Đa Nhân Cách - Chương 09

Chương 9

- Chào mừng trở lại, Yến Tường Ngạn Sa.

Hơ?

Ánh mắt toàn thể người trong đại sảnh đều đổ dồn vào người ở cửa lớn.

Trước cửa lớn, một thân ảnh kiêu sa cùng chiếc váy ngắn cổ cao ôm sát đầy gợi cảm, khoác kèm áo mangto màu đen tiến vào.

Vốn dĩ chiều cao đã là một mét bảy mươi Yến Tường Ngạn Sa còn sải bước trên đôi Jimmy Choo Shoes màu đen mười lăm centimet.

Mái tóc hung đỏ dài qua thắt lưng đung đưa theo từng nhịp bước, khuôn mặt thanh tú hình trái xoan, làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt sói bí ẩn híp lại cùng đôi môi trái tim tô lên màu son marrakesh ( đỏ đất ) quyến rũ, mang theo mùi hương huyền bí.

Có vẻ tất cả đều có mặt đầy đủ rồi, cũng đã rất lâu, bốn con tiểu quỷ và hội Asian Rich Kids mới tụ họp.

- Các vị!

Châu Anh đứng bên cạnh Prantcey, tay cầm chiếc ly rượu thuỷ tinh theo phong cách truyền thống mà gõ chiếc chìa vào chiếc ly, dùng âm thanh vang vọng truyền khắp đại sảnh thu hút sự chú ý của toàn thể.

- Tôi, Mỹ Lệ Châu Anh, thay mặt những người tổ chức bữa tiệc này, chân thành cảm ơn các vị ngày hôm nay đã dành chút thời gian đến đây tham dự và cùng tạo sự bất ngờ cho nhân vật chính của ngày hôm nay.

- Hôm nay là sinh nhật của người bạn thân của chúng tôi, đây cũng là bữa tiệc đầu tiên chúng tôi tổ chức cho cô ấy, sau hơn tám năm cách biệt.

- Ngày hôm nay xin mọi người hãy tự nhiên thưởng thức mọi thứ chúng tôi chuẩn bị. 

Châu Anh phát biểu hết những lời đã chuẩn bị trong lòng trước mọi người rồi quay vào ra hiệu cho giai nhân tắt đèn.

Đèn tắt một xe đẩy được đẩy ra một thứ gì đó được thắp sáng lên bằng những ngọn lửa nhỏ, không cần nhìn rõ ai cũng biết đó là gì.

Roberta đẩy ra một xe đẩy với chiếc bánh gato lớn, những ngọn nến được thắp lên trên chiếc bánh lớn, câu hát sinh nhật được cất lên từ Sa Lam rồi Châu Anh rồi tất cả đều hát lên bài hát mừng sinh nhật truyền thống.

- Happy Birthday.

Happy Birthday to you, Happy Birthday to you! Happy Birthday to Prantcey, Happy Birthday my dear!

- Cầu nguyện rồi thổi nến đi, Tuyết Tinh.

Kết thúc câu hát là tràng pháo tay vang lớn, người vừa cất tiếng khiến cho Prantcey ngây ngốc trong giây phút.

Nó bừng tỉnh đứng bật dậy nhưng lại kịp thời bị Châu Anh giữ lại.

Nó đành nhắm mắt vờ ước nguyện rồi thổi nến, nó chờ đợi ánh sáng trở lại với khung cảnh.

Nó chờ vì tiềm thức của kẻ kia bắt nó phải chờ để nhìn thấy chủ nhân giọng nói kia, đèn bật sáng, trước mắt Prantcey nó có rất nhiều người, nhưng tiềm thức cho nó cảm nhận, tất cả đều không phải.

Cái cảm giác này là sao? 

Cảm giác quen thuộc này là của ai? 

Là ai đã khiến cho nó phải đưa mắt tìm kiếm, khiến cho nó ít nhiều lộ ra sự lo lắng thấp thỏm?

Cầm lấy chai rượu Vodka từ tay Châu Anh Prantcey mới cảm thấy được sự nhẹ nhỏm khi mà Rebecca thì thầm và lén đưa cho nó một mảnh giấy.

Prantcey xốc mạnh chai rượu rồi bật mở bất ngờ bật nút phóng khoáng nói.

- Tất cả hãy cùng chung vui, hãy thoải mái vui vẻ đi!

Prantcey bị Châu Anh và Sa Lam giữ lại trên ghế không cho đi tiếp đãi mọi người, nhưng lại không làm cho tất cả mất hòa khí.

Mọi người từ nam đến nữ đều đến tặng những món quà xách tay.

Không phải đám nhà giàu bọn họ chỉ mang theo chút quà mọn đến nhà người bạn cũ này, những món quà lớn đều đã gửi cả cho Diệp Ôn quản gia quản lý.

Không làm mất hòa khí giữa quan hệ của nó và mọi người mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy được khí chất vương toạ của dòng tộc Griffin hoàng gia nước France.

- Prantcey đã lâu như vậy, quả nhiên cậu trở nên thật đẹp a.

- Phải, cậu thực sự đã khiến bọn tôi kinh ngạc.

- Tất nhiên rồi, đây là Prantcey của bọn tôi mà. - Sa Lam ngồi lên thành ghế, quàng tay ôm lấy vai Prantcey.

- Đúng không Prant? - Châu Anh hôm nay lại bắt chước hành động của Sa Lam, cũng ngồi và ôm lấy Prantcey.

Prantcey tuỳ ý nhún vai, hào sảng nói.

- Tuỳ ý.

Bữa tiệc kết thúc muộn lúc hơn mười một giờ đêm, Châu Anh và Sa Lam cùng với Ngạn Sa tiễn mọi người về, hôm nay là một ngày vui, là sinh nhật của Prantcey chứ không phải tiệc chào mừng Ngạn Sa trở về, tiếp đón cũng chỉ là một câu Chào mừng trở về.

Tối đó cả ba ở lại nhà Prantcey, trong phòng Châu Anh liên tiếp đặt cho Ngạn Sa những câu hỏi như tại sao gần cả năm không liên lạc, Sa Lam lại ngồi kể về những gì xảy ra suốt từ lúc gặp lại Prantcey.

Trên sân thượng.

Tay nó nắm chặt mảnh giấy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhắm mắt khẽ nhoẻn miệng cười trong vô thức.

“ Hẹn ngày tái ngộ. ”

Không biết đã đứng đây bao lâu nhưng cảm giác cứ như mới chỉ vài phút đồng hồ trôi qua.

Lại nhìn vào mảnh giấy trong tay và lại bất giác đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm.

Tử mâu đột nhiên loé lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh trở nên nhu hòa, khoé miệng cong lên thành độ cong của một chiếc lá khô.

Trên trời cách đó rất xa bừng sáng những bông hoa lấp lánh to lớn đủ sắc màu tuyệt đẹp.

Bật cười thành một tiếng nhỏ.

“ Không biết ở đây cấm bắn pháo hoa sao? Đây đâu phải Merlin Garden. ”

Cười? Prantcey nó mà lại cười chỉ vì pháo hoa? Không thể, thứ này sao có thể khiến cho kẻ vô tình vô tính như Prantcey nó cười được, kẻ này chắc chắn không phải.

“ Mau biến đi. ”

Hửm? Là kẻ nào vừa nói?

“ Đừng hòng điều khiển cơ thể này, giờ nó đều phụ thuộc vào quyền quyết định của tôi. ”

“ Không, tôi không cho phép. ”

“ Im đi Tuyết Tinh. ”