Đế Vương Công Lược - Chương 11

Đế Vương Công Lược
Chương 11: Gặp lại [Chẳng bằng không gặp]
gacsach.com

Không phải là muốn đánh nhau ngay lập tức đó chứ?

Đoạn Dao nhẫn nại giải thích: “Ta thật sự chưa từng luyện Bồ Đề tâm kinh.” Trước đây thật lòng muốn luyện vì nghe người ta nói đó là loại võ công kỳ dị số một số hai trong võ lâm, nghe qua đã thấy cực kì uy phong rồi, có điều dù thế nào sư phụ cũng không chịu cho luyện nên đành phải tiếc nuối từ bỏ.

Thiếu phụ cười nhạt: “Nam Ma Tà trước đây từng nói đã truyền lại Bồ Đề tâm kinh cho ngươi, không lẽ hắn còn có thể gạt ta sao?”

Quả nhiên là vậy a... Đoạn Dao nghe vậy chân thành nói: “Nếu ngày nào đó sự phụ không gạt người thì đó mới là còn sống mà thấy quỷ.” Ngươi tin ai không tin lại đi tin hắn?

“Bớt nói nhảm đi.” Thiếu phụ đột nhiên lạnh giọng nói. ” Dù sao đi nữa, hôm nay ta cũng phải mang ngươi về Thiên Sát Giáo!”

“Đó là giáo phái gì vậy?” Trước đó Đoạn Dao chưa từng nghe qua nên nhỏ giọng hỏi.

“Nàng gọi là Lam Cơ, là sư tỷ muội với Lam Cửu Muội của Tử Vi Môn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao vẫn không hiểu, Tử Vi Môn là một độc giáo ở tây nam, quan hệ với Vương phủ không tốt nhưng cũng không quá tệ, chính hắn cũng từng tới đó vài lần để mua cổ, do đó quan hệ với Lam Cửu Muội cũng không xấu, nhưng chưa bao giờ nghe Lam Cửu Muội nói có sư tỷ muội gì. Hơn nữa dù có thì cũng liên quan gì đến hắn đâu?

Thật là vô cùng tai bay vạ gió!

“Dù Dao nhi thật sự có luyện Bồ Đề tâm kinh thì cũng không thể trợ giúp giáo chủ luyện thành thần công được, cần gì phải ép người quá đáng như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao nghe vậy lòng buồn bực, ta thật sự không luyện a.

“Có giúp được hay không cũng phải mang người về mới biết được.” Trong tay Lam Cơ chợt lóe hàn quang, một con rắn độc mắt đỏ lòm lè lưỡi “tê” “tê” lao về phía hai người, Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp ra tay thì Đoạn Dao cũng đã nắm đốt sống cổ thứ bảy của nó, hai phát tháo cột sống ra rồi cuốn lại cất vào bao bố nhỏ của mình.

Tiền không bay tới a, con rắn này đắt lắm luôn.

Đoạn Bạch Nguyệt tặc lưỡi: “Một năm không gặp, thủ đoạn hèn hạ của Lam giáo chủ vẫn không thay đổi chút nào a.”

Lam Cơ thẹn quá thành giận, sắc mặt âm trầm xuất chiêu tấn công, sát thủ của Tây Nam Vương phủ cũng cùng giáo đồ Thiên Sát Giáo chiến đấu kịch liệt, trong rừng cây chướng khí mịt mù, Đoạn Dao quả quyết lui về phía sau đứng nhìn – kỳ thực nếu xét về võ công thì Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên chiếm thế thượng phong nên không cần lo lắng. Nhưng dù sao trong người hắn giờ có nội thương, đánh nhau như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Vì vậy sau khi hai người giao đấu mấy trăm chiêu thì đột nhiên Lam Cơ thấy trên cổ lành lạnh, rồi không biết có cái gì mềm mềm linh động quét lên má trái một cái.

“Oa!” Một con cóc béo mập màu tím nhảy xống đất, nhanh chóng trốn sau lưng Đoạn Dao.

Lam Cơ sắc mặt đột biến.

“Ngươi mau trở về bức độc đi a.” Đoạn Dao thật lòng khuyên nhủ: “Nếu không sẽ hủy dung!”

Không nữ nhân nào chịu được ba chữ kia, dù là yêu nữ ma giáo cũng không ngoại lệ.

Lam Cơ đã biến mất chỉ trong nháy mắt.

“Không có việc gì chứ?” Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, đỡ Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên đống lửa.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Điều tức một lúc sẽ tốt.”

“Đều tại lão già chết tiệt kia!” Đoạn Dao suy nghĩ một lúc lại tức giận: “Cũng không biết đã dạy ngươi thứ công phu rách nát gì!” Lại có thể luyện đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tự mình uống một viên thuốc.

Đoạn Dao tiếp tục nổi giận: “Sớm biết như vậy trước đây nên bái một sư phụ khác.” Võ công có tốt hay không tạm thời không nói, nhân phẩm có tốt hay không cũng có thể không cần, nhưng ít ra đừng hại đồ đệ!

“Xem ra Lam Cơ đã quyết tâm phải mang ngươi về Thiên Sát Giáo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Đoạn đường sắp tới cẩn thận một chút.”

“Ngươi xem, tai họa lần này cũng là sư phụ gây ra đó, đang yên đang lành lại đi nói với yêu nữ kia là ta luyện Bồ Đề tâm kinh!” Nói ra Đoạn Dao lại càng tức giận. ” Người luyện rõ ràng chính là ngươi a!”

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh cười cười. ” Đúng vậy, là Bổn Vương.”

“Vậy ngươi có biết vì sao nàng muốn mang ta về Thiên Sát Giáo không?” Đoạn Dao lại hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt trả lời: “Vì muốn thành thân.”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Niệm và các thuộc hạ khác nghe vậy cũng bị chấn động một chút.

Muốn thành thân a!

Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc ngón tay trước mặt hắn: “Nghe thấy sắp được thành thân nên vui vẻ đến phát ngốc luôn sao?”

Đoạn Dao không thể tin nổi, chỉ tay vào mũi mình nói: “Ta mới hơn mười ba tuổi.”

“Mười ba tuổi cũng không còn nhỏ nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn: “Sau hai năm là dùng được rồi.”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Dao: “...”

Đoạn Dao: “...”

Nói rõ ràng nha, cái gì gọi là <hai năm sau dùng được rồi>?

Đáy mắt Đoạn Niệm tràn đầy đồng tình.

Có đại ca kiểu như Vương gia vậy, quả thật chẳng đáng tin chút nào.

Chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút thôi, đoạn đường sau đó Đoạn Bạch Nguyệt cũng tăng cường phòng bị, đoàn người yên bình chạy tiếp mười mấy ngày thì tới gần thành Thiên Diệp, nào ngờ Đoạn Bạch Nguyệt lại ra lệnh quay lại, đi vòng vòng quanh đó.

...

Đoạn Niệm nhắc nhở Đoạn Dao, dường như tâm tình Vương gia không tốt, Tiểu Vương gia đừng chọc vào hắn mà rước xui xẻo nha.

Đoạn Dao khóc ròng, tâm tình hắn có tốt hay không thì liên quan gì tới ta, ta chỉ muốn tìm một khách điếm bình dân, kêu gian phòng hảo hạng nào đó ngủ một giấc mà thôi a!

“Vậy cuối cùng là muốn đi đâu?” Đoạn Dao hỏi.

Đoạn Niệm đáp: “Thành Quỳnh Hoa, cách nơi này không quá xa, Tiểu Vương gia cố chịu hai ngày là tới thôi.”

Đoạn Dao rầu rĩ “Ừm” một tiếng, trong lòng ngập tràn oán niệm.

Tại Quỳnh Hoa Cốc, Diệp Cẩn đang ngồi xổm trong sân phân loại thảo dược, Sở Uyên ngồi bên cạnh hắn, tiện tay nhặt lên một nhánh cỏ sâm.

“Ăn đi, tốt cho thân thể.” Diệp Cẩn nói.

Sở Uyên nhai hai miếng.: “Ngọt a.”

“Ăn thật sao?” Diệp Cẩn chân thành nhìn hắn: “Lừa ngươi đó, là độc dược!”

Sở Uyên cười nhìn hắn.

Diệp Cẩn bĩu môi: “Bao giờ ngươi mới đi?”

“Chắc là trong mấy ngày này thôi.” Sở Uyên nói.” Tính ngày thì cũng vừa tới rồi đó.”

Diệp Cẩn cũng lấy một nhánh cỏ sâm đưa lên miệng nhai.

Sau một lúc im lặng, Sở Uyên thử hỏi: “Tiểu Cẩn cũng theo trẫm về cung?”

“Nằm mơ!” Diệp Cẩn ngay lập tức cự tuyệt: “Vài ngày nữa ta còn có việc phải làm.”

Sở Uyên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Muốn đi Nhật Nguyệt sơn trang sao?”

Nghe vậy Diệp Cẩn mở to mắt: “Ta tới Nhật Nguyệt sơn trang làm chi?”

“Đoán vậy thôi.” Sở Uyên nói. ” Mấy ngày trước Tần cung chủ tới có nói là muốn đến Nhật Nguyệt sơn trang cầu hôn, tưởng ngươi cũng đi uống rượu mừng.”

“Sau này không được nhắc tới bốn chữ đó nữa.” Diệp Cẩn chống nạnh rống. ” Nếu không thiến ngươi.”

Sở Uyên dở khóc dở cười: “Nói nhảm cái gì vậy?”

“Ở trong giang hồ lâu ngày, đương nhiên không thể nhã nhặn như ngươi được.” Diệp Cẩn hít hít mũi. ” Ta đi hái thuốc đây, ngươi cũng đi ngủ đi.”

Sở Uyên gật đầu nhìn hắn rời khỏi tiểu viện, trong mắt là ý cười điềm tĩnh khó có được.

“Hoàng thượng.” Sau một lát, Tứ Hỉ công công chạy vào. ” Có người đưa thư tới.”

“Thiên Phàm?” Sở Uyên từ trên giường ngồi dậy.

“Không phải.” Tứ Hỉ công công thở hồng hộc. ” Tây Nam Vương.”

Sở Uyên nghe vậy tay cứng đờ.

Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tứ Hỉ công công cẩn thận hỏi một câu: “Hoàng thượng có xem không?”

Sở Uyên tiếp nhận tín hàm, mở ra vội vàng đọc qua một chút.

Tứ Hỉ công công lại nói: “Trong cung tạm thời chưa có hồi âm, theo ước tính e rằng phải chờ thêm khoảng ba bốn ngày, Hoàng thượng không cần phải lo lắng.”

Sở Uyên khẽ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.

Mà trong một khách điếm bình dân ở thành Quỳnh Hoa, Đoạn Dao cuối cùng cũng được như mong muốn, ôm chăn nằm lì trên giường ngủ say sưa đến tận ngày thứ ba mới dậy.

“Tiểu Vương gia!” Đoạn Niệm đứng canh chừng cho hắn nghe thấy động tĩnh liền hỏi: “Có cần dùng cơm không?”

“Ca ca đâu?” Đoạn Dao duỗi người.

“Ra ngoài từ sáng sớm.” Đoạn Niệm đáp: “Nói là đi gặp cố nhân.”

Đoạn Dao trong nháy mắt tỉnh táo, lẩm bẩm ngồi dậy, gặp cố nhân?

Đoạn Niệm đẩy cửa ra, bưng nước rửa mặt vào cho hắn.

“Lúc ca ca ra ngoài có thay y phục đẹp không?” Đoạn Dao nhanh chóng nắm tay Đoạn Niệm hỏi.

Đoạn Niệm bị bốn chữ <thay y phục đẹp> làm chấn động đến đứng hình.

Đoạn Dao dùng ánh mắt vô cùng hàm xúc nhìn hắn.

Gặp riêng a...

Bên ngoài Quỳnh Hoa Cốc có trồng một gốc cây dạ hợp, được thần y tưới thuốc mỗi ngày nên tươi tốt đến lạ kỳ, hầu như quanh năm suốt tháng đều nở hoa.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dưới tàng tây, ngẩn người nhìn chân trời xanh thăm thẳm.

Tiếng bước chân từ xa dần tới.

Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười nhưng cũng không quay đầu lại.

“Tây Nam Vương.” Tứ Hỉ công công cung kính hành lễ.

Tươi cười trên mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng ngắc.

“Hoàng thượng nhiễm bệnh, e là không thể tới đây được.” Tứ Hỉ công công rất thành khẩn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày. ” Bị thương còn chưa khỏi sao?” Chuyện Sở Uyên bị đâm mấy ngày trước mật thám của Tây Nam Phủ mới báo tới, nhưng không nói là bị trọng thương.

Tứ Hỉ công công nói: “Đúng vậy.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười; ” Nếu vậy thì Bổn Vương cũng không quấy rầy nữa.”

Tứ Hỉ công công đứng yên nhìn hắn rời khỏi sơn cốc, sau đó xoay người trở về.

Sở Uyên quấn áo choàng kín mít đứng chờ gần đó.

“Hoàng thượng, Tây Nam Vương đi rồi.” Tứ Hỉ công công bẩm báo.

Sở Uyên gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tứ Hỉ công công nói tiếp: “Trong cốc nơi nơi đều là cơ quan, cỏ độc và khí độc, dù là võ lâm cao thủ cũng không xông vào được, Hoàng thượng cứ yên tâm.”

Sở Uyên khép hờ mắt, bên tai là tiếng gió thổi vi vu vi vu.

Ban đêm mưa bụi mịt mờ, Đoạn Bạch Nguyệt cầm ô, cười cười nhìn bóng người cách hắn không xa. ” Quả nhiên Sở Hoàng đang đợi ta.”

“Tiểu Cẩn không thích để người ngoài vào cốc, trẫm không muốn làm phiền hắn.” Thái độ Sở Uyên xa cách, lòng bàn tay lại lạnh như băng.

Đoạn Bạch Nguyệt bước nhanh tới, cởi áo choàng bao lấy người Sở Uyên: “Không phải sợ ta xông vào sẽ bị thương sao?”

Sở Uyên né tránh hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Đã trừ tận gốc Lưu phủ, ta còn lý do gì ở lại vương thành?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại.

“Dù muốn phong thưởng cũng phải chờ trẫm về cung.” Sở Uyên xoay người trở về. ” Nếu không có chuyện gì khác thì mời Tây Nam Vương về đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau gọi lại: “Cần ta hộ tống ngươi về cung không?”

Sở Uyên lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt im lặng hồi lâu mới nói: “Cũng tốt.”

Trên đường về, Sở Uyên cơ hồ là đi như chạy trốn.

Xung quanh im lặng như tờ, trong Quỳnh Hoa Cốc không có người ngoài, Ngự lâm quân lại bị thương nên không phân công gác đêm, ngay cả Tứ Hỉ cũng đã ngủ say.

Sở Uyên mệt mỏi ngồi bên bàn, ngực đau như bị ai đó rút xương cốt máu thịt ra.

Đêm nay, Đoạn Bạch Nguyệt đứng dưới tàng cây thật lâu, lâu đến mức mưa bụi ngừng bay, bình minh hé rạng, mặt trời lên cao.

Sau lưng có người thở ngắn than dài.

Đoạn Bạch Nguyệt đột ngột xoay người.

Bạch Lai Tài lắc đầu liên tục nhìn hắn, chỉ thiếu đấm ngực dậm chân.

Đoạn Bạch Nguyệt lại mơ hồ cảm thấy nhức đầu: “Sư phụ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3