Đế Vương Công Lược - Chương 73

Đế Vương Công Lược
Chương 73: Hồi nhỏ [Thích khách đến từ Bạch Tượng quốc]
gacsach.com

1h đêm mới ị ra cục cưng nên chưa sửa kĩ càng được a TT.TT

Lần đầu hai người gặp nhau đây, dễ thương lắm luôn *^_^*

Một vò rượu, đảo mắt đã trống rỗng hơn phân nửa.

Dạ dày nóng rực như lửa đốt, Sở Uyên lại rót ào ào vào chén lớn, cắn răng uống một hơi cạn sạch, lảo đảo bước về phía trước mấy bước, hai tay chống lên bệ cửa sổ, ánh mắt ướt sũng không mục đích nhìn ra bên ngoài.

Đoạn Bạch Nguyệt ngoắc tay gọi ám vệ tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, Sở Uyên nhớ tới sáu tuổi năm ấy, lần đầu tiên hai người gặp nhau. Tây Nam Vương mang theo Tiểu Thế tử tới vương thành, phụ hoàng muốn ngày hôm sau thiết yến khoản đãi, đây vốn là chuyện chẳng có gì đáng ngạc nhiên nên mình cũng không đem chuyện này để trong lòng. Như thường lệ sáng sớm thì tập võ, sau đó lại tới chỗ lão sư học công khóa, mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, Tứ Hỉ đứng bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở mới giật mình nhận ra đã đến lúc lên đèn.

Sau khi tiễn Đào Nhân Đức về phủ, Tứ Hỉ công công vội vàng gọi nội thị tới truyền lệnh, vừa quay đầu lại đã không thấy Tiểu Hoàng tử đâu nữa, nhất thời bị dọa chết khiếp.

Trong ngự hoa viên, Sở Uyên vừa đi loanh quanh khắp nơi tản bộ, vừa suy nghĩ những chuyện xảy ra trong ngày. Bất tri bất giác đã tới một chỗ sâu trong rừng, xung quanh tối đen như mực, đừng nói là cung nữ thái giám, ngay cả một chiếc đèn lồng cũng không có, vì vậy nhíu chặt mày, xoay người muốn trở về thì lại nghe hai bên trái phải trong rừng truyền tới tiếng nói chuyện.

“Thái tử điện hạ, nên trở về Đông Cung thôi.” Một giọng nói lanh lảnh truyền ra, Sở Uyên vỗ vỗ ót, cảm thấy có chút xui xẻo. Vừa nghĩ xem có nên đổi một con đường khác để đi hay không thì bên tai cũng đã có người cất tiếng trêu đùa: “Chậc chậc, đây chẳng phải là nhị đệ của ta sao, vì sao lại một thân một mình tới nơi này?”

Sở Uyên dừng chân, quay đầu nhìn hắn một cái.

Thái tử Sở Tuân nắm trong tay cây Lang Nha Bổng, đi theo phía sau là bốn năm võ sĩ Mông Cổ vóc người cao to, vẻ mặt khiêu khích.

Đối với vị ca ca lớn hơn mình ba tuổi này, từ trước đến nay Sở Uyên cũng không có chút thiện cảm nào. Vì vậy qua loa hành lễ rồi xoay người muốn ra khỏi rừng rậm, không ngờ lại bị Sở Tuân chắn trước mặt.

“Ngươi muốn làm gì?” Sở Uyên hỏi.

“Luận võ.” Sở Tuân trả lời.

“Ngày khác đi, ta cần phải trở về.” Sở Uyên quét ngang cây Lang Nha Bổng đang chắn trước mặt mình, mau chóng bước nhanh ra bên ngoài.

“Quay lại cho ta!” Sở Tuân quát lớn.

Sở Uyên chỉ xem như không nghe thấy gì.

“Ngăn hắn lại.” Sở Tuân ra lệnh.

“Dạ!” Mấy tên võ sĩ Mông Cổ kia đuổi theo tới, vây Sở Uyên vào chính giữa.

“Chạy cái gì.” Sở Tuân chậm rãi bước tới: “Phụ hoàng cũng khen ngươi võ công rất tốt, đại ca đây chỉ muốn lãnh giáo hai chiêu, cần gì phải làm vẻ mặt thấy quỷ như vậy?”

Sở Uyên nắm chặt hai tay, cảnh giác nhìn hắn.

Sở Tuân đưa hai ngón tay nâng cằm hắn lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Các đại thần trong triều vẫn đang thì thầm to nhỏ, nói Thái tử tàn bạo ngang ngược, nhị Hoàng tử ngược lại thiên tư thông tuệ, thánh thượng đã không chỉ một lần biểu lộ ý muốn thay đổi tâm tư, thậm chí ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng yêu thích thứ tử này hơn, chỉ sợ ngày Đông Cung đổi chủ không còn xa nữa.

Cha không thương nương không yêu, bên tai lại không ngừng có lời đồn nhảm về bản thân truyền ra nên đương nhiên Sở Tuân đối với người đệ đệ này hận đến nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới gặp đúng lúc không có ai bên cạnh bảo hộ hắn, trong lòng khó tránh nổi lên tâm tư khác thường.

Tay trái Sở Uyên nắm chặt chủy thủ bên hông.

Sở Tuân “phụt” một cái cười ra tiếng, làm như khiêu khích đẩy Sở Uyên một cái.

“Thế tử gia, trở về đi.” Bên trong rừng gần đó, một bạch y thiếu niên đang nhỏ giọng khuyên nhủ: “Là các Hoàng tử của Đại Sở đang luận võ thôi mà, trước khi lên đường tới vương thành Vương gia đã nói là không thể gây chuyện.”

“Xem náo nhiệt tính gì gây chuyện chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống cằm hỏi: “Người nào là Thái tử?”

Thiếu niên đáp: “Bên nhiều người kia.”

“Ngu xuẩn!” Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi.

Thiếu niên làm mặt khổ: “Lời này không được phép nói lung tung đâu.”

“Ngươi muốn cùng ta luận võ ư?” Sở Uyên tiếp tục hỏi. Hắn tự biết mình chắc chắn không đối phó nổi mấy võ sĩ Mông Cổ này, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chỉ cầu Tứ Hỉ có thể mau chóng dẫn người tới đây.

“Ta so với ngươi làm gì? Ta lại đánh không lại ngươi.” Sở Tuân lui về phía sau hai bước, nói: “Ngươi đánh với bọn họ.”

Đoạn Bạch Nguyệt co rút khóe miệng: “Ngươi xác định hắn là Thái tử?”

Thiếu niên nói: “Hả?... Xác định.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: “Sở hoàng không sợ mất nước hay sao?”

Thiếu niên kinh hãi giật mình, sau đó khóc ròng nói: “Thế tử gia, có thể cầu xin ngươi câm miệng hay không?” Dù sao năm nay mọi người đều chưa đủ mười tuổi, chắc chắn còn có thể sống rất nhiều năm, bị chặt đầu thì thật đáng tiếc.

Dù Sở hoàng vẫn thường khen Sở Uyên võ nghệ cao cường nhưng chung quy cũng chỉ là một tiểu oa nhi sáu tuổi, võ công cao tới đâu cũng không thể là đối thủ của người trưởng thành được, huống chi lại là những võ sĩ Mông Cổ nổi tiếng bưu hãn này. Vì vậy lúc Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại lần nữa thì Sở Uyên đã bị xô ngã xuống đất.

Bạch y thiếu niên lần thứ mười tám mở miệng tận tình khuyên bảo: “Trở về đi thôi.”

Sở Uyên đứng dậy, hỏi: “Ta có thể đi được rồi chứ?”

Sở Tuân vỗ vỗ gò má hắn: “Thường ngày không phải kiêu ngạo lắm sao? Sợ rồi hả?”

Mấy võ sĩ Mông Cổ tiến tới khóa hai tay Sở Uyên ra sau lưng, lại giữ chặt chân, mang người tới trước mặt Sở Tuân.

“Ta nhìn ngươi không vừa mắt lâu lắm rồi.” Ánh mắt Sở Tuân hung ác tàn nhẫn.

“Ta ngược lại vẫn rất ngưỡng mộ đại ca.” Sở Uyên bình tĩnh nói, giọng đều đều như là không có bất cứ tâm tình gì.

Đoạn Bạch Nguyệt ” khúc khích” cười ra tiếng.

Thiếu niên nhanh chóng che cái miệng của hắn, còn được hay không đây?

Sở Tuân hung hăng đá một cước vào bụng Sở Uyên, Sở Uyên ho khan hai tiếng, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thiếu niên há miệng ra lần thứ mười chín, nhưng lần này còn chưa kịp nói gì thì Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã đứng lên, trực tiếp ra khỏi khu rừng.

“Thế tử gia!” Lúc này không chỉ có bạch y thiếu niên mà ngay cả vài thiếu niên khác bên cạnh cũng kinh ngạc nhảy dựng, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Nghe được động tĩnh, những võ sĩ Mông Cổ kia ngay lập tức thả người, trên mặt cũng không còn biểu tình hung hãn như trước nữa.

“Ngươi là người phương nào?” Sở Tuân mới đầu cũng cả kinh, tưởng là phụ hoàng hay mẫu hậu tìm tới, sau khi thấy rõ chỉ là một đám thiếu niên tuổi ngang ngửa với mình thì lại khôi phục dáng vẻ đường hoàng oai vệ của Thái tử Đại Sở.

Sở Uyên xoa xoa cánh tay đau nhức, ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó trốn sau lưng Đoạn Bạch Nguyệt.

Bạch y thiếu niên vô cùng niềm nở nói: “Chúng ta chỉ là vô tình đi ngang qua, sẽ đi ngay bây giờ.”

Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn người bên cạnh mình, cẩm y minh hoàng, tóc đen nhánh mềm mại được ngọc đái buộc lại cố định chỉnh tề, vẫn cứ cúi đầu xuống nên chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài hơi rung động.

Ngoài rừng mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy khuỷu tay Sở Uyên, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Sở Uyên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn. Cao hơn mình, chắc tuổi cũng nhiều hơn mình, sống mũi rất đẹp, mắt cũng rất đẹp, sáng long lanh!

Thấy Sở Uyên gương mặt trắng nõn, đôi mắt đẹp tựa vì sao trên trời, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Cánh tay có đau hay không?”

Sở Uyên vừa định nói là không sao nhưng lại cảm thấy chỗ khuỷu tay bị hắn cầm truyền tới một trận đau nhức. Vì vậy đau đớn kêu một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Hình như là trật khớp rồi a.” Đoạn Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tuân và mấy võ sĩ Mông Cổ kia.

“Không thể nào!” Sắc mặt Sở Tuân tái nhợt. Vừa rồi hắn chỉ muốn làm Sở Uyên cảm thấy nhục nhã mà thôi, nhiều lắm thì thưởng thêm mấy cái bạt tai, nhưng cũng biết không thể mạnh tay được — Nếu như không nhìn ra ngoại thương thì cho dù sau đó Sở Uyên có khóc lóc kể lể thế nào đi nữa, hắn chỉ cần không thừa nhận thì phụ hoàng cũng không làm gì được, thậm chí còn có thể đem chậu nước dơ hắt trở lại trên người Sở Uyên, nói Sở Uyên vu khống hãm hại mình. Nhưng nếu thật sự là trật khớp thì... Nghĩ đến đây, Sở Tuân cực kì hoảng hốt, xoay người cả giận mắng: “Các ngươi đã làm cái gì?”

Những võ sĩ Mông Cổ kia cúi đầu câm như hến.

Trên trán Sở Uyên toát ra đầy mồ hôi lạnh, trước mắt cũng biến thành màu đen, hầu như không đứng thẳng được.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng mình, ở bên tai thấp giọng nói: “Đừng sợ, có người tới rồi.”

Sở Uyên nhìn vào mắt hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cụng trán mình vào trán hắn coi như an ủi.

Bạch y thiếu niên trợn mắt há mồm, Thế tử gia đang làm cái gì vậy a?

“Uyên nhi! Ôi chao tâm can của ta!” Hoàng hậu nương nương vội vã chạy tới, phía sau cây đuốc kéo dài không dứt: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tham kiến Hoàng hậu.” Đoạn Bạch Nguyệt hành lễ, đem Sở Uyên trả lại cho Tứ Hỉ công công: “Dường như Hoàng tử bị trật khớp rồi.”

“Trật khớp?” Sở Hoàng vừa theo tới nơi đã nghe được một câu như vậy, lại nhìn Sở Uyên mặt mũi trắng bệch, nhất thời giận tím mặt: “Chuyện gì xảy ra?”

“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Sở Tuân phịch một cái quỳ xuống đất, hoảng loạn nói: “Nhi thần...”

“Mau truyền thái y!” Hoàng hậu cũng bất chấp lễ nghi, ôm Sở Uyên ngồi dưới đất, để hắn dựa vào ngực mình: “Sao rồi? Nơi nào bị trật khớp? Có thể đứng dậy được hay không?”

Bạch y thiếu niên quỳ một gối trên đất, vốn dĩ đang cúi đầu, sau khi nghe được một câu như vậy thì nhịn không được nhếch mí mắt lên nhìn một cái — &” Rốt cuộc là ai gây ra?” Sở Hoàng giận dữ hỏi.

Sở Uyên tựa vào lòng mẫu hậu, nhìn vào mắt Đoạn Bạch Nguyệt, sau đó rũ mí mắt, thấp giọng nói: “Vừa rồi đại ca dẫn người chặn đường nhi thần, nói muốn cho nhi thần luận võ cùng với... mấy võ sĩ Mông Cổ này, đã đánh mấy chiêu.”

“CÁI GÌ?” Nhìn những tráng hán dáng người như sắt này, Hoàng hậu suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh, nhất thời cảm thấy nhi tử của mình đại khái là toàn thân đều bị trật khớp, cũng không biết tương lai có thể khôi phục được hay không, nếu là cả đời đều phải nằm trên giường thì làm thế nào cho phải, nước mắt ào ào rơi xuống.

Sở Uyên thấy vậy không chịu được, nói: “Mẫu hậu, nhi thần không sao.”

“Đừng nói gì cả!” Hoàng hậu che miệng hắn lại: “Ngủ đi!”

“Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng bên cạnh lo lắng nói: “Bụng bị đạp một cước như vậy, cũng không biết lục phủ ngũ tạng có bị thương hay không, không nên cử động thì tốt hơn.”

“Còn bị đá nữa ư?” Hoàng hậu nghe như sét đánh ngang tai, nếu vậy e là không chỉ có ngoại thương mà còn có nội thương nữa.

Sở Uyên trừng Đoạn Bạch Nguyệt một cái.

Tiểu Thế tử của Tây Nam Phủ le lưỡi, vẻ mặt vô lại đanh đá — nếu ngươi không muốn diễn thì cần gì phải giả bộ suy yếu như vậy chứ, ta là đang giúp ngươi.

Sở Uyên nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt đổi lại vẻ mặt sầu lo, không ngừng nhìn về một nơi.

Sở Hoàng mới đầu còn không hiểu gì, sau đó theo đường nhìn của hắn thì thấy sau gốc cây còn giấu cây Lang Nha Bổng.

Đem đệ đệ của mình ngăn lại trong rừng, còn mang theo hung khí, nào giống hành động mà một hài tử chín tuổi nên làm. Nhìn lại Sở Uyên dường như đã hôn mê bất tỉnh, Sở Hoàng cơ hồ là lửa giận ngút trời, trực tiếp ra lệnh cho thị vệ bên cạnh đem những võ sĩ Mông Cổ kia tống vào tử tù, còn Sở Tuân thì bị cấm túc tự mình suy ngẫm, chưa đủ ba tháng chưa được bước ra khỏi Đông Cung.

Tới tháng thứ tư, Đông Cung quả nhiên liền đổi chủ, cựu Thái tử bị đưa tới Lũng Châu tiếp tục suy xét lỗi lầm. Sở Uyên dẫn Tứ Hỉ cùng đi xem xét nơi ở mới một vòng, sau đó ngồi xuống bàn nói: “Người của Tây Nam Phủ còn tới vương thành nữa không?”

“Người của Tây Nam Phủ ư?” Tứ Hỉ nói: “Chuyện này thì khó mà nói, phải hỏi thánh thượng mới biết được.”

“Thôi đi, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.” Sở Uyên hoạt động khuỷu tay một chút: “Muốn tới hay không thì mặc kệ.”

Tứ Hỉ lại nói: “Tuy người không tới nhưng hàng năm đều gửi tới rất nhiều đồ vật.”

Nói đến cũng khéo, Tứ Hỉ vừa dứt lời thì bên ngoài liền có thị vệ bẩm báo, nói là trong những thứ cống phẩm mà Tây Nam Phủ đưa tới lần này có một phần đặc biệt dành riêng cho Thái tử, đã kiểm tra qua rồi, giờ tới đây là muốn hỏi xem lúc nào thì có thể chuyển đồ tới Đông Cung.

Sở Uyên nhảy xuống bàn, tự mình tới quốc khố xem một chút. Chính là một rương nhỏ đỏ chói, bên trên còn buộc hồng trù đoạn.

Đúng lúc Hoàng hậu cũng đang ở đây, thấy vậy trêu ghẹo: “Nếu không biết thì còn tưởng là công chúa nơi nào đưa của hồi môn tới, muốn cùng Uyên nhi kết thân nha.”

Sở Uyên đang mở nút buộc hồng trù đoạn, nghe vậy dừng một chút, ai muốn cùng hắn kết thân!

Trong rương có rất nhiều thứ, đều là những đồ chơi nhỏ ở tây nam, có cả một thanh chủy thủ khảm bảo thạch, trấn chỉ chạm ngọc, khuyên tai phỉ thúy, một tấm da bạch hổ, còn có một bộ xiêm y của Miêu Cương.

Trấn chỉ: Cái chặn giấy.

Hoàng hậu cười nói: “Nếu là chính Tây Nam Vương đưa những thứ này tới thì đúng là có chút đường đột thất lễ, như là có ý khinh thị Đại Sở. Nhưng nếu là Tiểu Thế tử của Tây Nam Phủ thì lại thấy thật đáng yêu, tuy chỉ gặp mặt một lần nhưng ngược lại rất có lòng.”

Sở Uyên lấy thanh chủy thủ kia ra, cầm trong tay lăn qua lăn lại.

Nói thật là không được đẹp cho lắm, lòe loẹt, xanh xanh đỏ đỏ, lại còn nặng.

Nhưng dù xấu xí thế nào cũng đã mang theo bên người hơn mười năm.

Sở Uyên đưa tay mò mẫm bên hông, có chút muốn cười khổ.

Từ lúc quen biết cho tới bây giờ, vì sao có một số người... tính tình nửa phần cũng không thay đổi. Từ bóp gãy cánh tay của mình, đến ẩn núp không chịu lộ diện, cứ chẳng thèm hỏi một câu, liền giúp mình chọn ra quyết định mà hắn cho là tốt nhất —nhưng đó thật sự là tốt nhất sao?

Rượu đục vào càng thấy trong lòng chua xót khổ sở, Sở Uyên dứt khoát nhấc vò rượu lên, trực tiếp rót xuống.

Diệp Cẩn một cước đá văng cửa, chống nạnh còn chưa kịp nói tiếng nào đã nhìn thấy cảnh này, vì vậy trợn mắt há hốc mồm.

Sở Uyên quay đầu mờ mịt nhìn hắn.

“Mẹ nó!” Diệp Cẩn hít một ngụm lãnh khí, nhanh chóng chạy tới: “Tên vương bát đản nào làm ngươi tức giận thành như vậy?”

Sở Uyên lãnh tĩnh không gì sánh được: “Sao ngươi lại tới đây?”

Thẩm Thiên Phong thức thời đóng cửa lại.

“Có phải là tên hỗn đản Đoạn Bạch Nguyệt hay không?” Diệp Cẩn xoay quanh người hắn xem xét: “Nhận được thư của Đào Nhân Đức, ta liền biết không phải chuyện gì tốt, có bị thương chỗ nào không?”

Sở Uyên đáp: “Không có.”

“Không có cái rắm, thuốc tự ta điều chế mà ta không ngửi ra được sao?” Diệp Cẩn nói: “Cởi quần áo!”

Sở Uyên lùi về sau một chút.

“Què rồi ư?” Diệp Cẩn vô cùng kinh sợ.

Sở Uyên: “...”

Diệp Cẩn không thèm nói nữa, ấn hắn ngồi xuống giường rồi hai ba phát vén ống quần lên.

Sở Uyên đúng lúc giải thích: “Gặp thích khách.”

Diệp Cẩn vừa gỡ băng vải vừa hỏi: “Lá gan Đoạn Bạch Nguyệt đúng là không nhỏ, còn dám phái người ám sát ngươi sao?”

Sở Uyên nghẹn họng giây lát, nói tiếp: “Là người Nam Dương.”

“Thật sự là phản thiên mà.” Diệp Cẩn lôi từ trong ngực ra một bình thuốc nhỏ, giúp Sở Uyên thổi thổi vết thương: “Tưởng là tìm vài người Nam Dương tới thì chúng ta không đoán được người chủ mưu phía sau là hắn sao?” Đúng là ấu trĩ quá sức!

Sở Uyên tâm lực mệt mỏi quá độ: “Không liên quan gì đến Tây Nam Phủ.”

Diệp Cẩn đem cả bình thuốc đổ lên đùi hắn.

Sở Uyên hít sâu một hơi, suýt nữa đau đến ngất xỉu.

Diệp Cẩn cà cà hai cái rồi quấn băng vải lại, sau đó bắt đầu răn dạy: “Bị thương mà còn uống rượu cái gì?” Có chút tự giác nào hay không a!

Sở Uyên nói: “Trong lòng buồn khổ.”

Diệp Cẩn ngồi xuống bên cạnh hắn, cả giận nói: “Đoạn Bạch Nguyệt dám đối xử thế này với ngươi ư!”

Sở Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đừng sợ!” Diệp Cẩn tiếp tục an ủi: “Ta đánh chết hắn!”

Sở Uyên tán thành: “Ừ.”

Diệp Cẩn nắm tay: “Trước khi đánh chết phải thiến!”

Sở Uyên dừng một chút, sau đó nói sang chuyện khác: “Thiên Phong ở ngoài cửa sao?”

“Ừ.” Diệp Cẩn giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Sợ sẽ xảy ra chuyện nên theo ta tới đây, may là không có chuyện gì lớn.”

Sở Uyên cười cười: “Đa tạ.”

“Nằm xuống đi.” Diệp Cẩn nói: “Ta đi sắc thuốc cho ngươi, uống xong rồi nói ta nghe thử xem vì sao lại chạy tới tây nam một mình.”

Sở Uyên ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần bịa lý do.

“Vương gia.” Cách đó không xa, thân tín của Đoạn phủ hồi báo: “Phía Hoàng thượng chắc sẽ không có chuyện gì nữa, Thẩm minh chủ và Diệp cốc chủ đều tới rồi, còn dẫn theo không ít nhân mã.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Vậy là tốt rồi.”

“Vương gia sẽ trở về tây nam sao?” Thân tín tiếp tục hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, quay đầu nhìn về phía khách điếm — cửa sổ cũng đã đóng lại rồi.

Có Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn ở đó, đoạn đường kế tiếp có lẽ cũng không có chuyện gì xảy ra nữa, Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống nóc nhà, tìm nhóm thích khách kia thẩm vấn một chút.

Nơi trú chân tạm thời của Đoạn Bạch Nguyệt là một ngôi nhà hoang, rất vắng vẻ, thường ngày cũng không ai lui tới. Quan trọng hơn là dưới lòng đất có không ít hầm chứa, bất kể người bên trong kêu gào thảm thiết thế nào cũng sẽ không truyền tới mặt đất được.

Một đêm qua đi, những thích khách này đã sớm huyết nhục mơ hồ rồi, hầu như mỗi người chỉ còn dư lại một hơi thở.

“Vương gia.” Thân tín lo lắng nói: “Cứ nghiêm hình tra khảo như vậy cũng không phải là biện pháp hay.”

“Tại sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Những người này ngay cả một câu tiếng Hán cũng không nói được, cho dù muốn bức cung cũng không mở miệng được a.” Thân tín nhắc nhở.

“Không thể nào.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nam Dương cách Đại Sở mênh mông biển rộng, huống chi lúc nhập cảnh, nhiều người như vậy đều phải ăn phải ở nên bên trong chắc chắn sẽ có ít nhất một người phụ trách chuyện câu thông với người ngoài, nếu không thì nhiều người như vậy làm sao có thể chỉ dựa vào tay chân mà chạy tới được phương bắc? Lại còn không làm ăn buôn bán gì, chỉ sợ đã bị quan phủ nhòm ngó từ lâu rồi.”

Thân tín bừng tỉnh: “Vương gia nói có lý.”

“Chỉ cần không chết thì không cần nương tay.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho bọn chúng biết càng sớm càng tốt, rằng miệng bọn chúng cũng không đáng giá gì.”

“Dạ.” Thân tín gật đầu, vén tay áo dẫn người xuống hầm lần nữa. Lúc đêm xuống thì quả nhiên chạy tới bẩm báo, nói là rốt cuộc cũng có một người trong đó không chịu đựng được nữa, đã thừa nhận có thể nghe hiểu tiếng Hán.

“Dẫn tới.” Đoạn Bạch Nguyệt buông chén trà trong tay xuống.

Một lát sau, một người huyết nhục mơ hồ bị kéo lên, nhìn qua cũng thoi thóp rồi nhưng vì đã cho uống thuốc nên vẫn có thể nói được.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói đi, đến từ nơi nào, và vì sao phải ám sát Sở Hoàng?”

“Chúng ta là sát thủ tới từ Bạch Tượng quốc.” Người nọ ho ra một ngụm máu tươi, gắng gượng một lúc mới nói: “Bạch Tượng quốc tôn sùng võ học, vì vậy có không ít võ quán, cũng có rất nhiều sát thủ. Một năm trước có người tới cửa, ra giá cao mua mạng Sở Hoàng.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười nhạt: “Ám sát Hoàng đế Đại Sở, lá gan các ngươi đúng thật là không nhỏ a.”

“Mới đầu chúng ta nghĩ việc này rất dại dột ngu xuẩn nên vốn dĩ cũng không muốn nhận.” Người nọ nói: “Nhưng sau đó khách nhân kia tăng thù lao lên ba mươi lần, còn nói chúng ta không cần phải tiến cung, thậm chí cũng không cần tới vương thành, chỉ cần âm thầm lẻn vào Sở quốc, chờ lúc nào Sở Hoàng đi tuần thì bọn họ sẽ truyền tin tới để chúng ta nhân cơ hội đó mà hành sự.”

“Kẻ tới tìm các ngươi là người phương nào?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

“Không biết.” Người nọ nói: “Ta chỉ biết là bọn họ không phải người của Bạch Tượng quốc, trong đó có một người, nhìn trang phục và cách ăn nói thì rất giống một thế gia công tử đến từ Đại Sở. Chỉ có điều hắn luôn che mặt, thứ duy nhất có thể nhìn thấy được chính là đôi mắt.”

Đoạn Bạch Nguyệt dựa lưng vào ghế trầm tư chốc lát rồi đứng dậy sang phòng bên cạnh, lấy về một tờ giấy to, che khuất phần dưới rồi đưa tới trước mặt người nọ, nói: “Có phải là đôi mắt này không?”

Người nọ gắng gượng nhìn một lúc, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”

“Xác định?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại một lần nữa.

“Thiên chân vạn xác, đôi mắt này rất đẹp.” Người nọ nói: “Sẽ không nhìn nhầm.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, lần nữa ngồi xuống bàn.

Trên tờ giấy kia chính là bức họa vẽ Sở Uyên, trên thế gian này nếu có người có thể có đôi mắt giống hắn, ở Nam Dương, lại có thâm cừu đại hận với hắn như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cao Vương Sở Hạng &Nhiều năm như vậy không hề có tin tức gì, Lưu phủ cũng tan đàn xẻ nghé, tất cả mọi người trong triều đều cho rằng hai người này đã dữ nhiều lành ít, nếu không có lần ám sát này thì ngay cả Đoạn Bạch Nguyệt cũng sẽ không nhớ ra còn có chuyện này.

Bị sung quân lưu vong rồi vẫn còn có thể hết lần này tới lần khác dở trò, coi như là có chút bản lĩnh. Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, sai người kéo thích khách kia xuống dưới.

“Vương gia.” Bên ngoài có người bẩm báo: “Đoạn Niệm đã về.”

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, tự mình ra mở cửa.

“...” Đoạn Niệm vốn đang chuẩn bị cười, đột nhiên lại thấy một cái mặt nạ xuất hiện, khó tránh khỏi ngây người ra một lúc.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sao vậy?”

“Vương gia.” Đoạn Niệm hoàn hồn.

“Dao nhi chưa nói với ngươi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Nói rồi.” Đoạn Niệm thành thật đáp: “Nhưng đột nhiên nhìn thấy... Mong Vương gia thứ tội.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ba năm qua ngươi vất vả rồi.”

“Cũng không vất vả.” Đoạn Niệm nói: “Sở Hoàng đối xử với thuộc hạ vô cùng tốt, các đại nhân trong triều cũng không gây khó dễ gì.” Thậm chí còn có người muốn làm mai.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nghe nói ngươi bị thương, đã tốt chưa?”

“Bị thương ngoài da mà thôi.” Đoạn Niệm nói: “Thuộc hạ làm việc không chu đáo khiến Sở Hoàng cũng trúng một đao, những thích khách này—&” Không cần nói nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi không sao là tốt rồi, chuyện khác đều đã xử lý ổn thỏa.”

Đoạn Niệm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

“Nghỉ ngơi hai ngày rồi cùng ta trở về Tây Nam Phủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

“... Dạ.” Đáy mắt Đoạn Niệm đầy khó hiểu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Không phải là đi vương thành sao? Sở Hoàng chỉ có một thân một mình, tuy nhóm thích khách này đang bị giam cầm, nhưng chắc gì đã không có nhóm khác tới.”

“Thẩm minh chủ và Diệp Cốc chủ đã tới thành Hồng Mộc rồi, đoạn đường còn lại chắc cũng sẽ không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có một câu ngươi nói rất đúng, nhóm thích khách này đã bị giam cầm, chưa chắc đã không có nhóm tiếp theo, ít nhất phải bắt được kẻ chủ mưu phía sau thì mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn được.”

Đoạn Niệm thử hỏi: “Vậy theo ý của Vương gia thì phải làm thế nào?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quay về Tây Nam Phủ điều động một chi quân đội, ta muốn đích thân tới Nam Dương.”

Beta lại chương này, phát hiện ra một cái BUG, Lưu Cẩm Đức pháo hôi đã thăng cấp từ con thứ năm ở^_^*

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3