẫn cứ gay gắt, quyết liệt rồi gây ra vài vụ rắc rối trên đường, cô không làm gì được Cố Tỉ Vực, nếu vậy, tìm cơ hội ném cô ta vào bầy zombie để hả giận chẳng lẽ không được.
...
Dụ Ninh thu mấy cái giường và vài bộ quần áo, sau đó chạy về phía nhà để xe, lấy thêm mấy chiếc xe kiên cố và cả thùng dầu, máy phát điện để bỏ vào không gian.
Sau đó, cô lập tức đi ra hướng về phía đám zombie mà tới.
Mặc dù khả năng cận chiến của Cố Tỉ Vực không tệ, thế nhưng hai nắm đấm khó đấu lại bốn cánh tay, mấy con quái vật này đã có chút tiến hóa so với ngày hôm qua, hôm trước, có vài con chỉ có thể nhỏ vài giọt chất lỏng ăn mòn từ miệng, nhưng nay đã có thể khống chế chúng thành mũi tên nhỏ bắn ra ngoài để công kích.
Bên người Triệu Vĩ là vỏ đạn tán loạn nằm dưới đất, cũng không biết ông đã bắn bao nhiêu phát.
Thấy tình trạng này, bước chân Dụ Ninh hơi dừng một chút, cô không có ý định đi giúp bọn họ một tay.
Dù cho đã cố hết sức, nhưng Cố Tỉ Vực vẫn chưa sử dụng dị năng, hơn nữa vừa nãy ngửi thấy vật kia, cô còn chưa hết giận, muốn xem anh ta khổ sở thêm chút nữa.
Chỉ là, Cố Tỉ Vực đã phát hiện Dụ Ninh, anh hướng về phía cô vẫy tay: ”Ninh Ninh.”
Ánh mắt Cố Tỉ Vực chăm chú, Dụ Ninh có muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được.
Ở trong thế giới này, cô – một cô gái không có dị năng chiến đấu không phải là nên giống như Tịch Ái, núp ở chỗ an toàn sao, đám zombie nguy hiểm trùng trùng như vậy, cũng không biết Cố Tỉ Vực nghĩ như thế nào nữa.
Mặc dù vẫn đang công kích đám quái vật, nhưng ánh mắt của Cố Tỉ Vực lại thỉnh thoảng hướng về phía Dụ Ninh, như thể đang đợi cô tiến đến bên cạnh.
Dụ Ninh ngập ngừng ba phút, cuối cùng vẫn theo ý anh ta, đi về về phía đàn zombie.
Lần này cô không tính dùng dao, cách thức công kích chuyển thành một xấp buà chú, vừa bước ra phạm vi an toàn, Dụ Ninh liền rút ra một lá bùa.
Cô kích hoạt tinh khí bị phong ấn trong đó, đưa tay ném về phía zombie cách mình gần nhất.
Lá bùa biến thành một tia chớp bay trên đường, ánh chớp lóe lên trong nháy mắt, đầu của zombie lập tức nát mất một nửa, tinh hạch lấp lánh trong đám thịt vụn cháy đen.
Có Dụ Ninh giúp một tay, tốc độ giải quyết zombie nhanh lên không ít, một giờ sau, trên mặt đất tràn đầy thi thể zombie, Triệu Vĩ ôm súng nằm tê liệt trên đất, trên trán là một tầng mồ hôi hột: ”Nghỉ một lát, nghỉ một lát, tay của tôi không còn sức nữa.”
Ống tay áo nơi Triệu Vĩ dựa ống súng đã bị mài hỏng, mờ hồ còn có thể nhìn thấy da thịt rướm máu ở bên trong.
Dù Dụ Ninh dùng bùa chú, nhưng cũng vẫn cần tinh khí để khởi động nó, trong Thức hải của cô chỉ có thể chứa đựng một chút tinh khí, bây giờ đã bị ép khô mất một nửa, cô cũng ngừng tay lại.
Số zombie bị giết chết đã lên đến sáu, bảy mươi con, thế nhưng nơi xa vẫn thấp thoáng có zombie rải rác chạy về đây, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, có vẻ đã có thứ gì hấp dẫn bọn chúng ở chỗ này.
Hai người còn lại cũng nhận thức được vấn đề này, Triệu Vĩ cau mày: ”Lúc tôi ra khỏi nhà có thấy mấy cái đồng hồ báo thức nằm tán loạn, có lẽ có người cố ý dẫn zombie đến đây.”
“Bên ngoài còn có không ít máu động vật trên mặt đất.” trong lúc Dụ Ninh giết zombie, cô đã phát hiện những vết máu khác với máu của bọn quái vật rải trên nền đất, những vệt máu từ nơi xa hướng về phía biệt thự mà đi, không cần nghĩ cũng biết có người cố ý.
Muốn đưa họ vào chỗ chết, nghĩ đến đây, Dụ Ninh lập tức nhớ đến Triệu Trường Các, virus zombie sẽ khiến tính cách anh ta càng ngày càng tàn bạo, tư tưởng cũng càng thêm cực đoan, nếu là chuyện này, cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là không biết Triệu Trường Các núp ở chỗ nào, bọn họ cũng đành ăn mệt với trò này.
Nói xong, Triệu Vĩ không chờ được mà hỏi chiêu số Dụ Ninh vừa dùng để đánh quái: ”Tiểu thư, vừa nãy là dị năng gì vậy? ném một tờ giấy ra là có thể phát tia điện, cảm giác chỉ kém một chút so với dị năng của thiếu gia.”
Cố Tỉ Vực cũng nhìn về phía cô.
“Tôi có một quyển bùa chú gia truyền, trước kia mấy tờ tôi vẽ đều không có bất kỳ tác dụng, nhưng chẳng hiểu sao đến tận thế lại bị biến đổi.”
Gia truyền ở đây tất nhiên không phải là nhà họ Cố, mà là đồ ở nhà trước kia của cô, Triệu Vĩ chỉ nghe qua, bố Dụ Ninh là một nhà làm buôn bán nhỏ, không ngờ còn là một học giả huyền học tinh thâm.
Về phần độ thật giả trong lời nói, ông cũng không hoài nghi, bởi lẽ, bây giờ, trong cái thế giới này, thực lực liền đại biểu cho an toàn, chuyện quỷ quái gì cũng có, một tờ giấy phát ra lôi điện cũng không còn là chuyện kinh hãi thế tục như trước.
Dụ Ninh cầm một lá bùa đưa cho Cố Tỉ Vực: ”Cái này giống như chỉ có mình em mới có thể sử dụng.”
Cố Tỉ Vực cầm lá bùa ném một cái, lá bùa nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không có chút động tĩnh nào.
Anh ta không biết khởi động nó, tất nhiên lá bùa sẽ không thể sử dụng được, Dụ Ninh nhặt lá bùa lên, ra vẻ đáng tiếc nói: ”Nếu anh cũng có thể dùng thì thật tốt biết bao.”
Cố Tỉ Vực vuốt đầu Dụ Ninh, không để việc này ở trong lòng: ”Sao không ngủ thêm chút nữa đi?”
Nói đến cái này, sắc mặt Dụ Ninh lập tức xấu đi, cô cắn răng nói: ”Đương nhiên là bởi vì lo lắng cho anh.”
Thấy zombie càng ngày càng tiến gần biệt thự, triệu vị không nhịn được cắt đứt hai người: ”Thiếu gia, xem tình huống bây giờ, chúng ta cần phải lên đường sớm hơn.”
Nói đến việc rời đi, Triệu Vĩ cũng có chút tiếc đối với không gian di động của Bùi Thi, vì lí do an toàn nên bọn học chỉ có thể lái nhiều nhất là một chiếc xe việt dã bảy chỗ, nếu vậy, sẽ có rất ít không gian trống để chứa đồ, ít nhất thì mấy thùng dầu hôm qua lấy được sẽ phải để lại.
Lúc này, Dụ Ninh vuốt mảnh ngọc trước ngực, bỏ ra một quả bom: ”Tôi thức tỉnh dị năng không gian.”
Cô vốn chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm chuyện không gian này, tìm không gian, một là để tiện, hai chính là để làm nam chính bớt hứng thú với nữ chính đi.
Bùi Thi chỉ có thể tính là thanh tú, thứ xuất chúng trên người cô ta chính là ba dị năng cô ta sở hữu và dị năng không gian – khả năng khiến Bùi Thi được theo đuổi, hiện tại, thứ này cô cũng có, Cố Tỉ Vực hẳn là sẽ không đi chú ý đến nữ chính nữa đi.
“Tiểu thư, cô nói thật chứ? Không gian rộng bao nhiêu?”
Triệu Vĩ vui mừng đứng dậy, ít tiếc Bùi Thi hơn (Ông này...). Dụ Ninh có không gian nha, lại nói, hai an hem nhà này như thể là con cưng của trời vậy, ông đến bây giờ còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh dị năng, vậy mà học thì không ngừng xuất hiện khả năng đặc biệt, mà còn đều là loại hữu dụng nữa.
“Lớn nhỏ cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua khi tôi cho mấy chiếc xe và kho dầu vào cũng vẫn còn rất nhiều chỗ trống, nên còn có thể để thêm không ít thứ, tuy nhiên, chỉ một phần của không gian có thể đựng thức ăn thôi.”
Triệu Vĩ liên tiếp than lên đầy sợ hãi, nhìn lũ zombie đáng ghét kia cũng không còn cảm thấy khó chịu như trước, không gian nơi tay, đoạn đường tiếp theo sẽ thuận lợi hơn nhiều.
“Đem lưới điện chỉnh đến mức cao nhất, ông ở lại đây kiểm tra lại một lần nữa những đồ cần mang theo, chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục thể lực, 20 phút sau lập tức rời đi.” Cố Tỉ Vực nói xong liền ôm Dụ Ninh trở về biệt thự.
Hiện tại, số lượng zombie đã ít hơn so với vừa nãy rất nhiều, luới điện ngăn cản chúng mười phút thì không thành vấn đề.
Khi chỉ còn lại hai người, Dụ Ninh lắc lắc miếng ngọc trên cổ nói: ”Hôm qua em đã muốn nói với anh mà quên mất, hôm qua em nhỏ một giọt máu lên đó thì có không gian.”
Cố Tỉ Vực cúi đầu nhìn về phía miếng ngọc nhỏ, ngày hôm trước anh đã nhận ra màu sắc miếng ngọc nồng lên rất nhiều, hơn nữa, trong đó còn có một tia máu, anh đã đoán rằng thứ này có thể biến hóa, chỉ là không ngờ Dụ Ninh sẽ nói cho anh một cách thản nhiên như vậy.
Trong lòng nóng lên, Cố Tỉ Vực ôm cô vào ngực, nâng lên ngón tay nhỏ nhắn đến gần như trong suốt của cô gái, vươn đầu lưỡi liếm.
Dụ Ninh không đẩy được anh ta ra nê đành mặc kệ anh liếm ngón tay mình.
Trước kia, cô có nuôi một con linh thú họ chó, khi biểu đạt sự vui mừng với chủ nhân, nó vẫn thường liếm tay cô, bây giờ nhìn Cố Tỉ Vực so với con chó kia, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến bất ngờ.
Có thể là việc có thể đem Cố Tỉ Vực biến thành súc sinh nên tâm trạng Dụ Ninh buông lỏng rất nhiều, cô cười cười lấy ngón tay kẹp đầu lưỡi anh lại: ”Ngứa quá.”
Giọng nói kiều mị khiến con người đen như mực của Cố Tỉ Vực thêm một tia màu đỏ, đầu lưỡi bị Dụ Ninh kẹp lấy đưa về phía trước, từ đầu ngón tay trượt xuống khe hở giữa hai ngón.
Cảm giác buồn buồn, ướt nhột khiến Dụ Ninh run len, buông lỏng sự kiềm chế đối với lưỡi Cố Tỉ Vực, Cố Tỉ Vực theo đó liếm vào lòng bàn tay của cô, Dụ Ninh lập tức quên hết những chuyện khác, cười đến mức khóe mắt cũng trào ra nước mắt.
“Thật là nhột quá... Nhột...đừng liếm nữa...”
Cố Tỉ Vực như không nghe thấy sự cự tuyệt của cô, một tay vịn ở ngang hông Dụ Ninh, một tay nắm bàn tay cô, đưa từng ngón tay vào khoang miệng ẩm ướt của mình, mặc cho cô cười đến nhũn cả người.
Trừ việc không có cái đuôi phất qua phất lại, quả thật anh ta giống y hệt con linh thú kia, như thể trên tay cô có đường vậy, cứ mút tới mút lui, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay cô.
Dụ Ninh cười, hai má đỏ ửng, mắt hạnh tràn đầy sương mù. Cảnh này rơi vào trong mắt Cố Tỉ Vực khiến một chỗ nào đó trên cơ thể anh tràn đầy nhiệt lượng, dần có phản ứng.(em chịu anh nam chính.)
“Nhột... anh...thật sự rất...” giọng nói ngưng bặt, linh thú của cô cũng sẽ không vừa liếm tay cô vừa động dục. (Hahaha)