Đế Vương Công Lược - Chương 99

Đế Vương Công Lược
Chương 99: Sơ chiến cáo tiệp [Giúp trẫm tìm một thứ]
gacsach.com

(Sơ chiến cáo tiệp: trận chiến mở màn giành được thắng lợi]

Ngày hôm đó, lúc Diệp Cẩn về tới dịch quán thì Đoạn Bạch Nguyệt đã rời đi.

Đi rồi tốt lắm! Diệp Cẩn lấy thức ăn mua bên ngoài về chia cho ca ca mình một nửa, căn dặn: “Sau này cũng không cần gặp nữa.”

Sở Uyên cắn một ngụm khoai lang, phối hợp dùng sức gật đầu: “Ừ.”

Đoạn Bạch Nguyệt ôm kiếm nằm trên nóc nhà, dở khóc dở cười.

Hai ngày sau, Sở quân trùng trùng điệp điệp tiếp tục lên đường tới thành Đại Côn ở Đông Hải. Đoạn Bạch Nguyệt cũng âm thầm ra roi thúc ngựa trở lại thành Mộc Dương.

Phụ tử Sở gia lòng dạ âm hiểm, chỉ chờ lần này liên minh với Tây Nam Phủ, trước hết là dồn Sở Uyên vào chỗ chết, sau đó có thể dễ dàng dẫn binh bắc thượng, đánh thẳng lên vương thành, cùng Đoạn Bạch Nguyệt chia non sông này thành hai nửa, từ nay về sau ngươi nam ta bắc, tự mình xưng đế.

“Về phần tương lai sẽ thế nào, cũng không ai có thể nói trước được.” Sở Thừa nói: “Chờ tương lai sau này căn cơ của cha con chúng ta ổn định rồi, muốn thu hồi phía nam sông Bạch Giang, thậm chí là phía nam sông Mãnh Kỳ, cũng không phải là không có khả năng.”

Sở Hằng khẽ gật đầu, bảo hắn sai người liên lạc với Đoạn Bạch Nguyệt để thương nghị chiến sự, nhất định không được để xảy ra sai sót gì.

Sở Uyên đến thành Đại Côn thì đã là sáng sớm vài ngày sau đó, ánh dương quang ấm áp chiếu lên cửa thành xây bằng cự thạch, nhìn qua vô cùng khí thế. Vậy mà sau khi vào thành, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc biến thành tiêu điều hoang vắng. Phòng ốc thấp bé, đường xá đổ nát, cùng với dân chúng run lẩy bẩy quỳ hai bên đường đi.

Sở Uyên siết chặt dây cương, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không nói một lời cứ thế đi về phía trước. Trước đây lúc tìm hiểu về các phủ các châu khắp đất nước, hắn cũng đã từng xem qua không ít ghi chép về thành Đại Côn, nơi này có bến cảng lớn nhất Sở quốc, nhìn ra ngoài khơi xa chính là các quốc gia lân cận thuộc Đông Hải, vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, bởi vậy hầu hết các triều đại quân vương đều rất coi trọng thành trấn này. Chưa nói đến các triều đại trước thì ra sao, ngay cả lúc Sở tiên hoàng còn tại vị thì thành Đại Côn dưới sự cai quản của Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn cũng là tiếng tăm lừng lẫy, tiếng ca của ngư dân vang lên du dương suốt ngày đêm, Vân gia quân ngày nào cũng tuần tra khắp Đông Hải, đánh đuổi toàn bộ Uy phỉ và hải tặc, dân chúng cơm no áo ấm, phòng ốc cao đẹp, đâu có hoang tàn như cảnh tượng trước mắt thế này.

“Hoàng thượng.” Lúc trở lại phủ Vương gia, Sở Hằng nói: “Mấy ngày gần đây đám cường đạo ở Đông Hải ồ ạt kéo tới nhiều như sao sa, đã vậy còn hung hăng ngang ngược hơn trước rất nhiều, dân chúng đừng nói là ra biển đánh cá, ngay cả cửa nhà cũng không có can đảm bước ra.”

“Lúc trước tấu chương đưa tới vương thành hình như cũng chưa từng nói như vậy.” Sở Uyên buông chén trà trong tay: “Hắc Long Quân của Đông Hải uy danh hiển hách, vậy mà ngay cả đám hải tặc cũng không thể đánh bại, ngay cả dân chúng nơi này cũng không bảo vệ được hay sao?”

“Hoàng thượng không biết đó thôi.” Giọng nói Sở Hằng đều đều không gợn sóng không sợ hãi: “Thế cục Đông Hải hiện nay không còn được như xưa nữa, Ôn đại nhân vừa đến thì đã ngay lập tức cưỡng chế cắt giảm ba phần quân hưởng của Hắc Long Quân, lại thả ra tiếng gió nói muốn giải trừ quân bị, đại quân mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, quân tâm bất ổn, tất nhiên cũng sẽ không dám dứt khoát xuất chiến, càng đừng nói ở thành Mộc Dương vẫn còn lực lượng phản quân của Tây Nam Phủ, bởi vậy lòng quân lại càng lao đao không muốn đánh.”

Sở Uyên gật đầu: “Ngược lại cũng phải.”

“Cường đạo ở Đông Hải này tồn tại đã lâu, mấy trăm năm qua vẫn luôn thèm khát nhìn chằm chằm vào Đại Sở ta, giết bao nhiêu cũng không hết, nhưng cũng không cần quá lo lắng.” Sở Hằng nói: “Nhưng phía Tây Nam Vương kia lại dã tâm lang sói, nên giải quyết sớm một chút thì tốt hơn.”

“Tất nhiên.” Sở uyên nói: “Lần này trẫm ngự giá thân chinh đến đây, chính là vì Đoạn Bạch Nguyệt.”

“Khụ!” Diệp Cẩn ôm trong lòng một tiểu miêu vừa nhặt được, ngồi bên cạnh Sở Uyên nghiêm túc hắng giọng một cái.

Thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, sau này không nên tùy tiện nhắc tới tên một kẻ hói đầu a.

Bên trong thành Mộc Dương, Đoạn Bạch Nguyệt hắt xì liên tiếp ba cái mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Đoạn Niệm nói: “Vương gia bị cảm lạnh sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn Vương thà rằng bị cảm lạnh.”

Đoạn Niệm không hiểu.

Đoạn Bạch Nguyệt phất phất tay: “Tới quân doanh xem tình hình chút đi, có thể mấy ngày tới là đại chiến bắt đầu rồi, không thể lơ là được.”

“Dạ!” Đoạn Niệm cúi đầu nhận lệnh, xoay người rời khỏi phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên bàn, ngón cái vuốt ve miếng ngọc nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay —là một tiểu lão hổ màu tím, có mắt xấu xí có mi xấu xí, còn có hình dạng xấu xí.

Dân chúng trong thành Mộc Dương lúc vừa mới bị niêm phong cửa thành thì đều sống trong lo sợ bất an, rất sợ sẽ bị lạm sát hàng loạt. Nhưng vài ngày trôi qua lại thấy tây nam quân dường như cũng không có hành động tàn ác nào, ngoại trừ đóng chặt cửa thành, nhốt Huyện lão gia vào đại lao, đổi lá cờ trên cổng thành thành lá cờ mãnh hổ của Tây Nam Phủ, cuối cùng là ra chợ dán cái thông cáo, nói rằng tất cả các hoạt động bên trong thành cứ theo lệ thường mà làm, nếu trong nhà không có lương thực thì có thể tới quân doanh nhận, nhìn qua giống như là muốn thu mua dân tâm. Bởi vậy mọi người cũng dần dần yên tâm, thậm chí trên đường còn có mấy cửa hàng điểm tâm mở ra từ sáng sớm. Chẳng qua là an ổn chưa được mấy ngày thì lại có tin tức mới truyền đến —- Đương kim thánh thượng cùng Hải Long Vương muốn dẫn quân tấn công thành Mộc Dương.

Xem ra vô luận như thế nào cũng sắp khai chiến rồi a! Dân chúng hoảng sợ trốn tiệt trong nhà, chuẩn bị lương thực nước uống đủ dùng trong nửa tháng, thậm chí còn đóng đinh khóa chặt cửa nhà, lo lắng bất an chờ đợi từng ngày trôi qua.

Ngày hôm đó mới vừa rạng sáng thì đã có một nguồn tin tựa như sét đánh rúng động trời cao. Đại quân Sở quốc đang xếp hàng chỉnh tề đứng bên ngoài thành, chiến giáp màu đen, trường đao lóe ra ánh bạc, cờ xí tung bay, đưa mắt nhìn không biết đâu là điểm cuối. Sở Uyên mang đao giục ngựa đứng trước vạn quân, lạnh lùng đối diện với Đoạn Bạch Nguyệt đứng trên tường thành.

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ giương lên.

Diệp Cẩn đứng bên cạnh Sở Uyên hít sâu một hơi, cười cái gì mà cười, dâm đãng! WTO’s face is covered by shit

Cực kì muốn đem mặt ca ca che lại kín mít không cho ai nhìn.

Che ba tầng.

Sở Uyên ra lệnh một tiếng, mấy trăm hắc y tướng sĩ lập tức phi thân bay lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông lên tường thành, chỉ trong giây lát đã cùng tây nam quân đánh thành một đoàn. Bộ binh cũng hợp sức nâng cây gỗ lớn phá cửa thành. Chiến sự diễn ra rất quyết liệt dữ dội, Sở Hằng khẽ phất tay một cái, hơn mười quả đạn tín hiệu đặt tại trạm canh gác xa xa lao vút lên không trung, tiếng nổ vang lên giòn giã thanh thúy. Cơ hồ là chỉ trong chớp mắt cũng đã có lưỡi đao sáng loáng gác lên cổ Sở Uyên.

Cả đất trời chợt yên tĩnh lại. tytutyut

Sở Uyên lạnh lùng nhìn thẳng hắn.

“Sở Hằng, ngươi quả thực to gan!” Ôn Liễu Niên cực kì “sợ hãi”, biểu cảm vô cùng chân thật, khản cổ họng tha thiết hét lên.

Nhóm ám vệ vây một vòng xung quanh phụ trách bảo vệ hắn thấy đầu óc quay cuồng điếc cả lỗ tai. fhghf

Là người đọc sách, vì sao thanh âm lại có thể lớn đến vậy?

Đáy mắt Sở Hằng đỏ ngầu, nhe răng cười âm hiểm nói với Sở Uyên: “Kể từ giờ phút này, giang sơn sẽ chia làm hai nửa, nhưng không liên quan gì đến Sở gia các ngươi!”

Sở Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Sở Hằng nhấc tay, Đoạn Bạch Nguyệt đứng trên tường thành giương cung Mãn Nguyệt, vài mũi tên nhọn xé gió xuyên mây mà tới, thích khách bao vây xung quanh Sở Uyên đồng loạt hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, Sở Uyên thì ngược lại lông tóc vô thương.

Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hằng thấy thế kinh hãi. hgfhf

Sở Thừa biết tình hình không ổn, lập tức quay đầu ngựa lại, muốn dẫn một chi bộ binh mở đường máu thoát thân thì chợt thấy Sở quân xếp thành hàng chỉnh tề dạt sang hai bên, thẳng tắp như đao cắt. Sau một khắc, Thẩm Thiên Phàm giục ngựa phi nhanh ra, tiếng hô vang vọng toàn quân.

“Kẻ nào còn tiếp tục muốn phản, giết không tha!”

Cửa thành ầm ầm mở rộng, tây nam quân tuôn ra như thủy triều, cùng đại quân của Sở quốc tử chiến giết địch. Hắc Long Quân bất ngờ không kịp phòng bị, hầu như là không hề cần đến nhiều binh lực thì trận đánh này cũng đã kết thúc, nhanh đến khó tin, mặt trời còn chưa kịp lặn xuống phía tây mà trên chiến trường đã một mảnh tiêu điều hoang xác.

Phản quân tan rã thất bại thảm hại, Sở Hằng bị bắt, nhưng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn khi song phương vẫn còn đang ác chiến, thủ lĩnh phản quân ở đảo Bạch Sương thuộc địa phận Đông Hải là Thanh Cầu đã mang theo chim Báo Tang từ trên trời hạ xuống, cướp Sở Thừa đi mất.

“Không sao.” Diệp Cẩn nói: “Sau trận chiến này, mục tiêu kế tiếp chính là đảo Bạch Sương, hắn trốn không thoát đâu.”

Sở Uyên gật đầu, xoay người xuống trạm canh gác, cùng hắn trở về doanh địa.

Tuy rằng đồng đảng của Hắc Long Quân đã diệt trừ nhưng cục diện rối rắm còn lại ở thành Đại Côn cũng không hề ít, muốn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện thì vẫn phải tổn hao rất nhiều tinh lực. Sở Uyên bận rộn hơn mười ngày liên tục mới có được chút thời gian nghỉ ngơi. Diệp Cẩn giúp hắn kê đơn thuốc an thần, Tứ Hỉ công công canh chừng phòng bếp sắc xong thì bưng tới phòng ngủ cho hắn, vừa bước vào viện thì thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng chờ.

“Vương gia.” Tứ Hỉ nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đang nghỉ ngơi trong phòng.” dh

“Đưa cho ta đi.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận khay thuốc.

Tứ Hỉ công công gật đầu, khom người lùi sang một bên.

Bên trong phòng, Sở Uyên cũng khó ngủ ngon, chỉ mới mơ màng chợp mắt một lúc, nghe được có người nói chuyện thì đã tỉnh lại.

Đoạn Bạch Nguyệt đặt khay thuốc lên bàn, ngồi xuống mép giường nâng hắn dậy: “Sao rồi?” ryhgf

“Không sao.” Sở Uyên nói: “Đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Sớm biết ngươi đang sinh bệnh, ta cũng sẽ không đứng bên ngoài chờ lâu như vậy.”

Sở Uyên vùi mặt vào lòng hắn, nhỏ giọng oán giận: “Mệt!”

“Ngoan, uống thuốc xong lại ngủ tiếp.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, giọng nói rất ôn nhu.

Sở Uyên tựa vào đầu giường, tiếp nhận chén thuốc trong tay hắn từ từ uống.

Đắng, chát, lại còn chua. ghhfgh

Thấy hắn vừa uống một ngụm đã nhíu chặt mày, Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy cái muỗng, đưa lên miệng liếm một cái.

Sở Uyên bĩu môi: “Nước bọt.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại kề sát vào liếm lên môi hắn một cái.

Sở Uyên cười né tránh: “Đừng làm rộn, thuốc sắp đổ ra ngoài rồi!”

“Nín thở, uống một hơi hết chén đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên bàn có mứt quả, uống xong ăn một ít.”

Sở Uyên đưa chén không cho hắn, cảm thấy... bị đắng quá mà tỉnh ngủ luôn.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Không ngủ nữa sao?”

Sở Uyên lắc đầu, ngậm mứt quả hắn đưa tới bên miệng, ăn xong rồi lại vươn tay lấy thêm một miếng. ỷydjhfjh

Đoạn Bạch Nguyệt nắm cổ tay hắn, ngậm đầu ngón tay vào miệng liếm lại liếm. (Nguyệt ca! dân FA tui hựn anh >”<).

Sở Uyên đưa tay tát hắn một cái, lười biếng đờ người ra một lúc, sau đó lại hỏi: “Ngươi có nhớ là vẫn còn một Lệ Thước nữa hay không?”

Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát lưu loát lắc đầu: “Không nhớ gì hết.”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt lẩm bẩm: “Vẫn nhớ, nhưng không muốn chủ động nhắc tới.”

Sở Uyên vươn hai tay túm lấy vạt áo của hắn: “Hiện tại chiến sự đã xong, Lệ Thước vẫn đang có người trông coi, nàng cũng không biết ngươi là địch hay là bạn, có lẽ vẫn tưởng ngươi là phản quân.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thì tính sao?” ỷtryuru

“Cũng nên để nàng nhìn thấy ngươi một lần.” Sở Uyên nói: “Xem thử nàng rốt cuộc muốn gì.” tỷyr

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi quyết định là được.”

Sở Uyên gật đầu: “Vậy thì đêm nay đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Được.”

Sở Uyên vỗ vỗ má hắn: “Vẻ mặt gì vậy?!”

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào người hắn: “Cảm thấy ủy khuất.”

Sở Uyên bật cười: “Nha.” ghfhj

“Hôn một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sau đó ta sẽ phối hợp với ngươi diễn kịch.”

Sở Uyên vươn ra một ngón tay dí lên trán hắn: “Lớn mật!”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi quân phạm thượng quen rồi, sửa không được nữa.”

Sở Uyên nói: “Cẩn thận ta gọi Tứ Hỉ a!”

Vừa dứt lời thì nghe Tứ Hỉ đứng ngoài cửa lớn tiếng nói: “Cửu Vương gia a!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...” gh

Sở Uyên nén cười. WTO’s face is covered by shit

Diệp Cẩn bưng một đĩa bánh bao thơm lừng vừa mới hấp xong, đứng trong viện không hiểu gì hết, nói: “Công công lớn tiếng như vậy làm cái gì?”

Tứ Hỉ ho khan hai tiếng, nói: “Vương gia tới đưa đồ ăn cho Hoàng thượng đó sao?”

“Ừ, ta làm đó, có bỏ thêm chút dưa muối chua, có thể kích thích dạ dày.” Diệp Cẩn đẩy cửa ra, thấy Sở Uyên đang ngồi trên giường lật sách, vì vậy lại giận dữ.

Đã dặn là phải trở về phòng ngủ một giấc thật ngon, vì sao lại không chịu nghe lời, có biết cái gì gọi là lời dặn của lang y hay không? Có biết cái gì gọi là lời dặn của THẦN Y hay không!?

Sở Uyên nói: “Tiểu Cẩn.”

Diệp Cẩn ngồi xuống bên giường, thử mạch tượng cho hắn, sau đó nói: “Tốt hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.”

Sở Uyên nói: “Ừ.”

“Ăn chút gì đi.” Diệp Cẩn đưa cho hắn một cái bánh bao.

Sở Uyên bất động thanh sắc liếc lên xà ngang trong phòng một cái.

Tây Nam Vương mặt mày ủy khuất, hai tay chống cằm ngồi xổm trên đó.

Sở Uyên nhịn không được bật cười ra tiếng.

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn không hiểu.

Sở Uyên nói: “Không có gì, nhớ lại chút chuyện mà thôi.”

Đáy mắt Diệp Cẩn đầy hoài nghi, kéo vạt áo hắn ra nhìn một chút.

Không có dấu vết gì không nên có.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Diệp thần y nghiêm túc hỏi: “Đoạn Bạch Nguyệt định khi nào trở lại?”

Sở Uyên lắc đầu: “Không biết.” hgfdgfhj

Diệp Cẩn nói: “Mau chút đuổi đi.”

Sở Uyên nói: “Được.” WTO’s face is covered by shit

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán.

Diệp Cẩn ngồi nhìn ca ca ăn bánh bao, trong lòng vẫn rất là lo lắng.

Sở Uyên hỏi: “Lại làm sao vậy?” jhj

Diệp Cẩn thẳng thắn nói: “Sợ ngươi bị người khi dễ.”

Sở Uyên ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Hiện tại khắp thiên hạ này e là chỉ có một người có thể khi dễ trẫm.”

“Ta biết ngay mà! Hắn đã làm gì ngươi rồi?” Diệp Cẩn nghe vậy tạc mao, hùng hổ xắn tay áo lên: “Đã nói trước rồi, đầu hói chắc chắn không phải là người tốt!” Nhất là hói đỉnh đầu, quả thực thối nát, nhất định phải đánh bay!

Sở Uyên mỉm cười nhìn hắn. fgfhjfhj

Diệp Cẩn không hiểu: “Ngươi cười cái gì?” hjhjhj

Qua một lúc, lại giận: “Ngươi nói là ta khi dễ ngươi?”

“Trẫm cũng chưa nói cái gì.” Sở Uyên ấn bả vai của hắn để hắn ngồi xuống: “Có điều đệ đệ khi dễ ca ca là chuyện thường tình.”

Diệp Cẩn ngạo kiều nhìn trời. fadfsdhf

“Có một chuyện, muốn ngươi hỗ trợ.” Sở Uyên nói.

Diệp Cẩn lầm bầm hừ một tiếng: “Chuyện gì? Thiến Đoạn Bạch Nguyệt sao?” Nếu đúng là như vậy, thì hoàn toàn không thành vấn đề, đêm nay có thể cho ngay một đao luôn!

Tây Nam Vương: “...” lkdjadkjhagh

Rốt cuộc thì bao giờ mới có thể không bị “thương nhớ” như vậy nữa?

Thêm một chương nữa là lên ba chữ số há há há há

Nhà Lạc Vũ đã bắt đầu đào hố này, con dân Wattpad đã có nhà để về rồi nha *^_^*