Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện - Chương 61-1

Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện
Chương 61-1: Bữa ăn sáng cái gì ghét nhất & buổi ăn mừng cái gì ghét nhất (1)
https://gacsach.com

Phần một.

Cũng không biết có phải bọn gia hỏa kia có khả năng làm cho người ta hao phí tâm tư hay không, để điện thoại di động xuống, Mạc Vong bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, giống như một bài hát ru con uyển chuyến hàm xúc mà trầm thấp, bất tri bất giác, cô đã đi vào giác mộng.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ánh sáng buổi sớm xuyên qua hai bên rèm cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, cho nên căn phòng cũng không tối lắm.

Mạc Vong nhỏ giọng ngáp một cái, sau đó lại dụi dụi mắt, nghiêng mình một cái, lại phát hiện hai người bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ- Tiểu Lâu ngủ rất ngoan, vẫn duy trì tư thế ngủ như tối hôm qua, mà Đồ Đồ... Cô không kìm lòng được mà tức đến đen mặt lại, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, người này đi ngủ cũng không đổi tư thế, vẫn như trước bày ra một hình dáng chữ ''Đại'' ở trên giường. Vốn là tối hôm qua đặt hai tay lên người hai cô, thế mà hôm nay chân cũng đè lên rồi.

''Thật sự là...'' Cô khẽ thở dài, cẩn thận đem cẳng chân ở thắt lưng bỏ xuống, nhẹ nhàng ngồi dậy. Nếu đã tỉnh, hơn nữa còn tỉnh ngủ rồi, cô dứt khoát rời giường, rửa mặt mũi sau đó ra ngoài mua bữa sáng cho những người khác.

-Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ nhỉ?

- Bọn họ sẽ không ngủ quên thành tập thể chứ?

Mạc Vong có chút nghi hoặc và khẩn trương, cô lôi điện thoại nhét dưới gối ở đầu giường ra, phát hiện điều mình lo lắng là không cần thiết, bởi vì thời gian hiển nhiên vẫn còn sớm.

-Ơ? Đây là...

Cô kinh ngạc phát hiện, chính mình thế mà có tới 4 tin nhắn chưa xem, bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, nhanh chóng mở ra xem.

【 Ngủ ngon, bệ hạ. 】

-Esther, người này, cuối cùng vẫn không nói nhảm.

【 Đồ ngốc, ngủ ngon, nửa đêm đừng đạp chăn. 】

-Ai đạp chăn chứ! Tự lo lắng cho mình đi đồ ngốc!

【 Bệ hạ...Ngủ ngon... Lần sau ta nhất định đánh bại Esther cho người xem! 】

Này này, Grays anh ngủ ngon không?

【Bệ hạ, ngủ ngon. PS, lần này giống như # # % đúng vậy # # %. 】]

-Phía trước quả thật không có gì, PS này không thêm còn hơn!

Yên lặng tự mình đọc hết tin nhắn, hai tay Mạc Vong nắm chặt di động, đặt vào lòng bàn tay, không tự chủ mà bất giác nở nụ cười.

Cô cảm thấy, ừ, hôm nay quả là một buổi sáng tốt đẹp mà.

Thật tốt.

Còn sống thật tốt.

Ngày mai, ngày kia, về sau, về sau cô sẽ có nhiều buổi sáng tốt đẹp như vậy nữa.

Như vậy thật tốt.

Ngây ngốc vui vẻ trong chốc lát, sau đó Mạc Vong tắt đi chuông báo thức còn chưa vang lên, mang theo quần áo đi vào trong toilet, đồ dùng tối hôm qua dùng đã được treo lên cẩn thận. Với tuổi cô, việc rời giường và ra đến cửa cũng không quá phiền phức tạp, hoặc nói là, các cô không cần trang điểm cho mình hết sức tỉ mỉ, thanh xuân chính là đồ trang điểm tốt nhất, tốt nhất vẫn là cái này, bởi cả một đời người chỉ có thể dùng một lần, một khi dùng xong sẽ khó mà mua lại được.

Đánh răng, súc miệng, dùng nước nóng rửa mặt, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, như vậy có thể làm cho người ta tỉnh táo hơn, ra ngoài cũng càng có thể chịu được lạnh.

Gò má cô bởi vì nước ấm kích thích mà đỏ bừng, đỏ như quả táo chín đầy màu sắc.

Sau khi làm xong mọi thứ, Mạc Vong cởi áo ngủ, thay ra để ở một bên trên ghế đẩu để đồng phục, mùa này cô đã sớm mặc áo khoác tây trang nhỏ, áo mặc bên trong cũng đổi thành kiểu dáng hơi dày, chờ lạnh thêm một chút nữa, sẽ phải thêm áo lót nhung.

Cuối cùng là chải tóc, tóc thắt bím đuôi ngựa đơn giản nhất, một hai phút là xong, cây lược gỗ cổ mà Tiểu Lâu đưa cho cô dùng cũng rất tốt, dây buộc tóc dâu tây Đồ Đồ đưa cho vừa chắc chắn vừa đáng yêu.

Cô soi gương, sau đó nở nụ cười với chính mình, lại đưa xoa quả dâu tây bên dưới, cuối cùng cẩn thận thu dọn lược cùng với bồn rửa tay, lại đem áo ngủ bỏ vào trong túi xách, rồi mới cầm di động đi ra ngoài.

Mạc Vong đi xuống dưới lầu mới phát hiện, dì đã dậy từ sớm, lễ phép chào một câu, cô liền rời khỏi cửa tiệm.

Cửa hàng ở gần chỗ cửa sau của trường, không giống cửa trước vừa đi ra ngoài chính là đường cái rộng lớn, nơi này chủ yếu là hẻm nhỏ và phố hẹp, xe lớn khó có thể đi qua, cho nên mọi người hầu như đều lựa chọn đi bộ hoặc là xe đạp mini cùng với xe đạp điện. Chỉ là cũng bởi vì như thế, nhìn qua thì ở đây "Hơi thở con người"cũng không phải không có, không làm cho người ta cảm thấy cô độc.

Ước chừng bởi vì mới sáu giờ sáng, cho nên người trên đường phố không nhiều lắm, không khí vẫn coi như tươi mát. Mấy sạp hàng đã bày ở ven đường thật sớm, vừa vội vàng vì sắp tới "Thời gian bận rộn" mà chuẩn bị, vừa mỉm cười chiêu đãi khách hàng.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, gửi đi bốn tin nhắn mang theo ý xấu.

[【 Sáng rồi! Còn không mau đứng lên đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi ăn cơm, tất cả đều là quỷ lười quỷ lười quỷ lười! ] 】

Rồi sau đó ôm điện thoại di động len lén nở nụ cười, có vài phần không biết mấy người sẽ là quỷ lười đây?

"Bệ hạ."

"Ta mới là chịu khó nhất!"

"Tiểu tỷ tỷ bệ hạ,tôi không phải là quỷ lười nha."

"..." Mạc Vong quay đầu lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy hai vị thanh niên cùng một vị thiếu niên đang đứng ở cách đó không xa, một người mặt không chút thay đổi, một người vẻ mặt đắc ý, người cuối cùng tay cầm điện thoại di động liều mạng vẫy tay với cô.

— Bọn họ dậy đúng là sớm, chỉ là không sao, ít nhất còn có Thạch Vinh Triết bị cô ngược đãi!

Vậy mà...

Một tin nhắn liền đến.

【 Đồ ngốc, cậu đang tự nói bản thân sao? 】

"..." Aaaa, Đáng ghét! Rõ ràng người này bình thường cũng thích ngủ nướng, tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy!

Nếu như Thạch Vịnh Triết giờ phút này có thể nghe được tiếng lòng của cô gái, tám phần sẽ nói: còn không phải là bởi vì người nào đó nửa đêm mất ngủ, làm hại hắn lo lắng lăn qua lộn lại không ngủ được, thật vất vả mới chợp mắt một chút, đến buổi sáng lại ngủ không được...Cô cho là vì sao chứ!

"Bệ hạ, buổi sang tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, bệ hạ!"

"Tiểu tỷ tỷ bệ hạ, buổi sáng tốt lành."

"Ừ, buổi sáng tốt lành."Mạc Vong cười với bọn họ, nghi ngờ hỏi,: "Tối hôm qua các anh ở nơi nào?" Ngay sau đó đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, vung tay lên,: "Thôi, vẫn là đừng nói nữa, tôi lại không muốn biết rồi."

Ba người: "..."

Esther ho nhẹ một tiếng: "Bệ hạ, ngài ra ngoài sớm như vậy, là muốn ăn điểm tâm sao?"

"Ừ." Cô gật đầu một cái,: "Nhân tiện mua cho thêm dì, Đồ Đồ, Tiểu Lâu... Còn có mang cho anh họ một ít." Một mình đi ăn mà không mang về cho họ, hình như không tốt lắm,: "Các anh cũng chưa ăn đúng không, có muốn đi cùng không?"

"Đó là vinh hạnh của tôi, thưa bệ hạ."

"... Đây là lời mà tôi muốn nói mới đúng!"

"Tiểu tỷ tỷ bệ hạ, người muốn ăn cái gì?"

"Ưmh..." Mạc Vong nghiêng đầu một chút, cười,: "Vừa đi vừa xem đi!"

Không thể không công nhận, có thể ở gần trường học mở cửa hàng, tài nghệ nấu nướng phải nói là đều là từ tốt trở lên, nếu không bọn học sinh cũng sẽ không ăn mãi! Buổi sáng sớm hôm nay cô ăn hơi nhiều, một túi bánh bao lớn, một cây bánh tiêu, ba cái bánh trẻo rán, lại thêm một phần tư cái bánh, khụ khụ khụ, cuối cùng còn có một chút cháo.

Mặc dù miệng còn chút thèm, nhưng cô vẫn là rất sáng suốt dừng động tác lại, cô cũng không muốn trở thành Ma vương bệ hạ đầu tiên bị no căng mà chết, đó cũng quá khó coi đi?

Lúc trở về, Mạc Vong xách theo không ít thức ăn trên tay, đều đã trải qua "Giám định" của cô, cảm thấy mùi vị không tệ.

Ba người làm tròn bổn phận theo sát ở bên người của cô, một đường đưa về cửa hàng nhà Tô Đồ Đồ.

Đúng Lúc Mạc Vong định đi vào cửa hàng thì một người trong đó đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là hơi ngẩn ra.

Cô chú ý tới miệng của đối phương khẽ nhếch, tựa hồ đang suy tính nên gọi cô như thế nào mới phải, vội vàng nói: "Anh gọi em là Mạc Vong hay là Tiểu Vong cũng được, Éc... anh họ Đồ Đồ."

Thanh niên đeo mắt kiếng đột nhiên bật cười, hắn hắn gật đầu với cô một cái: "Như vậy, Tiểu Vong, em cũng có thể trực tiếp gọi anh là anh Lâm, nếu như không quen gọi, gọi anh Lâm sư huynh được rồi."

"... Lâm sư huynh?"

"Ừ." Lâm Hướng Quân gật đầu một cái,: "Anh cũng tốt nghiệp ở trường của các em."

"A, như vậy ạ."Mạc Vong cũng rất nghe lời dùng cách xưng hô này,: "Lâm sư huynh, anh muốn đi ăn sáng à?" Vừa nói, vừa giơ đồ trong tay lên. So với gọi "anh Lâm" thì cô vẫn thích gọi ‘’Lâm sư huynh hơn’’

"Hả? Có thể không?"

"Dĩ nhiên,em chính là đặc biệt mua cho mọi người. Đúng rồi,Đồ Đồ dậy chưa?"

"Nó sao?" Lâm Hướng Quân bất đắc dĩ thở dài, ‘’Theo kinh nghiệm của anh, không tới một giây sau là nó hết tỉnh ngủ ngay."

"Phốc!" Cô yên lặng đồng ý lời nói của đối phương, quả thật, Đồ Đồ chính là như vậy.

Với hai người xa lạ mà như họ mà nói, "Tô Đồ Đồ" là cầu nối duy nhất, cũng là đề tài duy nhất nói chuyện mà không lúng túng, sự thật chứng minh, bây giờ quả thật không lúng túng giống như lúc mới gặp.

Bởi vì có bữa sáng, Lâm Triêu Quân cũng không ra ngoài nữa, chỉ là nhận lấy đồ trong tay cô,mà cô lại quay đầu nói với mấy người phía sau: "Vậy tôi đi vào trước, gặp lại ở trường!"

"Tôi biết rồi."

"Ừ, được."

" Được, Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ."

"Mấy vị này là..." Ngay từ lúc đầu, Lâm Triêu Quân cũng có chút thắc mắc về thân phận của ba người, chỉ có điều là không có cơ hội để hỏi thăm.

"À, " Lúc này Mạc Vong mới nhớ tới mình không cẩn thận đã quên không giới thiệu bọn họ với nhau, vội vàng chỉ vào Esther nói,: "Người này là..." Tiếng nói dừng lại. Cô muốn nói đây là anh họ... Nhưng mà lời chưa nói ra đã dừng lại... Nói dối cài gì? Không cần! QAQ

"Tôi là anh họ của Tiểu Vong, họ Ngải." Cũng may thanh niên rất nhạy bén quan sát đến nội tâm bi thương của cô, tự giới thiệu về mình,: "Bây giờ đang làm giáo viên dạy thể dục của trường học."

"Thật sao? Đúng là khéo mà." Cũng là anh họ...

Lâm Triêu Quân đưa tay ra: "Xin chào, thầy giáo Ngải, tôi là..."

Tiếng nói chợt dừng lại.

— Đây là thế nào nha?

Mạc Vong có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên, rồi sau đó gần như kinh hãi khi thấy tròng mắt Lâm Hướng Quân lại giống như đêm đó, đôi mắt màu đen thâm thúy, giống như một hố đen đã hấp thụ hết ánh sáng vậy.

"Anh sẽ chết."

Hắn lại một lần nữa nóira những từ ngữ như vậy.

Nói với Esther.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3