Đế Vương Công Lược - Chương 92

Đế Vương Công Lược
Chương 92: Đoạn Vương phải cẩn thận người này [Một phiến lá nhỏ]
gacsach.com

Chỉ vì một câu ” Theo hắn.” của Sở Uyên mà chuyến hành trình này của Đoạn Bạch Nguyệt có thể nói là không gặp chút trở ngại nào, Côn Ngọc, Thúy Nhiễm, Trấn Nam, Cửu Hương... Mỗi khi sắp đi qua một thành trấn của Đại Sở, quan viên địa phương đều là lo lắng đề phòng đêm không an giấc, chỉ sợ vị tổ tông này sẽ nhất thời cao hứng gây ra loạn tử, mà dân chúng ai nấy cũng đều cảm thấy trái tim như nhảy lên cuống họng vậy, cuộc sống yên bình trôi qua thật tốt, nghìn vạn lần đừng có đánh giặc a.

May mà thực tế xảy ra lại rất đáng mừng.

Tây nam quân đi đến đâu cũng đều là quân kỉ nghiêm minh, trật tự chỉnh tề. Ăn cơm mướn phòng ngủ đều sẽ trả tiền, có lúc còn có thể cho thêm tiền thưởng. Thậm chí lúc đi ngang qua lục độ khẩu, thấy nơi đó đang có nạn lụt, còn nghĩa khí giúp dân chúng tu sửa suốt ba ngày, để lại một xe lương thực. (độ khẩu: bến phà)

Tin tức truyền về vương thành, các lão thần trong triều thở dài ai oán, đấm ngực dậm chân. Tây Nam Vương rõ ràng là đang thu mua dân tâm, dị tâm phải diệt, dị tâm phải diệt a!

Sở Uyên ngồi trong lương đình giữa ngự hoa viên, trước mặt bày một lư hương một chén trà xanh, đang nghe cầm nương xa xa đánh đàn.

Diệp Cẩn ngồi xuống đối diện với hắn: “Hôm nay sao lại nhàn nhã như vậy? Nghe nói sáng sớm nay ngươi không thượng triều, còn tưởng là bị bệnh.”

“Các lão thần trong triều kia đều đang chờ sao?” Sở Uyên mở mắt: “Đơn giản là lại muốn tấu Đoạn Bạch Nguyệt, nghe liền phiền lòng, chẳng bằng làm biếng một lần.”

“Lần này cũng không thể trách mấy lão đầu kia được.” Diệp Cẩn tự rót cho mình chén trà: “Ta cũng thấy rất buồn bực, vì sao ngươi có thể yên tâm về tây nam như thế?” Dù đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều bị hắn qua loa lấy lệ vài câu rồi vẫn giấu nhẹm, cũng không ăn được viên Định Tâm Đan nào.

“Trẫm cùng Đoạn Bạch Nguyệt có minh ước.” Sở Uyên đáp.

“Minh ước gì?” Diệp Cẩn lại hỏi.

Sở Uyên nói: “Minh ước là gì không quan trọng, quan trọng là dù bây giờ trẫm đem phòng tuyến lãnh thổ mở rộng, hắn cũng sẽ không thừa dịp trống rỗng mà xông vào, cho nên không cần lo lắng.”

“Thật sự yên tâm như vậy sao?” Diệp Cẩn hoài nghi.

Sở Uyên nói sang chuyện khác: “Tối nay ở lại cùng trẫm ăn bữa cơm đi.”

Diệp Cẩn lắc đầu: “Thiên Phong có hẹn, buổi tối ta cũng muốn đi.”

Sở Uyên nhìn hắn cười.

“Cười cái gì?!” Diệp Cốc chủ ngạo kiều giận dữ: “Ta đi theo là vì ăn cơm!” Cũng không phải muốn bồi người nào đó, dù sao cũng không quen.

Cho dù đã thành thân rồi, cũng không quen.

Thật vất vả tiễn được Diệp Cẩn, Tứ Hỉ lại tới thông truyền, nói là Ôn đại nhân cầu kiến.

Đầu Sở Uyên mơ hồ phát đau, đừng nói lại là vì Đoạn Bạch Nguyệt.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hành lễ.

“Ái khanh miễn lễ đi.” Sở Uyên nói: “Nhìn sắc mặt không được tốt, bệnh sao?”

“Bẩm Hoàng thượng, nhiễm phong hàn.” Ôn Liễu Niên ho khan.

“Nếu là bị bệnh, thì nên ở trong phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.” Sở Uyên ý bảo hắn ngồi xuống: “Vội vã đến đây như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Kì thực cũng không tính là vội vã.” Ôn Liễu Niên thành thật nói: “Chỉ là nhiều ngày nay vi thần vẫn luôn suy nghĩ về Tây Nam Vương.”

Sở Uyên: “...”

“Người hoàng thượng tin tưởng, tất nhiên vi thần sẽ không hoài nghi.” Ôn Liễu Niên thành khẩn không gì sánh được: “Chẳng qua là, nếu Hoàng thượng phái vi thần tới Đông Hải thì sớm muộn gì cũng phải chạm mặt với Tây Nam Vương, cho nên vi thần khẩn cầu Hoàng thượng, chí ít tiết lộ một chút cũng được, lần này Đại Sở cùng Tây Nam Phủ kết minh, Hoàng thượng rốt cuộc đã cắt phân cho hắn giới tuyến nào? Để ít ra vi thần cũng có thể có đối sách ứng phó.”

Sở Uyên: “...”

Đáy mắt Ôn Liễu Niên một mảnh thẳng thắn trung thành.

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

Phủ đệ của Sở Hằng dựng lên trong thành Đại Côn, cách thành Mộc Dương chỉ vẻn vẹn mười ngày đi đường. Lần này Đoạn Bạch Nguyệt gióng trống khua chiêng dẫn quân xâm nhập Đại Sở như vậy, thân là một Vương gia, Sở Hằng tất nhiên phải viết tấu chương đem chuyện này báo cho Sở Uyên. Mà Sở Uyên cũng dễ dàng thuận theo đó phái Ôn Liễu Niên làm khâm sai đại thần, tới Đông Hải cùng Đoạn Bạch Nguyệt “hòa đàm”, thực chất là nhìn chằm chằm Sở Hằng, phòng ngừa hắn tự dưng chen ngang.

Ôn Liễu Niên nói: “Khụ.”

Sở Uyên lắc đầu: “Ái khanh lo lắng quá nhiều rồi, lần này Tây Nam Vương sẽ chỉ ở lại thành Mộc Dương, cũng không có bất luận yêu sách dư thừa nào. Ngược lại, sau khi ái khanh đến thành Mộc Dương, nếu có việc gì cần người hỗ trợ, cứ âm thầm tới tìm hắn là được.”

Đáy mắt Ôn Liễu Niên lại càng dâng lên nghi hoặc.

“Nếu không có chuyện gì khác thì lui ra đi.” Sở Uyên nói: “Trẫm muốn một mình yên tĩnh chút.”

Ôn Liễu Niên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy xin cáo lui, nhưng vẫn đầy bụng nghi ngờ.

Trên đường lớn bên ngoài cửa cung, có người đang đứng chờ hắn. Quanh thân khí độ hơi chút lạnh lùng, dung mạo cực kì anh tuấn sắc sảo, chính là Triệu công tử Triệu Việt mà người người ở tây bắc đều muốn tranh giành bức họa.

Rất anh tuấn.

Ôn Liễu Niên chạy tới chỗ hắn.

“Sao hôm nay về sớm vậy?” Triệu Việt cười cười: “Còn tưởng là lại phải ăn cơm tối xong Hoàng thượng mới có thể thả người về cho ta.”

“Hôm nay Hoàng thượng có tâm sự.” Ôn Liễu Niên nói.

“Hoàng thượng cũng là người, là người tất nhiên sẽ có tâm sự, cần gì phải mặt ủ mày chau khó hiểu như thế.” Triệu Việt ôm hắn xoay người lên ngựa: “Muốn về nhà hay muốn đi ăn?”

“Ra ngoại thành đi dạo một chút đi, an tĩnh.” Ôn Liễu Niên nói: “Ta muốn suy nghĩ vài chuyện.”

Triệu Việt gật đầu, quay đầu ngựa lại đi lên đường nhỏ.

Dọc đường đi dân chúng thấy hai người đều nhiệt tình nhón chân, nắm quả dại vừa hái được đưa qua— Ôn đại nhân thích ăn, toàn bộ vương thành đều biết. Hơn nữa đây chính là đệ nhất tài tử của Đại Sở a, nếu có thể nhân cơ hội sờ tay một cái, biết đâu chừng cũng có thể học ngâm thơ.

Nhưng cho dù là đệ nhất tài tử của Đại Sở thì cũng có lúc bế tắc nghĩ không ra. Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Liễu Niên biết được, thì ra giữa Hoàng thượng và Tây Nam Vương cư nhiên có thể tín nhiệm đến thế. Tất cả mọi người trong triều đều đang nghị luận, nói dù Hoàng thượng đang mở rộng biên cảnh Đại Sở, nhưng ngược lại, Tây Nam Vương cũng là triệt để bỏ lại thành Đại Lý sau lưng a — ngay lúc này nếu Hoàng thượng phái Thẩm tướng quân dẫn binh xuôi nam, chỉ sợ mười sáu châu tây nam kia chỉ cần mấy tháng là có thể thu hồi, hơn nữa còn có thể dễ dàng diệt trừ Miêu Cương Bảy Mươi Hai Trại.

Lui một bước mà nói, cho dù triều đình không có bất cứ hành động nào, Tây Nam Vương cũng phải ở thành Mộc Dương chờ ít nhất một năm, đợi Đại Sở trọng chỉnh quân đội quốc khố dồi dào, đủ sức mạnh đối phó với Sở Hằng rồi mới có thể quay về thành Đại Lý.

Ngồi giữa núi rừng suốt hai canh giờ, mãi đến khi mặt trời lặn xuống trăng lên cao, Ôn Liễu Niên vẫn không hiểu gì hết, không hiểu Hoàng thượng rốt cuộc đã cho Tây Nam Vương chỗ tốt gì, mới có thể khiến hắn quyết một lòng vì mình không cần hồi báo như vậy. Từ nhỏ Ôn Liễu Niên đã là người thiên tư không tuệ, chưa từng có chuyện nào nhìn không rõ được thực hư, không nghĩ ra được nội tình, đây chính là lần đầu tiên.

Sau khi bị Sở Uyên khiển trách vài lần ngay lúc lâm triều, các thần tử cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút, ít nhất cũng sẽ không lấy đầu gõ đất, nước mắt đầy mặt nói mấy câu đại loại như ” Tây Nam Vương dã tâm lang sói, Hoàng thượng trăm triệu lần không được lơ là khinh suất.” nữa.

Tứ Hỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, việc này cuối cùng cũng trôi qua rồi, từ lúc tin tức truyền đến vương thành, chư vị đại nhân cứ hết lần này tới lần khác lũ lượt kéo tới, cũng không thấy chân mày Hoàng thượng giãn ra lần nào.

Một hôm sau giờ ngọ, trong hiệu buôn của Nhật Nguyệt sơn trang ở vương thành, lão quản gia đang nằm trong sân thoải mái phơi nắng, nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra bèn mở mắt nhìn một cái, nhanh chóng đứng lên: “Diệp cốc chủ đã trở về.”

Diệp Cẩn mặt mày hoảng hốt nói: “Ừ.”

“Cốc chủ?” Lão quản gia thấy vậy không hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.” Diệp Cẩn nói: “Ta có chút choáng váng.”

Lão quản gia tưởng hắn bị cảm nắng, vì vậy vội vàng phân phó người tới phòng bếp chuẩn bị nước ô mai đưa tới.

Diệp Cẩn vô lực khoát khoát tay, cũng không muốn nói nhiều lời, một mình ngồi trên bậc thang ở hậu viện, nhìn chum nước lớn đặt trong sân suy nghĩ chuyện tình.

Mới vừa rồi hắn vào cung, lúc tới cửa Thái Y Viện thì vừa vặn thấy có người đang dở hàng, ba chiếc xe ngựa chất đầy dược liệu và châu báu, còn có bảy tám cái đầu lâu khô, đều đã lột da, rất sạch sẽ, vì vậy hơi chút kinh ngạc.

Quản sự Thái Y Viện thấy hắn như vậy vội vàng giải thích, nói là Tây Nam Vương đưa tới, dược liệu thuộc về Thái Y Viện, châu báu lát nữa sẽ nhập vào quốc khố, về phần mấy cái đầu lâu khô kia, chính là của thủ lĩnh mấy bộ tộc ở Miêu Cương không có mắt, cố gắng xâm phạm biên cảnh Đại Sở, đốt nhà giết người đánh đập cướp bóc nhiễu dân, cho nên đều bị Tây Nam Vương chặt đầu lột da, đưa tới cho Hoàng thượng giải sầu, chuyện như vậy cũng đã có nửa năm rồi.

Đồ chơi này cũng có thể giải sầu? Diệp Cẩn co rút khóe miệng, lúc tới Ngự thư phòng thì thuận tiện nói ra một câu, nhưng không ngờ phản ứng của Sở Uyên lại có chút... một lời khó nói hết, đến sau cùng càng mượn cớ chạy tới hộ bộ để trốn tránh.

Một mình Diệp Cẩn ngồi ngây người trong thư phòng thật lâu thật lâu, rốt cuộc hậu tri hậu giác đem mọi chuyện trước giờ xâu chuỗi lại, lần nữa suy nghĩ thật kĩ càng.

Có vài quyết định, nếu đứng trên lập trường thiên tử mà nói thì đích xác là vô cùng qua loa tắc trách, nhưng nếu đứng ở lập trường tình nhân, ngược lại chẳng cần bất cứ lý do gì cũng có thể nghĩ thông suốt. Tỷ như nói mở rộng biên cảnh quốc thổ, tỷ như nói minh ước với nhau không cần bất kì văn bản ký kết nào, tỷ như nói những lúc nhắc tới Đoạn Bạch Nguyệt thì thường sẽ lộ ra trầm lặng và vui vẻ mơ hồ, tỷ như nói khắp nơi tìm kiếm Thiên Thần Sa, tỷ như nói “Theo hắn”, lại tỷ như nói ” Tây nam sắp tới mùa mưa rồi, có loại thuốc gì có thể bổ thân xua hàn khí, tìm chút đưa tới đi.”

Thân đang ở vương thành, lo lắng cái gì mùa mưa tây nam!

Diệp Cẩn choáng váng đầu hoa mắt, cảm thấy mình dường như bị sét đánh trúng, một canh giờ sau vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được.

Tỉ mỉ ngẫm lại, từ cổ chí kim, họ Đoạn đều là hồ ly tinh hại nước ương dân a!

Diệp cốc chủ siết chặt nắm đấm.

Nói thí dụ như Đoạn Đát Kỷ, Đoạn Bao Tự, Đoạn Bạch Nguyệt.

Đều họ Đoạn, giống nhau như đúc.

Không bằng thiến!

Diệp Cẩn đứng phắt dậy, sột soạt móc trong ngực ra một bình sứ trắng nhỏ.

Thân là Hoàng tử Đại Sở, cũng nên vì nước dốc sức.

Việc thuộc bổn phận! Việc thuộc bổn phận!

Vì vậy Sở Uyên khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút thì lại bị đệ đệ dấu yêu lay dậy, thì thầm một đêm ” Ta cũng muốn đi Đông Hải!”

“Ngươi đi Đông Hải làm chi?” Sở Uyên tâm lực mệt mỏi quá độ.

“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, ngửa mặt lên.

Sở Uyên: “...”

Toàn Sở quốc đều biết, việc Cửu Vương gia quyết định muốn làm, vậy thì không mấy người có thể khuyên cản được, Thẩm minh chủ không được, Hoàng thượng cũng không được.

Vì vậy mấy ngày sau, Diệp Cẩn liền theo Ôn Liễu Niên lên đường rời khỏi vương thành, tới thành Đại Côn ở Đông Hải.

Thân hình Đoạn Bạch Nguyệt hơi lung lay một chút.

“Vương gia.” Đoạn Niệm nói: “Không sao chứ?”

“Không có gì.” Đoạn Bạch Nguyệt khoát khoát tay: “Vừa rồi thấy hơi ớn lạnh một chút.”

Đoạn Niệm rất là lo lắng, dù sao độc của Bồ Đề tâm kinh vừa mới giải không bao lâu, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt mới đúng.

Đoạn Bạch Nguyệt vừa đi vừa hỏi: “Đại quân dàn xếp thế nào rồi?”

“Bẩm Vương gia, đại quân đã dừng chân lập doanh trại ở vùng ngoại ô rồi.” Đoạn Niệm nói: “Tối hôm qua Huyện lệnh của thành Mộc Dương mới đưa mật hàm tới, nói muốn diện kiến Vương gia một lần.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày mai đi.”

Đoạn Niệm gật đầu: “Dạ!”

Trên đường phố trong thành Mộc Dương rất náo nhiệt, tuy không phồn hoa được như vương thành nhưng cũng có cái thú vị của thành trấn tọa lạc cạnh biển. Một hòa thượng đang đứng trên đường cái, xung quanh có rất nhiều dân chúng chen lấn đến xem, rất là ầm ĩ, cũng không biết là đang làm cái gì.

“Là hòa thượng của Kim Quang Tự lưu lạc tới đây, nghe nói cực kì linh nghiệm.” Thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhìn về phía đám đông, Đoạn Niệm giải thích: “Vì vậy dân chúng đều tới nhờ hắn xem tướng.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, vòng qua đám người muốn rời đi thì lại bị hòa thượng kia gọi lại: “Thí chủ dừng bước.”

Dân chúng trong thành mặc dù chưa từng thấy qua Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng đều biết Tây Nam Vương đã tới thành Mộc Dương, bây giờ thấy hắn tuấn lãng cao lớn khí chất bất phàm, y phục cũng cực kì hoa lệ sang quý, tất nhiên có thể đoán ra thân phận, vì vậy đều rối rít ngậm miệng lại, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười: “Đại sư có việc gì sao?”

“Vị thí chủ này, tướng mạo quả thực là rất tốt.” Đại hòa thượng cảm khái: “Mệnh phú quý.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ đại sư.”

“Chẳng qua là có một người, tương lai thí chủ nhất định phải thật cẩn thận.” Đại hòa thượng lại nói.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Là người phương nào?”

Đại hòa thượng thuận tiện từ bên cạnh ngắt một cái, đưa qua.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đón lấy.

Dân chúng thấy hiếu kỳ, cũng đều nhón chân muốn nhìn thử xem là cái gì.

Chính là một phiến lá nhỏ, mềm mại a, tròn tròn a, xanh biếc a.

Mọi người biết Nguyệt ca phải cẩn thận người nào chưa:))))))))))

Thầy bói này nói đúng lắm nhá *^_^*

Chương sau là một cái phiên ngoại, xem thử Nguyệt ca bá đạo ép Tiểu Uyên làm vợ như thế nào nhé:)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3