Đế Vương Công Lược - Chương 72
Đế Vương Công Lược
Chương 72: Đường về [Xem người nào tức chết người nào]
gacsach.com
Bên trong băng thất phía sau núi, Đoạn Dao đang cầm dạ minh châu, nhìn chăm chú nội công tâm pháp khắc trên thạch bích: “Đây chính là Bồ Đề tâm kinh sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phải.”
Đoạn Dao nói: “Trách không được sư phụ đưa cho ngươi Huyền Minh Hàn Thiết.” Đều là chí âm chí độc, hai thứ hợp lại một chỗ, tất nhiên là công lực sẽ tăng gấp bội. Lúc trước mình vẫn không hiểu vì sao một khối sắt vụn như vậy mà cũng được xưng là Thiên Hạ Vô Địch, còn tưởng một ngày kia nó có thể thay da đổi thịt biến thành một hình dạng khác, nhưng tới bây giờ mới nhận ra, Huyền Minh Hàn Thiết vốn nên có hình dạng loang lổ rỉ sét như thế, về phần là khối sắt vụn hay là yêu kiếm thì còn phải xem người cầm nó là ai.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lạnh không?”
“Không sao.” Đoạn Dao nói: “Hồi nhỏ ta rất muốn tới băng thất này, nhưng sư phụ sống chết không chịu cho.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tựa vào thạch bích đờ người ra.
“Thật sự không muốn ra ngoài gặp Hoàng thượng sao?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Đoạn Dao nhìn hắn, còn muốn nói gì thì cửa đá đã ầm ầm mở ra.
Trái tim Đoạn Bạch Nguyệt trong nháy mắt ngừng đập, xoay đầu nhìn ra phía cửa.
Chỉ có một mình sư phụ bước vào.
Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng ngắc, đáy mắt có tia sáng vụt qua rồi biến mất.
Đoạn Dao hỏi: “Hoàng thượng muốn hủy Tây Nam Phủ sao?”
Nam Ma Tà nói: “Những gì nên nói đều đã nói xong, Hoàng thượng đã đi rồi, trở về vương thành.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Đa tạ sư phụ.”
“Trên đường tới đây hắn đã gặp thích khách.” Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Không biết lại lịch của đối phương thế nào, nghe nói võ công rất cao, ảnh vệ của đại nội đều bị thương, ngay cả Đoạn Niệm cũng trúng chiêu, lần này không cùng Hoàng thượng về Tây Nam Phủ, là vì vẫn còn đang ở thành Nguyệt Quang dưỡng thương.”
“Thích khách?” Đoạn Bạch Nguyệt bỗng dưng mở mắt.
“Hơn nữa nhìn tư thế đi đứng thì dường như ngay cả Hoàng thượng cũng bị thương.” Nam Ma Tà nói: “Thành Nguyệt Quang cách Tây Nam Phủ cũng phải hơn hai mươi ngày đi đường, sợ là hơn hai mươi ngày này hắn vẫn luôn mang thương thế trong người chạy đi.”
“Ảnh vệ bị thương, Đoạn Niệm cũng không có bên cạnh, đường trở về phải làm sao bây giờ?” Đoạn Dao hỏi.
Vừa dứt lời, Đoạn Bạch Nguyệt đã chạy ra khỏi băng thất.
Nam ma Tà vỗ vỗ vai Đoạn Dao, ý bảo hắn đi theo tới đó.
Tuấn mã màu đen lao điên cuồng trên đường phố, dân chúng đang tụ tập ở chợ bên đường vội vàng né tránh tứ phía, vừa sợ hãi vừa oán giận, người lỗ mãng này là từ đâu tới vậy a? Vì sao lại không hiểu lễ nghi như thế? Nhưng mọi người còn chưa kịp dọn lại hàng hóa sau khi hắn rời đi thì lại có thêm một người giục ngựa phi nhanh tới. Vì vậy mọi người lại phải ôm mọi thứ né tránh một lần nữa, chỉ có điều lần này đã thấy rõ là ai rồi, thì ra người trên lưng ngựa chính là Đoạn Dao.
Quần chúng lập tức không hẹn mà cùng vỗ tay hoan hô!
Tư thế cưỡi ngựa này rất tốt!
Dù sao người người đều yêu mến Tiểu Vương gia, lúc còn nhỏ thì mềm mại như nước, trưởng thành lại anh khí vô cùng, nhìn thôi đã thấy trong lòng vui vẻ, rất muốn đem nữ nhi gả ra ngoài.
Cưỡi ngựa giữa phố xá sầm uất cũng không sao, bởi vì chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
Mặt trời dần dần xuống núi, Sở Uyên buộc cương ngựa trên cây, tìm một mảnh đất trống trong rừng, kiếm củi đốt lên đống lửa, ngồi bên cạnh suy nghĩ miên man, cũng không ăn cái gì.
Đoạn Dao đứng sau lưng hắn khẽ gọi: “Hoàng thượng.”
Sở Uyên cầm cây gỗ cời đống lửa, cũng không quay đầu lại.
“Hoàng thượng.” Đoạn Dao ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu.
“Trưởng thành rồi.” Sở Uyên phủi đi hơi nước đọng trên vai hắn: “Thời gian ba năm, quả thật là nhanh.”
“Đi tiếp thêm một canh giờ nữa sẽ tới một thôn trấn nhỏ.” Đoạn Dao nói: “Hay là đêm nay tới đó tìm chỗ nghỉ tạm đi.” Tuy cũng là nơi nghèo khổ bần cùng nhưng dù sao cũng có mái ngói che thân, tốt hơn ở nơi này dãi gió dầm sương.
“Trong rừng thoải mái hơn.” Sở uyên nói: “Đêm nay ánh sao đầy trời, chắc là cũng không có tuyết rơi.”
Đoạn Dao lại nói: “Vậy ta đi kiếm vài con tuyết kê, nơi này cũng không có thứ gì khác để ăn.”
“Không cần.” Sở Uyên nói: “Ngươi có thể tới gặp trẫm một lần, là đã tốt lắm rồi.”
“Tây Nam Phủ đã điều một chi quân đội, hộ tống hoàng thượng về cung, lúc này đang canh giữ ở bìa rừng.” Đoạn Dao nói: “Còn có cả đại phu, nghe sư phụ nói hình như Hoàng thượng bị thương, có muốn gọi hắn vào xem một chút không?”
“Không có việc gì, chỉ là chút thương đao kiếm mà thôi.” Sở Uyên nói: “Quân đội trẫm tạm thời nhận. Về phần ngươi, nếu không còn chuyện gì khác thì trở về nghỉ ngơi đi, không cần phải ở lại nơi này.”
Đoạn Dao nói: “Hừng đông ta sẽ đi.”
“Cũng được.” Sở Uyên cười cười, tiếp tục ngây người nhìn đống lửa, cũng không nói chuyện nữa.
Trong rừng một mảnh an tĩnh, hầu như có thể nghe được tiếng lá khô rơi xào xạc.
Thật sự là một câu về ca ca cũng không hỏi sao? Đoạn Dao vân vê một cọng cỏ khô trên tay, vừa thấy thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy lòng chua xót muốn khóc.
Sau nửa đêm, Sở Uyên đổi tư thế khác, dựa vào gốc cây nặng nề ngủ.
Đoạn Dao cởi áo choàng của mình ra, cẩn thận bao lấy người hắn, lại thêm nhiều củi vào đống lửa rồi ngồi canh cho tới khi phía đông lộ ra vầng sáng mới xoay người rời đi.
Tiếng bước chân bên tai dần dần đi xa, Sở Uyên mở mắt nhìn bầu trời, trên mặt không phân rõ tâm tình.
Đoạn Dao đi một mạch ra khỏi rừng cây, sau đó nói: “Đi thôi, về phủ, Hoàng thượng không có việc gì.”
“Hiện tại không có, không có nghĩa là cả đường này đều sẽ không gặp chuyện không may.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đưa hắn trở về vương thành.”
“Biết ngay mà, không ngạc nhiên chút nào.” Đoạn Dao thở dài: “Ta về trước đây, dọc đường phải cẩn thận.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nhanh chóng vào rừng.
Một đêm chưa ngủ, Sở Uyên cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy đi tìm dòng suối nhỏ lạnh ngắt rửa mặt, tinh thần mới trở về một chút. Quay đầu lại thì thấy tây nam quân đã xếp thành hai nhóm chỉnh tề, bên cạnh còn có một cỗ xe ngựa, tất cả cùng nhau quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Tham kiến Hoàng thượng.”
“Hãy bình thân.” Sở Uyên nhỏ giọng ho khan, khom lưng vào xe ngựa. Bên trong có chăn gấm ấm lô, điểm tâm trà nóng, vài quyển sách, có lẽ là sợ đường xá xa xôi ngồi xe ngựa buồn chán.
“Giá!” Xa phu vung trường tiên lên, xe ngựa đi thẳng theo hướng bắc, đội quân nườm nượp theo sau.
Sùng Dương, Lục Ngạc, Kỳ Thủy, Thiên Mân... Dọc đường, đi ngang qua một tòa lại một tòa thành trấn, cách Tây Nam Phủ cũng càng ngày càng xa. Bóng đêm thâm trầm, trong một khách điếm ở thành Hồng Mộc, Sở Uyên ngửa đầu uống cạn một ly rượu đục, vừa vào miệng đã thấy cay xè, bị sặc đến nỗi trong mắt đong đầy lệ quang.
Qua sông Mãnh Kỳ, chính là lãnh thổ của Sở quốc. Nếu đã đi theo một đường, lại vì lý do gì không chịu lộ diện dù chỉ một lần?
Đoạn Bạch Nguyệt... Đoạn Bạch Nguyệt...
Chén rượu trong tay rơi trên mặt đất, trong phút chốc đã nát bấy. Sở Uyên nhắm mắt lại, trái tim đau như bị đao cắt, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.
Thành Hồng Mộc đã từng là trọng trấn phía tây nam, nhưng sau đó bởi vì tuyến kênh đào trên sông thay đổi nên dần dần mất đi địa vị tất yếu. Hơn nữa do thổ nhưỡng cằn cỗi nên không thể trồng được dưa hay trái cây và lương thực, bởi vậy vài năm gần đây dân chúng đều chuyển nhà đi nơi khác ở, trong thành cũng có không ít tòa nhà bỏ hoang, thậm chí có vài căn nhà cửa gỗ đã mục nát hết cả.
Ánh nến nhảy lên, chiếu ra mặt bàn đóng đầy bụi, cùng với hơn mười gương mặt hung ác dữ tợn. Trên bàn để sẵn trường đao và y phục dạ hành, vừa nhìn liền biết đêm nay sẽ làm chuyện xấu. Cả đám người này đang thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ nghe ra là ngôn ngữ của dị quốc, lại nhìn tướng mạo thì thấy mỗi người đều là mày rậm da đen xương gò má cao, như là đến từ Nam Dương.
Trong đó có một nam tử mũi chim ưng, nhìn như là đầu lĩnh, bưng chén rượu lớn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó vỗ bàn cầm trường đao, dẫn đầu đám người định xông ra ngoài. Chỉ có điều còn chưa kịp mở cửa thì đã phải đột ngột dừng bước chân.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm kiếm đứng trong sân lạnh lùng nhìn đám người. Toàn thân y phục màu đen cơ hồ muốn cùng bóng đêm hòa làm một thể, mặt nạ màu bạc dưới bóng trăng hiện ra tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt tựa như mãnh hổ khát máu.
Đối phương hiển nhiên cũng không thể ngờ được là trong sân sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện một người, nhất thời sợ hãi rút đao xông tới.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Tên mũi ưng hú lên quái dị, nắm trường đao lăng không đánh xuống, chiêu thức quỷ dị đến cực điểm, nhìn kĩ còn thấy chẳng giống người mà càng giống cương thi hơn. Hơn mười người phía sau cũng đồng loạt xông lên, nỗ lực đem người bao vây chém chết.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình tránh thoát, trong tay hàn quang chợt lóe, Huyền Minh Hàn Thiết ở trong không khí thanh lãnh lạnh lùng vang lên ong ong, trong nháy mắt tiếp xúc với máu tươi, thân kiếm lóe ra hoa văn quỷ dị.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, chỉ trong chớp mắt bức tường đã nhuốm đầy máu tươi. Cả đám người đang quằn quại lăn lộn trên mặt đất, đau đớn và khủng hoảng hầu như bao phủ toàn bộ tâm trí —Thua trong một chiêu, hơn nữa thua đến thảm bại, chênh lệch lớn như dòng sông so với biển rộng vậy, bọn họ thậm chí còn không phân rõ đứng trước mặt mình bây giờ là thần hay quỷ, nếu không sao có thể có thân thủ nhanh như vậy?
Đoạn Bạch Nguyệt tra kiếm vào vỏ, phất tay gọi ảnh vệ tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
“Dạ.” Ảnh vệ gật đầu, trói đám người kia đi, sau đó châm lửa đốt sạch tòa nhà hoang.
Bởi vì xung quanh không có người ở nên mãi đến sáng sớm hôm sau mới có nha dịch tuần tra tới đây phát hiện hỏa hoạn. Vì vậy vội vàng thu xếp chạy đi báo quan, cũng may chỉ là nhà bỏ hoang, nếu không e là lại có người chết.
Thẳng đến trưa hôm đó vẫn không thấy Sở Uyên ra cửa. Thống lĩnh tây nam quân lấy hết can đảm gõ cửa, dè dặt nói: “Hoàng thượng, hôm nay có lên đường không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, mệt mỏi.”
Thống lĩnh vội vàng nhận lệnh, một lần nữa đóng cửa lại.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm kiếm ngồi trên nóc nhà, từ xa xa nhìn về phía khách điếm. Cửa sổ không đóng, có thể thấy được bóng người mơ hồ, ăn, đọc sách, hoặc là ngây người đờ ra.
Sở Uyên đem băng vải trên chân gỡ xuống, vết thương đã không còn sâu đến tận xương như lúc trước nữa nhưng vẫn có chút rướm máu. Đợi cắn răng đổi thuốc thay băng vải xong thì sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh. Sở Uyên nhét lọ thuốc qua một bên, sắc mặt tái nhợt, như trút được gánh nặng thở ra một hơi.
Thiên hạ đệ nhất thần y, cũng rất hợp với thuốc trị thương đau như muốn lấy mạng người vậy.
“Hắt xì!” Diệp Cẩn hắt xì một cái.
“Cảm lạnh sao?” Thẩm Thiên Phong đưa tay lên trán hắn thử nhiệt độ: “Sớm biết như vậy thì tối qua đã chạy tiếp một trận, dù phải tìm một ngôi miếu hoang đổ nát cũng vẫn hơn là phải qua đêm trong rừng.”
“Giá!” Diệp Cẩn như là không nghe thấy hắn nói gì, hung hăng vung cương ngựa, đem người bỏ lại phía sau lưng.
Thẩm minh chủ rất là đau đầu, phất tay ra lệnh cho ám vệ theo sát mình, một mạch bụi mù cuồn cuộn đuổi theo.
Diệp Cẩn nén giận nghĩ, vì sao có người làm Hoàng đế rồi mà vẫn còn có thể chạy khắp thiên nam địa bắc như vậy? Ai cũng biết Tây Nam Phủ là bách trùng oa, đang yên đang lành vậy một mình chạy tới đó làm chi? Trúng tà rồi có phải hay không?
Chạng vạng tới, Sở Uyên mở cửa ra, kêu rượu và thức ăn mang vào. Nơi thâm sơn cùng cốc nên cũng không tìm được rượu ngon, chỉ có rượu Thiệu Hưng đưa từ Giang Nam tới là rượu nổi danh duy nhất mà thôi.
“Hoàng thượng.” Ảnh vệ khuyên giải: “Đang có thương tích trong người, e là không nên uống rượu.”
“Một hai chén mà thôi.” Sở Uyên nói: “Không sao.”
Ảnh vệ lui ra ngoài, Sở Uyên mở cửa sổ, cầm vò rượu hiên ngang tới đứng bên cửa sổ.
Đoạn Bạch Nguyệt trừng to mắt.
Sở Uyên mở nắp vò rượu, ào ào đổ ra chén lớn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bị sặc nên mặt mũi đỏ bừng.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Chén thứ hai.
Chén thứ ba.
Chén thứ tư.
...
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu được, dường như mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Hí hí... Có ai tò mò về lần đầu hai người gặp nhau không? *^_^*