Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 744: Hữu Gia Quyền Quán
Quyền quán tên rất kì lạ, gọi là "Hữu gia quyền quán", nhưng nơi này cũng rất có danh tiếng, không những chỉ nhận học sinh nữ mà còn bởi mỗi nữ sinh đều không hề kém. Ngay từ đầu ở gần những kẻ du thủ du thực đã đến báo danh để nhân cơ hội lợi dụng nhưng lập tức nhận những trận đòn của nữ sinh ở đây, gãy tay gãy chân không thiếu.
Mà những việc gây công phẫn dư luận cũng không hề bị các cấp chức năng động tới. Dần dần không còn ai dám đến gây rối, nơi này chính là vùng cấm sắc lang chân chính. Dịch lão lục không dám tới gần, dừng xe ở tít xa chỉ chỉ quyền quán sau đó lái xe đi. Trước khi đi cũng nói em họ cần về cứ gọi cho hắn.
Hiển nhiên Hướng Nhật không hề sợ hãi quyền quán như Dịch lão lục, nhưng người này chưa nói nguyên nhân thì hắn cũng không hỏi thêm. Dù sao với hắn thì long đàm hổ huyệt có vài cũng mảy may sợ hãi huống chi là quyền quán của một đám nữ sinh.
Mặt tiền của quyền quán cũng không tệ, cửa chính mở rộng hai người cũng miễn cưỡng cùng vào được, chưa tới mà Hướng Nhật đã nghe âm thanh "hây ha" truyền tới, hiển nhiên bên trong không ít người.
Tiến vào trong, đập vào mắt là một sân vận động cực lớn, chỉ là không có trang thiết bị cùng thính phòng thôi. Cả sân vận động là một không gian rộng rãi, hàng chục người không ngừng hò hét đi quyền đứng thế, người thì giơ tay ra đỡ, kẻ thì liều mạng tấn công, trên mặt đất cũng không thiếu những tư thế trái quy tắc cùng với những cặp chân đầy mê hoặc.
Tuy rằng huấn luyện khác nhau nhưng cũng có chút tương đồng, tất cả những tiếng "hây ha" đều rất nữ tính. Thêm vào đó võ phục bó sát tôn lên đường cong tuyệt vời của thân thể. Tuy rằng lúc trước Dịch lão lục nói trong quyền quán đều là nữ sinh nhưng Hướng Nhật cũng cảm thấy kinh hãi. Vốn biết nơi như quyền quán, không nói là thiên hạ của đàn ông nhưng tuyệt đối là nam đông nữ ít, ngẫu nhiên có vài nữ sinh cũng coi như động vật quý hiếm.
Mà trước mắt toàn bộ là nữ sinh, không có một mống đực rựa. Vậy nên Hướng Nhật đi vào hàng loạt ánh mắt liền soi mói, hơn chục nữ sinh đang luyện quyền liền ngừng lại nhìn Hướng Nhật đầy vẻ kinh ngạc, khinh thường cũng phẫn nộ.
- Anh là ai?
Một cô nàng mặc bộ đồ phấn hồng bước tới trước mặt Hướng Nhật, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Hướng Nhật lặng người, theo lý thuyết thì hỏi "anh tìm ai" mà giọng điệu như vậy là không được, mà ánh mắt lại như nhìn kẻ thù giết cha nữa chứ. Cuối cùng Hướng Nhật đã hiểu vì sao thằng nhóc Dịch lão lục lại không dám tới.
- Tôi tìm người.
- Tìm ai?
Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, không hề chớp động nhìn thẳng vào hắn.
- Trương lão.
Hướng Nhật coi như không thấy, hắn cũng không phải nhị thế tổ như Dịch lão lục, không bị hù dọa bởi trận chiến cỏn con.
- Trương lão?
Tiết Băng giá cười, ánh mắt lạnh lung vô cảm:
- Không có người này.
Nghe xong Hướng Nhật sửng sốt, sao lại không có chứ? Rõ ràng lão già hẹn mình tới đây gặp. Nhưng mà nhìn vẻ mờ mịt của đối phương Hướng Nhật cảm thấy nàng không nói dối, có lẽ lão già kia khộng kêu là Trương lão:
- Có họ Trương không?
- Các tỷ muội, hắn đến tìm họ Trương.
Tâm đã quyết, Tiết Băng vẫy vẫy các tỷ muội, lập tức được nhiệt liệt hưởng ứng.
- Tiết lão sư, em họ Trương.
- Sư phụ, em cũng vậy.
- Huấn luyện viên, em nữa…
Ít nhất hai, ba chục người họ Trương cùng đứng dậy, Hướng Nhật trợn tròn mắt, sao lại vậy, mặc dù Trương gia là thế gia vọng tộc nhưng bốn, năm chục người mà quá nửa họ Trương, cái này thực là khó tưởng tượng?
Mà nhìn bộ dạng mấy nữ sinh này có lẽ họ Trương còn không ít. Nếu không sợ khoa trương thì sợ là các nàng đều đứng dậy nhận mình họ Trương.
- Có lẽ tôi tìm nhầm chỗ.
Hướng Nhật nói xong chuẩn bị đi ra gọi điện cho lão già kia một chút, rốt cục có nói sai địa chỉ hay không.
- Chờ đã.
Vừa thấy Hướng Nhật xoay người muốn đi, hiển nhiên Tiết Băng cho là hắn thấy người đông thì sợ hãi, thầm mắng hắn hèn nhát, tiến tới chắn trước mặt Hướng Nhật tạm thời chặn cổng lại.
Rầm.
Tạm thời ngăn cách với thế giới bên ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Thấy đối phương đóng cửa Hướng Nhật liền biết vào thì dễ nhưng muốn ra thì khó đây.
- Nếu đã đến thì chơi đùa với chúng tôi, tôi nghĩ anh là đàn ông cũng không sợ bị làm thịt chứ?
Tiết Băng lạnh lùng cười, ánh mắt xấu xa nhìn Hướng Nhật.
- Thật ngại quá, tôi không rảnh.
Hướng Nhật hiểu ý đồ đối phương nhưng nghĩ cùng buồn cười, hơn chục cô gái luyện võ lại muốn làm thịt hắn. Mà hắn đoán khẳng định Dịch lão lục cũng đã ăn quả đắng nếu không cũng chẳng bị dọa đến mức dừng xe ở xa như vậy.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hướng Nhật đột nhiên Tiết Băng cảm thấy giữ đối phương lại là sai lầm, nhưng nghĩ lại thì bên cạnh mình rất nhiều người, đối phương thì chỉ là một gã bốn mắt. Học hành có lẽ đối phương rất lợi hại nhưng đánh nhau thì bất cứ tỷ muội nào cũng đánh ngã được hắn.
- Không rảnh cũng đừng vội vã như vậy, vài phút thôi, rất nhanh.
Tiết Băng thầm tính toán muốn cho hắn không dậy nổi cần mấy phút, nhưng đá văng ra ngoài cũng tính luôn, nói không chừng còn phải gọi xe cứu thương đến hốt nữa.