Dặm đường vàng - Chương 44 - Phần 2 (Hết)

Anna đáp là gặp trung úy Joe Dawson. Lát sau tiếng anh vang lên:

- Dawson đây. Ai đấy?

Anna xưng tên rồi kể tóm tắt câu chuyện của Halevi.

Dawson hỏi:

- Bà đã kể cho cô Janna nghe chưa?

Anna đáp:

- Chưa. Tôi nghĩ cần báo anh trước.

Dawson nói:

- Tôi vừa gọi điện cho cô ấy xong. Văn phòng trả lời là cô ấy về Wellington để gặp Ervin tại đó!

***

Trực thăng của cảnh sát rời khỏi nóc trụ sở ở trung tâm thành phố Los Angeles. Dawson mặc bộ đồng phục dã chiến của đơn vị cảnh sát võ trang, đeo lon trung uý, cầm máy bộ đàm liên lạc với các đội viên:

- Mục tiêu là tòa nhà Wellington trên đại lộ Wilshire giữa Beverly Hills và khu rừng phía Tây. Một con tin đang bị giữ trong đó. Tôi biết rõ tòa nhà đó và biết chỉ có một lối vào duy nhất là từ trên nóc xuống. Nóc có sân đậu trực thăng. Ta sẽ đổ bộ xuống đấy. Ai hỏi gì không?

Trung sĩ Escove, một người tóc đen, không râu ria hỏi:

- Bên đó có bao nhiêu tên, thưa trung uý?

Dawson đáp:

- Một tên.

Thiếu úy Warren hỏi:

- Vũ khí kẻ địch?

Dawson lúng túng. Anh không nghĩ rằng Ervin biết sử dụng vũ khí. Bởi xưa nay hắn có vẻ ngoài rất dân sự, một nhà tài phiệt, chỉ biết tính toán tiền nong. Sau khi nghe Anna báo tin, anh đã gọi ngay về tòa nhà Wellington, định báo Janna để phòng trước khi Ervin đến nhưng không kịp.

Nhân viên đội bảo vệ của tòa nhà nhìn thấy một chiếc xe Mercedes vào thang máy đặc biệt lúc gần ba giờ chiều. Ngoài lối thang máy khổng lồ chở xe hơi chỉ còn một thang máy riêng nữa nhưng muốn vào, phải dùng thẻ từ tính đặc biệt.

Sau khi trao đổi với Kershaw chỉ huy đọi bảo vệ, Dawson được biết chỉ còn một cách duy nhất vào nhà nữa là từ nóc xuống. Nhưng cửa xuống lại khóa bằng hệ thống điện tử và muốn mở phải dùng mã số. Dùng điện thoại liên lạc không được, Dawson nghĩ chỉ còn cách dùng trực thăng. Và anh rất sốt ruột mong đến sớm để cứu người con gái anh yêu tha thiết.

Dawson đáp viên thiếu uý:

- Tôi chưa rõ. Nhưng tôi biết thằng cha ấy bị bệnh tâm thần cho nên ta phải đến càng nhanh càng tốt!

Ba người cùng làm việc với nhau trong nhiều năm ở cơ quan cảnh sát và họ rất hiểu rằng phải hoàn toàn tin cậy nhau mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Hàng ngàn giờ rèn tập, họ đã biến thành những cái máy được bôi trơn dầu mỡ và phản ứng nhanh nhạy tuyệt đối với mọi tình huống có thể xảy ra.

Trung sĩ Escove và thiếu úy Warren chỉ coi đây là một trong những nhiệm vụ họ phải hoàn thành. Nhưng đối với trung úy Dawson, đây là chuyện cả cuộc đời. Hạnh phúc cuộc đời anh nằm trong chiến dịch này.

Trong lúc trực thăng đang bay tới Wellington, anh ôn lại những vụ giải thoát con tin anh từng tham gia, nhiều vụ đã tổn thất nặng nề, kể cả cái chết. Kinh nghiệm dạy anh rằng những chiến dịch như thế này thời gian đóng vai trò vô cùng quan trọng. Chỉ sớm hay muộn một tích tắc là đủ chuyển bại thành thắng hay ngược lại. Anh nhìn hai đồng đội. Họ đều mặc quần áo chống đạn, chống cháy và đều đeo súng ngắn cỡ đạn 45. Cả hai đều rất thành thạo trong chiến đấu và đều rất dũng cảm.

Viên phi công kêu lên:

- Có kẻ đã đậu trên nóc mất rồi!

Dawson nhìn qua lỗ tròn đưới đáy trực thăng, thấy đã có một trực thăng đậu trên nóc tòa nhà Wellington. Anh liền bảo phi công gọi điện về phòng tư liệu xem chiếc trực thăng mang số hiệu kia là của ai.

Viên phi công gật đầu và lát sau nói:

- Đăng ký tên chủ nhân là Felix Ervin. Và hắn còn ở đó thì trực thăng chúng ta không thể đỗ xuống được. Nóc chỉ xây dành cho một trực thăng.

- Tôi xuống bằng dây cáp! - Dawson nói.

- Không được. - Phi công nói. - Gió mạnh lắm, tôi không thể giữ được trực thăng đứng yên một chỗ đâu!

Dawson không buồn nghe viên phi công nói, vẫn buộc nút vào sợi dây thừng và quàng qua vai.

Trung sĩ Escove nói:

- Tôi cũng sẽ xuống theo trung uý.

Dawson nói:

- Nhưng sợi dây rút lên thì mất quá nhiều thời gian. Xuống đến nóc là tôi phải bò ra bao lơn để xuống nhà ngay.

Không đợi Escove trả lời. Dawson đã bước ra cửa và giao một đầu dây cho thiếu úy Warren. Anh bắt đầu tụt xuống

Dawson lủng lẳng ở đầu sợi dây thừng. Anh hét vào máy bộ đàm:

- Giữ trực thăng cho yên.

Khi leo xuống được chừng bốn năm chục bộ, một làn gió nóng bốc ngay trực thăng lên cao thêm.

Trung sĩ Escove nằm sấp xuống sàn buồng lái theo dõi, thấy Dawson ở đầu sợi dây cứ quăng đi quăng lại mãi trên nóc của tòa nhà Wellington. Anh ta lẩm bẩm:

- Chưa bao giờ tôi thấy ai lủng lẳng nhiều như thế kia.

Bỗng trực thăng rơi vào một bong bóng không khí và tụt xuống một chút, đồng thời chao đi khá xa.

Dawson hét vào bộ máy bộ đàm:

- Thả cáp thấp nữa!

Thiếu úy Warren đáp:

- Hết rồi!

Dawson ngẩng đầu lên và thấy khuôn mặt đầy lo âu của trung sĩ Escove. Anh biết rằng không những viên trung sĩ mà cả phi công và viên thiếu úy đều rất lo cho anh, đồng thời không tin anh sẽ xuống được nóc nhà.

Dawson ra lệnh:

- Cho trực thăng thấp xuống chút nữa!

Viên phi công tuân lệnh. Dawson đã rời được xuống nóc nhà nhưng bị kéo đi và đập mạnh vào lan can.

Anh thấy vai tê buốt, khéo đã bị gãy xương cổ. Nếu đúng như vậy thì anh sẽ không thể nào tụt từ trên nóc xuống bao lơn được.

Viên phi công hỏi qua máy bộ đàm:

- Anh thế nào, Dawson? Yên ổn chứ?

Dawson đáp:

- Yên ổn! Nhưng tôi thay đổi ý kiến. Đừng thả tôi xuống nóc nhà mà thả tôi xuống bao lơn.

- Điên à?

Viên phi công phản đối.

- Nguy hiểm lắm!

- Tôi không hỏi ý kiến anh mà ra lệnh!

Dawson hét lên!

- Thi hành đi!

***

Trong tòa nhà Wellington, Janna đang run lẩy bẩy, nép mình trong một góc phòng khách chăm chú nhìn cặp mắt điên dại của Ervin, như thể chút ít tỉnh táo trong óc hắn đã bị rối loạn nốt. Tay hắn run run cầm khẩu súng ngắn và những cơ trên mặt hắn đang co rút. Khi hắn nói, giọng hắn nghiến chặt rất khó nghe.

- Đứng lên!

Ervin ra lệnh, vẫn chĩa súng sát đầu Janna.

Janna cảm thấy cổ họng khô khốc và lưỡi đắng ngắt. Nàng nuốt khan. Janna cố trấn tĩnh và giữ cho giọng bình thản:

- Nhẹ tay chứ, ông Ervin!

Ervin với tay giật chiếc lắc vàng đeo ở đầu sợi dây chuyền ở cổ nàng. Rồi hắn thò tay xé toạc ngực áo hắn, áp chiếc lắc vào đúng chỗ vết sẹo. Chiếc lắc vừa vặn khớp vào mảng da lành giữa vết sẹo lớn. Janna nhớ Janet Taylor có kể rằng bà đã gỡ cái lắc này trên ngực Kandalman để khỏi vướng vết thương do axit, hôm trong khu tập trung Do Thái tại Vacsava. Và nàng cũng nghe kể rằng Kandalman chính là chủ đã thuê Keja, mẹ đẻ nàng vào làm việc cho ông ta. Nhưng Janet lại kể với nàng rằng Kandalman đã chết trong trại tập trung…

- Thấy chưa?

Y ngước lên nhìn Janna.

- Thứ này là của tôi.

- Của Keja đầu tiên…

Câu nàng nói hình như làm Ervin ngạc nhiên. Cặp mắt điên dại của hắn đột nhiên trống vắng.

- Cô ta tin rằng chiếc lắc này sẽ hộ mệnh cho tôi.

- Ông là người tình của bà Keja phải không?

Janna hỏi, vì nàng biết rằng lúc này cần phải kéo dài thời gian.

Ervin cười chua chát:

- Chỉ mỗi một người trả lời được câu đó là Halevi thì y đã chết rồi. Đến lúc này thì y đã chết…

- Có phải bà Keja có thai với ông không, ông Ervin?

Janna hỏi và ngạc nhiên tim nàng đập rất mạnh.

Ervin gật đầu, vẫn chăm chú nhìn Janna:

- Cô là con của tôi!

Mặc dù đã biết điều đó từ trước, câu trả lời vẫn làm Janna sửng sốt. Một luồng điện lướt qua trong người nàng. Và lạ chưa, nàng không hề mừng rỡ mà chỉ căm uất:

- Vậy tại sao ông không nói cho tôi biết từ trước?

- Mẹ cô đã phản bội tôi… Ta tin tưởng cô ấy… Nhưng cô ấy không hơn gì mấy đứa con gái khốn kiếp kia! Mẹ cô đã cùng với chúng ăn cắp kho báu của những người Do Thái trong trại tập trung… Chính vì thế mà ta ra lệnh cho Halevi giết Geneviene và Janet… Bổn phận của ta là phải trừng trị những kẻ đã làm ta thành có tội với hàng triệu con người…

- Trừng trị một cái tội mà họ không hề phạm.

- Kho báu kia đã không được bọn chúng giao cho ngân hàng, theo lệnh của ta.

- Bởi vì những vàng bạc châu báu ấy đã bị chôn vùi dưới hầm trong đống gạch ngói của tòa nhà bên áo…

Điều Janna nói làm Ervin choáng váng. Hắn lẩm bẩm:

- Vậy là… Vậy là Halevi đã lấy cắp?

Janna đáp:

- Hắn đã nói dối! Hắn đã đổ vấy tội cho người khác… Geneviene, Janet. Keja và Anna đã thi hành đúng lệnh của ông. Nếu không, làm sao tôi ra đời và sống được cho đến ngày hôm nay? Chính mấy người đó đã ban cho tôi tình cha mẹ đối với con, thứ mà ông khước từ! Bây giờ thì ông hạ súng xuống!

Cặp mắt điên cuồng của Ervin bỗng thoáng chút hoài nghị Toàn thân hắn run lẩy bẩy, khiến khẩu súng hắn cầm trên tay cũng đảo lên đảo xuống. Hắn thều thào:

- Nhưng Halevi nói dối để làm gì?

- Để giấu tội! Hắn cướp kho báu để nếu sống sót hắn sẽ làm giầu. Có trời biết hắn đã làm gì với số châu báu ấy. Nhưng chúng ta chỉ nói chuyện được khi nào ông buông khẩu súng kia.

Ervin vẫn đứng bất động. Nhưng rồi lát sau y buông tay và khẩu súng rơi xuống sàn nhà.

- Đứng yên!

Tiếng ra lệnh từ phía sau vang lên.

Không tuân lệnh mà Ervin quàng tay ôm cổ Janna, kéo sát lại hắn rồi quay người để đưa nàng ra trước mặt Dawson. Lúc này anh đứng sau tấm màn nhung chạy từ cửa vào phòng đến cửa ra bao lơn. Dawson cầm khẩu Uzi tự động, chĩa về phía Ervin, nhưng anh ta cũng hiểu rằng không thể bắn hắn mà không trúng phải Janna.

- Buông cô ấy ra để cô ấy đi và tôi sẽ không bắn.

Nhưng Ervin không buông và Janna cảm thấy hắn ôm cổ nàng chặt thêm.

- Anh lui ra ngoài đi. Dawson!

Janna thét lên.

Dawson ngập ngừng một chút rồi buông lỏng tay cầm khẩu Uzi, nhưng vẫn giữ ta thế chuẩn bị đối phó.

- Quăng súng xuống sàn!

Ervin ra lệnh.

Khi thấy Dawson chưa thi hành ngay, Ervin giơ bàn tay trái, một quả lựu đạn nằm trong đó, đã được tháo chốt an toàn. Hiểu rằng hắn chỉ cần buông ngón tay, nút an toàn bật ra và lựu đạn sẽ nổ liền, Dawson dành thận trọng đặt khẩu Uzi tự động lên mặt kính trên bàn sa lông rồi lùi lại.

- Đồng ý.

Anh nói.

- Bây giờ ông buông Janna ra.

- Câm! Ta mới là người ra lệnh ở đây! - Ervin quát.

- Cũng được. - Dawson chịu lún.

- Lùi lại.

Dawson đi giật lùi cho đến lúc chạm vào tấm màn.

- Kéo màn cho mở ra!

Ervin tiếp tục ra lệnh.

Dawson vén màn lên để cho Ervin đi ngang qua trước mặt, một tay quàng cổ Janna, tay kia cầm lựu đạn đã mở chốt. Hắn ghì chặt đến mức Janna phải cố gắng lắm mới thở từng hơi một được. Máu dồn lên mặt khiến nàng choáng váng. Ervin vẫn kéo nàng ra đến thành bao lơn bằng đá.

- Nhẹ tay thôi…

Dawson nói, như thể trìu mến, thân tình.

Janna thấy Ervin run rẩy và các ngón tay hắn như sắp buông quả lựu đạn. Cặp môi hắn sát tai nàng khiến khi hắn thì thào, nàng thấy môi hắn đụng vào dái tai nàng:

- Quân phản bội! Tất cả chúng nó đều là quân phản bội!

Cảm thấy tính mạng treo trên đầu sợi tóc, Janna quay ngoắt hai vai và chạy nhưng bị vấp và ngã sóng soài trên mặt sàn. Ervin bị bất ngờ, bất giác buông tay và quả lựu đạn bật nút an toàn, rơi xuống đất, lăn về phía Janna.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nàng nhìn quả lựu đạn đang lăn về phía mình, nghĩ rằng Dawson sẽ lao tới nhặt lên quăng đi. Nhưng Dawson đứng cách đấy quá xa, có chạy đến cũng không kịp. Khi quả lựu đạn chỉ còn cách Janna vài đốt ngón tay, Ervin bỗng lao tới, nhặt lên, ôm quả lựu đạn vào bụng rồi nhảy vọt ra bên ngoài bao lơn.

Dawson chạy tới, đỡ Janna đứng dậy và kéo nàng ra chỗ Ervin vừa nhảy xuống. Nhưng họ chưa tới bao lơn thì đã nghe một tiếng nổ lớn. Họ ngó đầu ra ngoài nhìn xuống, thấy khói mù mịt ở khoảng lưng chừng, giữa bao lơn tầng gác cao và mặt đất bên dưới.

- Lạy chúa!

Janna gào lên, toàn thân rung chuyển.

- Thế là đúng.

Dawson thì thầm, quàng tay ôm chặt, giữ cho nàng khỏi run rẩy.

- Mọi thứ như thế là xong.

Họ đứng trong tư thế ôm chặt nhau như vậy một lúc lâu. Một xe cảnh sát chạy trên khúc đường phố mệnh danh “Dặm Đường Vàng” rú còi inh ỏi. Tiếng còi vang động, đập vào những bức tường các tòa nhà cao tầng trong khu vực rồi vọng ra xa, xa mãi.

Dawson cầm tay Janna, dắt nàng vào trong nhà.

Hết

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Sienna – streetchick – H.y

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay