Đế Vương Sủng Ái - Chương 07
Thơm quá...
Nhìn ngon quá...
Nàng đói quá...
Khốn kiếp! Tại sao món ăn nàng vất vả bận rộn suốt nửa ngày để làm lại phải cho không kẻ khác ăn?
Trầm Sát cảm thấy đây chính là món cá nướng thơm ngon nhất mà hắn từng ăn! Hắn chưa bao giờ biết rằng, ở bên ngoài cũng có thể nướng được món cá ngon tới thế này, da thơm giòn, còn có một mùi hương lạ kỳ, sau khi cắn một miếng, thịt cá không hề cứng ngược lại còn rất mềm ngon, rất thơm và còn xen kẽ một ít vị chua hòa quyện với nhau thành vị ngòn ngọt, những mùi vị phong phú đó đang nhảy múa trên gai vị giác khiến người ăn nảy sinh cảm giác mãn nguyện.
Ánh mắt lướt qua thấy vẻ mặt ủ dột, tức giận của nàng, Trầm Sát khẽ nhíu mày, nếu là những cô gái khác, hắn đồng ý ăn đồ ăn cô ta làm chắc chắn cô ta sẽ vô cùng biết ơn và vui mừng, sao lại có thể không cam tâm tình nguyện như thế này chứ?
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy ai biểu hiện ra nhiều sắc thái tình cảm ở trước mặt hắn tới vậy, thông thường không sợ hãi, kính sợ thì là lòng ái mộ của mấy cô gái mê trai, còn cả sự thù hận của kẻ thù kẻ địch. Những sắc thái tình cảm đó có lẽ hắn sẽ không để tâm tới, có lẽ khiến hắn thấy chán ghét, khác xa với cô gái này, nàng ta lại còn biết bĩu môi, nuốt nước miệng, bỏ qua dung mạo của hắn, chỉ lưu luyến tiếc nuối hai con cá, mỗi khi hắn cắn một miếng, sự căm phẫn của nàng ta lại tăng thêm một bậc, biểu cảm của nàng ta phong phú giống như con cá nướng này vậy.
Ục ục ục!
Hắn nhướng mày, thấy nàng ôm mắt, gào lên: "Hu hu, ta đói quá, đói quá!"
Trầm Sát thản nhiên gật đầu nói: "Vẫn còn chút thời gian, ngươi đi đi."
Đi đi?
Lâu Thất liếc nhìn hắn miệt thị. Phía sau có một cánh tay giơ ra, cổ áo nàng bị nhấc lên, giọng nói nghiến răng của Ưng vang lên bên tai: "Mau đi nướng cá, ta cũng muốn ăn."
"Lâu cô nương! Chúng tôi cũng muốn ăn."
Lâu Thất lau mồ hôi.
Tới nàng cũng không biết chỉ vì hai con cá mà địa vị của nàng trong đội ngũ này đã tăng lên hẳn, đặc biệt là tới buổi trưa nàng làm món thịt nướng xong, ánh mắt Ưng và ba thị vệ kia nhìn nàng nhưng đang bùng lên ánh sáng xanh!
Chỉ có Trầm Sát là tương đối lãnh đạm, có điều mỗi lần nàng nướng xong đồ ăn, ngay lập tức đều phải tiến công cho vị đại gia này, nếu không hắn sẽ nhìn qua bằng ánh mắt áp lực nặng nề, sau đó lại cúi đầu nhìn tay mình, cứ vậy sẽ lập tức có thể khiến trái tim nàng run rẩy.
Bàn tay đó có thể dễ dàng đập bét một cái đầu người.
Hai ngày tiếp theo, họ không hề gặp phải bất cứ điều gì, không có cương thi, không có truy sát, tới dã thú cũng không gặp, giống như ngao du sơn thủy.
Ngày thứ ba, họ đi qua một ngọn núi, đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, một vùng sương khói xám nhạt bao phủ toàn bộ sơn cốc bên dưới, nhưng có thể thấp thoáng thấy được một dòng sông uốn lượn, đồng cỏ bao la, rừng hoa rực rỡ sắc màu, kéo dài tới tận bìa rừng phía xa.
Trầm Sát cảm thấy Lâu Thất bên cạnh mình bỗng trở nên căng thẳng, hắn liếc nhìn nàng: "Sợ sao?"
Lâu Thất lập tức nói: "Ai nói ta sợ? Phong cảnh rất đẹp, ngươi nhìn xem, bông hoa kia, ngươi nhìn xem, dòng sông kia, đẹp quá..."
"Phụt! Đồ đàn bà vô tri." Ưng đập một nhát vào gáy nàng, mỉa mai nói: "Những nơi càng đẹp càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm, đừng nói ta không dạy cho ngươi."
Lâu Thất lập tức run rẩy, để lộ thần sắc sợ hãi và lo lắng, dựa sát vào người Trầm Sát: “Chủ tử, người phải bảo vệ ta đấy."
Ưng: "..." Đã thấy thị nữ đòi chủ tử bảo vệ bao giờ chưa? Là thị nữa thì phải chết vì chủ tử mới đúng.
Hắn trừng mắt tức giận nhìn Lâu Thất, bất ngờ nhận được một ánh mắt lạnh lùng của Trầm Sát, hắn không khỏi sững sờ. Chủ tử... không hài lòng? Không vui? Nhưng hắn nói sai điều gì sao?
Ưng rầu rĩ cố gắng hồi tưởng, hình như hắn không nói sai điều gì, hơn nữa hắn mới chỉ nói được một câu!
Vậy thì sai ở đâu?
Tiếp tục nỗ lực hồi tưởng, hình như cũng không làm sai điều gì mà...
"Đi sát theo ta." Trầm Sát lạnh nhạt nói một câu, đi trước xuống sơn cốc.
Lâu Thất đứng yên không nhúc nhích, lớn tiếng kêu lên: "Ta không theo kịp, ta chỉ có thể từ từ đi xuống thôi."
Ưng bị tiếng kêu của nàng làm cho quên cả việc hồi tưởng, trừng mắt nhìn nàng nói: "Đồ đàn bà ngu xuẩn! Ta bế ngươi xuống!" Nếu không phải nàng ta có tác dụng với chủ tử, sao họ có thể dẫn theo một cô gái yếu ớt lên đường chứ...
Ưng vừa mới giơ tay định ôm lấy eo Lâu Thất, tay phải của Trầm Sát túm về phía này, Lâu Thất chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh kéo mình xuống dưới, cả người nàng bay về phía hắn. Cánh tay Trầm Sát kéo lấy nàng, ôm nàng vào lòng, sau đó hất ra sau lưng, Lâu Thất lại nằm trên lưng hắn.
Trong cả quá trình đó, tốc độ của hắn không hề thay đổi, vẫn lao xuống núi như một con đại bàng. Lâu Thất ôm chặt lấy hắn, tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, ánh mắt nàng ánh lên một tia sáng. Bản lĩnh của người này lớn tới mức trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút kiêng nể. Lúc này nàng cũng biết mình không chỉ đơn thuần xuyên không tới cổ đại trong nhận thức, bản lĩnh của những người này đã vượt qua cảnh giới của cổ võ.
"Trầm Sát, nơi này chính là Mê Hồn Cốc sao?"
"Ừ!"
"Các ngươi có phải đang tìm thứ gì đó không?"
"Ừ!"
"Thứ gì vậy?" Lâu Thất tiếp tục hỏi, đừng kiệm lời như vậy có được không? Bây giờ nàng đã đi cùng bọn họ đương nhiên muốn biết mục đích của họ, biết rồi nói không chừng nàng có thể giúp đỡ, nhanh chóng tìm được thứ đồ đó, có thể nhanh được về nhà. Hừ, mặc dù ở đây không có nhà của nàng nhưng hắn về nhà đương nhiên sẽ là nơi có người ở, là đi thành trấn, như vậy nàng sẽ có thể rời đi.
Lúc này bọn họ đã hạ xuống đáy cốc, Ưng và ba thị vệ còn lại cũng lần lượt nhảy xuống, mấy người lập tức điều chỉnh vị trí, hai người đứng trước, Ưng và một người còn lại đứng sau. Lâu Thất quan sát thấy họ đang rất căng thẳng, dường như nhanh chóng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
"Rốt cuộc là cần tìm thứ gì?"
Trong không khí căng thẳng, giọng nói nhỏ nhẹ của Lâu Thất tiếp tục vang lên bên tai, âm cuối hơi kéo dài, có chút nũng nịu không quá lộ liễu.
Ưng đang muốn chửi thì nghe thấy Trầm Sát gọi tên mình: "Ưng."
Hắn liền hiểu ý chủ tử của mình, muốn để hắn trả lời nàng. Ưng không hề cảm thấy nhất định phải nói cho Lâu Thất biết, nhưng chủ tử đã ra lệnh hắn chỉ đành nén giận nói: "Tìm Mê Hồn Hoa, Mê Hồn Hoa chỉ Mê Hồn Cốc mới có, hơn nữa mười năm mới nở một bông, mỗi lần nở hoa chỉ có mời ngày, vô cùng khó tìm."
"Mê Hồn Hoa trông như thế nào?" Lâu Thất nhìn về rừng hoa dại phía xa, có chút ngờ vực, lẽ nào tìm Mê Hồn Hoa trong số đám hoa kia?
"Mê Hồn Hoa có màu tuyết, có sáu cánh."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Người đời chỉ biết có vậy." Ưng trầm giọng nói.