Đế Vương Công Lược - Chương 92-2

Đế Vương Công Lược
Chương 92-2: Phiên ngoại 1 – Sinh nhật [Ăn đường của ta, chính là người của ta]
gacsach.com

Hai mươi tám tháng giêng, mặc dù lễ mừng năm mới đã qua gần một tháng nhưng bầu không khí ở trong cung vẫn rất hân hoan, ai cũng vội vàng bận bịu rối loạn cả lên. Mọi người đều biết năm ngày nữa là đến sinh nhật mười sáu tuổi của vị Thái tử mà Hoàng thượng thương yêu nhất, bởi vậy không thể qua loa được.

Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa dè dặt gọi: “Thái tử gia, Hoàng thượng có chỉ, tuyên ngài lập tức tới ngự thư phòng.”

Sở Uyên thả sách trong tay xuống, áy náy nhìn về phía Đào Nhân Đức, hành lễ: “Thái phó đại nhân thứ lỗi!”

“Thái tử nói quá lời, mấy ngày nay có quá nhiều việc, ít đi vài buổi công khóa cũng không sao.” Đào Nhân Đức nói: “Vậy hôm nay dừng ở đây đi!”

Sở Uyên gật đầu, gọi nội thị tới tiễn Đào Nhân Đức ra cung rồi mới thay y phục, đi tới ngự thư phòng.

“Là chuyện tốt a.” Trên đường đi, Tứ Hỉ nói: “Nghe nói Hoàng thượng rất vui vẻ, long nhan đại duyệt.”

“Có thể khiến phụ hoàng vui vẻ cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.” Sở Uyên vỗ vỗ bụng bự của Tứ Hỉ: “Đã quên chuyện Hồi Cương công chúa lần trước rồi sao? Lúc đó ta phải quỳ trước điện Chính Dương ròng rã ba ngày trời, vậy mà ngươi cũng không biết đường mang cho ta chút bánh ngọt nước uống.”

Tứ Hỉ nhanh chóng xua tay: “Lần này sẽ không a, người tới lần này là Đan Đông Vương, phía Đan Đông không có nữ tử nào trong vương thất có tuổi xấp xỉ với Thái tử hết, bởi vậy có muốn đưa tới hòa thân cũng không được.”

Sở Uyên lắc đầu cười cười, nhấc chân bước vào tiểu viện.

Bên trong ngự thư phòng, đương kim thiên tử Sở Tắc đang phê duyệt tấu chương, thấy Sở Uyên bước vào liền ngoắc tay gọi: “Mau lại đây.”

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Sở Uyên hành lễ.

“Vào giờ này chắc có lẽ ngươi vẫn còn đang học công khóa.” Sở Tắc nói: “Nhưng mẫu hậu ngươi vừa mới mắng trẫm, nói trẫm quản ngươi quá nghiêm, hiện tại cũng sắp đến sinh nhật rồi, lẽ ra nên buông lỏng để ngươi được thoải mái chút, được xem những điều thú vị mới lạ, mà không phải ngày ngày đều phải chạy tới nhìn gương mặt già nua chọc người phiền lòng của Đào Nhân Đức.”

Sở Uyên cười nói: “Thái phó đại nhân lại làm phụ hoàng mất hứng rồi sao?”

“Cũng chưa thấy có lúc nào hắn làm trẫm vui vẻ.” Sở Tắc đi xuống long ỷ: “Sáng sớm hôm nay còn trình lên cái tấu chương dài lê thê, gián một đống, cũng không biết rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, om sòm chí cực.”

Sở Uyên đỡ hắn đi ra ngoài: “Vậy phụ hoàng có muốn tới ngự hoa viên một chút giải sầu không?”

“Tới quốc khố xem đi.” Sở Tắc nói: “Mặc dù năm nay không mở tiệc chiêu đãi bát phương nhưng các quốc gia xung quanh cũng tặng cho ngươi không ít quà sinh nhật quý giá, đi xem thử có thích thứ gì hay không.”

“Dạ!” Sở Uyên hỏi: “Các quốc gia đều tặng sao?”

“Sinh nhật Uyên nhi của ta, ai dám không tặng?” Sở Tắc vỗ vỗ tay hắn: “Ngay cả mấy đảo quốc ở Nam Dương cũng đã đưa mứt quả, bảo thạch, trân châu tới sáng sớm nay, nói đều là những thứ cát lợi. Bọn họ cũng không ngốc, vài xe mứt quả này có thể đổi được cơ hội thông thương mậu dịch cùng Đại Sở trong tương lai, vụ làm ăn một vốn bốn lời như vậy, ai lại không muốn làm?”

Sở Uyên nói: “Đa tạ phụ hoàng chỉ giáo.”

Sở Tắc lắc đầu: “Những điều này dù trẫm không nói thì ngươi cũng biết. Nội liễm một chút là đúng, nhưng thỉnh thoảng kiêu ngạo chút cũng không sao, Thái tử Đại Sở, không khí phách cũng không được.”

Sở Uyên cười cười: “Dạ!”

Vì các quốc gia đều lần lượt đưa tới lễ vật nên cũng chưa kịp chuyển vào quốc khố, vẫn còn đang để tạm trong phòng chờ kiểm kê. Sở Uyên đi vòng vòng xem qua một lượt, thứ hiếm lạ đúng thật là không hề ít, thậm chí còn có một cây Cung Linh Lung, nghe nói là thần vật, có thể bắn thủng trăng sao.

“Chỉ có... những thứ này sao?” Sở Uyên hỏi.

“Chỉ có... những thứ này còn chưa đủ?” Sở Tắc cười to.

Sở Uyên nói: “Tây bắc, đông bắc, đông nam, Nam Dương, còn thiếu một chỗ.”

“Cũng đúng, ngươi không nói trẫm còn không chú ý tới.” Sở Tắc nói: “Lễ vật của Tây Nam Phủ đến nay vẫn chưa tới, đây không giống tác phong của Đoạn Cảnh chút nào.”

Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Nhi thần chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, hàng năm đều là đưa dược liệu và gấm vóc, có lẽ năm nay cũng vậy, không có gì mới lạ hết.”

“Gần một tháng trước, Tây Nam Phủ có chuyển tới tấu chương, thương nghị việc tặng lễ vật, còn nói là do Thế tử đích thân áp vận tới đây.” Sở Tắc nhíu mày: “Lẽ ra không nên chậm trễ như vậy mới phải.”

Đáy mắt Sở Uyên sáng lên, cũng rất nhanh liền khôi phục như thường.

“Vậy thì có thể là trên đường đi gặp chuyện nên trì hoãn thôi.”

Trên quan đạo, một bạch y thiếu niên đang giục ngựa chạy phía trước, ngũ quan bá đạo tà khí, đầu vai rơi đầy ánh nắng chiều tà. Hắc sắc tuấn mã tuyệt trần mà phi như bay, tốc độ có thể so với tia chớp.

Hơn mười dặm bên ngoài, đoàn xe ngựa của Tây Nam Phủ đang cố sức đuổi theo, suýt nữa đuổi tắt thở — theo lý mà nói thì sinh nhật của Thái tử Đại Sở còn mấy ngày nữa mới tới, lui bước nữa mà nói thì cho dù có trễ một ba năm ngày cũng không sao, Thế tử cần gì phải liều mạng như vậy chứ.

“Giá!” Đoạn Bạch Nguyệt vung cương ngựa, đáy mắt đầy ý cười.

Người kéo xe ngựa ôm cây thở dốc, không đuổi theo nữa không đuổi theo nữa, Thế tử điên rồi, đuổi không kịp đâu.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày sau.

Sở Uyên nói: “Thái phó đại nhân.”

“Thái tử có chuyện gì?” Đào Nhân Đức buông quyển sách trên tay.

Sở Uyên nói: “Ta đói bụng.”

“Đói bụng a.” Đào Nhân Đức nhìn ra bên ngoài, chợt vỗ ót: “Ai nha, trời đã tối thế này rồi, vì sao vẫn không thấy Tứ Hỉ tới gọi?”

“Tứ Hỉ đã tới rồi.” Sở Uyên nói: “Nhưng thấy Thái phó đại nhân đang giảng bài nên lại lặng lẽ lui ra.”

“Vậy là do một mình lão thần thất lễ rồi.” Đào Nhân Đức nói: “Thái tử mau đi dùng bữa đi.”

“Đa tạ Thái phó đại nhân.” Sở Uyên vặn thắt lưng một cái, nhìn qua tâm tình rất tốt. Đi ăn chút gì xong liền trở về tẩm cung, Tứ Hỉ cũng bị đuổi về chỗ nghỉ ngơi, còn mình thì lên giường nằm đọc sách.

Sau nửa đêm, cửa sổ nhẹ nhàng vang lên một tiếng.

Sở Uyên cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “Bắt thích khách!”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.

“Nửa đêm rồi, tới đây làm chi?” Sở Uyên thả sách xuống, đưa tay ra. (em nó đưa tay đòi quà đây mà:)))

“Mừng sinh nhật ngươi a.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên giường: “Bên ngoài cũng không có nhiều người canh gác, biết hôm nay ta sẽ tới sao?”

Sở Uyên nói: “Không biết!”

Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: “Trên đường dừng lại hai ngày nên tới chậm, nhưng cũng không tính là trễ, có đúng hay không?”

Sở Uyên hỏi: “Không tính trễ?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày mai mới là sinh nhật ngươi.”

Sở Uyên chỉ chỉ sắc trời bên ngoài: “Đã qua giờ tý rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên hỏi: “Trễ không?”

Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói: “Trễ!”

“Được rồi, lui ra đi.” Sở Uyên nằm trở lại giường: “Bổn Thái tử muốn nghỉ ngơi.”

“Không hỏi tại sao ta lại tới chậm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm xị mặt hỏi.

“Có quan hệ gì đến ta đâu.” Sở Uyên lấy sách che kín mặt: “Tứ Hỉ, Tứ Hỉ, Tứ Hỉ, Tứ Hỉ!”

“Tứ Hỉ đi ngủ rồi, ta đã cố ý tới chỗ hắn xem.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống mép giường: “Những lễ vật khác đều có thể đưa cho quốc khố, nhưng có hai món thì không thể được, ngươi phải tự tay nhận lấy.”

“Là cái gì?” Sở Uyên nhướng mi: “Ngươi a?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi muốn ta—-“

“Ta muốn ngươi làm chi!” Sở Uyên bỉu môi ngắt lời hắn: “Lễ vật đâu?”

Đoạn Bạch Nguyệt mở bọc y phục mang theo bên mình, bên trong rõ ràng là một cái đầu lâu khô.

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đoán xem là ai.”

Sở Uyên nói: “Nếu ngươi giữ lại một lớp da, ta còn có thể đoán được.”

“Là Cao Đức.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp.

Sở Uyên cau mày: “Người của Sở Hạng?”

“Lần trước hắn phái người ám sát ngươi, ta vẫn ghi tạc trong lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyến đi tới vương thành này vừa lúc biết được Sở Hạng phái hắn âm thầm tới Tùy Châu, đó là đất phong của ngươi, muốn tới đó làm cái gì không cần nghĩ cũng biết, cho nên dứt khoát một đao làm thịt sạch sẽ.”

Sở Uyên nói: “Ném xa một chút.”

“Còn một món đồ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lại đoán thử xem.”

Sở Uyên nói: “Đầu của Sở Hạng.”

“Nếu ngươi muốn mạng của hắn, sau này ta lại lấy cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt mở ra lòng bàn tay: “Mừng sinh nhật, tất nhiên phải tặng thứ cát lợi một chút.”

“Đường?” Sở Uyên không hiểu.

“Là Ngũ Phúc Đường của tây nam, cũng may là sinh nhật ngươi không rơi vào những ngày nắng nóng, nếu không sợ là đã tan chảy hết rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ở tây nam, người đủ mười sáu tuổi đều phải ăn, ăn rồi mới có thể cao lớn được.”

Sở Uyên đối với thứ này không có chút hứng thú nào.

“Ăn một viên.” Đoạn Bạch Nguyệt dụ: “Chỉ một viên thôi.”

“Không ăn.” Sở Uyên nói: “Có độc.”

Đoạn Bạch Nguyệt tự mình ăn một viên: “Được chưa?”

Sở Uyên nói: “Vẫn là có độc.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phải làm sao ngươi mới chịu ăn?”

Sở Uyên nói: “Xem ngươi đuổi cùng giết tận như vậy, chắc chắn cũng không phải là thứ gì tốt, chết cũng không ăn!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Lui ra đi.” Sở Uyên quấn chặt chăn: “Mang lễ vật của ngươi đi luôn, Bổn Thái tử duyệt rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy viên đường này ta mang theo bên mình suốt từ tây nam đến vương thành a.”

Sở Uyên dứt khoát kéo chăn che đầu.

Vậy thì lại càng không ăn.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Được được được, ta đi là được.”

Sở Uyên nói: “Nhớ đóng cửa sổ.” Lạnh!

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy ngày mai lúc tới yến hội, ta muốn ngồi ở phía trước.” Đừng giống như lần trước, an bài cho mình chỗ ngồi lệch hướng. Còn Thái tử ngược lại ngồi ở phía trước, cùng tên đầu bự tai to trò chuyện với nhau thật vui.

Sở Uyên ở trong chăn nén cười, mãi đến nghe hắn đi xa rồi, mới chậm rãi dỡ chăn ra.

Hoàng hôn ngày hôm sau, Sở Hoàng thiết yến chiêu đãi quần thần, Tiểu Thế tử của Tây Nam Phủ tất nhiên cũng được mời đến dự, hơn nữa còn được an bài chỗ ngồi như mong muốn, cách chỗ của Thái tử chỉ có ba thước.

Tâm tình của Đoạn Bạch Nguyệt rất tốt.

Mọi người nâng chén chúc mừng, rất là vui vẻ hòa thuận. Rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm món, ca cơ vũ nữ bắt đầu hiến nghệ giúp vui, nội thị cũng vào thay rượu và thức ăn thành bánh trái tráng miệng.

Trước mặt Sở Uyên là một đĩa Hoa Sen Cao mà bình thường hắn thích nhất, vừa thanh đạm lại nhã trí, từng miếng nhỏ vuông vắn, vừa vào miệng sẽ lập tức hòa tan.

Sở Uyên gắp lên một miếng đưa vào miệng.

Thanh đạm mềm dẻo hòa tan ra, sau đó lại có một cục đường nhỏ cứng cứng rắn rắn, chua chua ngọt ngọt.

Sở Uyên nhíu mày nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.

Thế tử gia hai tay chống cằm nhìn trời. Đáy mắt có chút ý cười, có chút vô tội, có chút vô lại.

Sở Uyên gọi Tứ Hỉ tới nói nhỏ vài câu.

Sắc mặt Tứ Hỉ hơi khổ sở.

Sở Uyên nói: “Đi đi!”

Tứ Hỉ công công dở khóc dở cười, đi ra ngoài bưng một cái ly nhỏ bằng vàng trở về, đặt trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Thế tử, đây là Thái tử... mời ngài a.”

“Uyên nhi.” Sở Hoàng thấy thế cười trêu: “Chẳng lẽ ngươi còn lén cất giấu rượu ngon sao? Ngay cả phụ hoàng cũng không biết, vậy mà chỉ mời một mình Thế tử.”

“Quá mãnh liệt, phụ hoàng đừng uống thì tốt hơn.” Sở Uyên mặt không đổi sắc nói, tiếp tục bình thản ăn điểm tâm.

Đoạn Bạch Nguyệt bưng ly dấm chua kia lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hết sức bình tĩnh nói: “Thái tử nói không sai, quả thực có chút mãnh liệt.”

Một ly dấm chua mà thôi, chỉ cần chịu ngoan ngoãn ăn đường của gia, uống thêm một chum nữa cũng không sao.

Bên trong thành Đại Lý, các gian hàng bán thứ đường này làm ăn cũng cực kì phát đạt, bởi vì đoạn thời gian này người thành thân rất nhiều. Muốn thành thân, những thứ khác có thể không nhất thiết phải có, nhưng Ngũ Phúc Đường thì không thể thiếu được, hai cái miệng nhỏ cùng ăn xong rồi mới có thể như keo như sơn, ngọt ngào như mật, người bên ngoài muốn chia tách cũng chia không ra.

Nhất định có thể cùng nhau đến răng long đầu bạc a.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3