Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 745: Leo ra ngoài
- Vậy thì được. Nhưng trước khi có chuông vẫn còn vài phút.
Hướng Nhật nhận lời, hắn biết nếu không làm vậy thì ngoài dùng sức phá cửa thì có lẽ sẽ bị mấy cô nàng này giữ chân ở đây.
- Đương nhiên, tôi nói lời thì giữ lời!
Tiết Băng nhìn đám học sinh, khóe miệng cười cười:
- Các em ai tới trước?
- Huấn luyện viên, em lên trước.
Một đám nữ sinh tranh nhau muốn làm đối thủ của Hướng Nhật, bởi các nàng hiểu rõ kẻ gầy yếu này chỉ có một đối thủ, đến người tiếp theo thì hắn cũng chả dậy nổi.
- Phương Phương, em lên đi.
Tiết Băng chỉ một nữ sinh chân dài dong dỏng cao. Nữ sinh được chọn liền kích động nắm chặt tay bước ra, tuy rằng người ngoài có chút thất vọng nhưng nàng thì lại rất vui. Phương Phương tầm hai mươi tuổi, mặc đồ bó sát, áo sơ mi trắng, diện mạo không kém, yểu điệu thục nữ, nhất là vừa rèn luyện nên thân thể đẫm mồ hôi, quần áo dính trên da làm hiện rõ lên bộ ngực đầy đặn.
Hướng Nhật nhìn không chớp mắt, dừng lại trước mặt Phương Nhi hỏi:
- Tôi nên làm gì?
Tiết Băng ở bên cạnh nói:
- Tùy anh thích làm gì thì làm. Giờ Phương Phương là đối thủ của anh, anh có bản lĩnh thì đánh ngã nàng. Mà còn có phần thưởng, nếu anh thắng có thể yêu cầu nàng hôn anh một cái.
- Có thể đổi phần thưởng không?
Hướng Nhật khẽ nhíu mày, nghe đối phương nói vậy chắc chắn cô nàng Phương Phương này có chút thực lực, nếu đổi là người khác có lẽ không làm gì được nàng. Nhưng Hướng Nhật thì khác, muốn đánh ngã cô nàng Phương Phương này cực kì dễ dàng nhưng tuy diện mạo nàng không kém, chỉ là so với mấy vị tiểu thư ở nhà thì lại thua xa.
- Anh muốn đổi phần thưởng gì? Nói cho anh biết đừng có lòng tham không đáy.,
Hiển nhiên Tiết Băng nghĩ Hướng Nhật cảm thấy chưa đủ mà còn muốn vòi thêm. Hướng Nhật trợn mắt, hắn chẳng có chút cảm tình gì với cô nàng họ Tiết này, cho rằng mình là sắc lang để đánh sao?
- Tối thắng, cô hôn tôi.
Hướng Nhật chỉ Tiết Băng, nếu cô nàng này muốn thấy chuyện cười thì để xem ai cười sau cùng.
Tiết Băng giận dữ muốn phát tác nhưng lại nhịn được, cười tươi như hoa với Hướng Nhật, cắn răng nói:
- Tốt, chỉ cần anh thắng nàng rồi đánh tiếp với tôi. Chẳng những tôi hôn anh một cái mà anh muốn gì cũng được.( Quả này ngon)
- Thực sự làm gì cũng được?
Hướng Nhật cười khẩy, cô nàng họ Tiết này xinh hơn hẳn Phương Phương, tuổi cũng cỡ hơn nữ sinh một chút, chừng hai bảy, hai tám tuổi, cũng là người xinh nhất ở đây, phát dục hoàn toàn nếu cởi hết đồ ra thì thực sự hấp dẫn tuyệt vời. Mà nghe nữ sinh xưng hô với nàng thì là huấn luyện viên quyền quán, khẳng định thực lực cực mạnh, khó trách lại tự phụ như vậy.
- Quyết không đổi ý!
Tiết Băng hung tợn nói, đã quyết tâm dù kẻ này bị Phương Phương đánh cho không đứng dậy nổi cũng phải dạy bảo hắn xem hắn còn dám nghĩ bậy với mình không.
- Nếu đã vậy thì bắt đầu đi.
Hướng Nhật không thèm quan tâm, bước tới ngoắc tay thách thức Phương Phương. Nàng cực kì tức giận, gã bốn mắt này chẳng những nhìn huấn luyện viên với ánh mắt dâm dục mà còn khinh thường chính mình. Vừa nghĩ tới bị một gã đàn ông gầy còm trêu tức Phương Phương liền bất ngờ đánh tới, nắm tay hung hăng nện vào ngực. Hướng Nhật không hề nhúc nhích, quyền của Phương Phương căn bản không thấm tháp gì, nắm tay đối phương không ngừng tiếp xúc với ngực mình.
"A" một tiếng, mọi người vốn đang chờ xem gã đàn ông bị một quyền đánh ngã thì thấy Phương Phương ôm cổ tay vẻ mặt thống khổ.
- Phương Phương, em không sao chứ?
Tiết Băng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phương Phương vội vàng chạy tới kiếm tra. Những nữ sinh bên cạnh cùng trợn mắt nhìn Hướng Nhật, nếu không có huấn luyện viên các nàng sớm đã đồng loạt lao tới đè hắn xuống đất.
- Em không sao, hơi nhức thôi.
Dù Phương Phương đau tái mặt nhưng vẫn kiên cường chịu đựng. Nhớ tới cảm giác đánh lên người đối phương như đám phải tấm sát liền nhìn lại ngực mình.
- Bên trong người có gì thế?
Tiết Băng liền nhìn ra chỗ khác thường, chỉ chỉ vào chỗ ngực Hướng Nhật bị Phương Phương đánh trúng nói.
- Là một bộ quần áo, chẳng lẽ nghi ngờ bên trong có lót tấm sắt?
Hướng Nhật khẽ cười, giấu tấm sát, hắn cần phải làm vậy sao? Mà tấm sắt lại cứng hơn thân thể mình à?
Tiết Băng nhìn kĩ lại, thực sự không có gì khác biệt, mà thời tiết cũng không lạnh nên Hướng Nhật mặc độc một chiếc áo, nếu bên trong có gì đó nhất định liếc một cái là nhìn ra. Nếu đối phương không đùa với lửa Tiết Băng liền cho rằng Phương Phương không cẩn thận mà bị bong gân.
- Giờ đến tôi và anh.
Tiết Băng chỉ vào Hướng Nhật, nàng chuẩn bị ra tay, dù kẻ này thực sự cổ quái cũng nhất định không gạt được nàng.
- Sao cũng được, nhưng mà đừng quên phần thưởng của cô em.
Hướng Nhật nhắc nhở.
- Hừ, tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Nhưng nếu anh thua thì leo ra ngoài cho tôi.
Tiết Băng chỉ chỉ phía cửa, phần thưởng đầu phải chỉ mình chịu thiệt? Đối phương cũng phải trả một cái giá thật đắt.