Độc Sủng Chị Dâu - Chương 53

Độc Sủng Chị Dâu
Chương 53: Tịch băn khoăn
gacsach.com

Tầm Thiên Hoan thở phì phì trở lại trong phòng bệnh, ngồi trên xe lăn, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm dần dần yên tĩnh, chính là, càng tĩnh tâm lại càng áp lực, tựa hồ từ đáy lòng có con sâu nhỏ gặm nhấm...

Đau quá...

Tầm Thiên Hoan gắt gao cắn môi, nhịn đau, không để cho mình khóc lên, nước mắt trong lúc lơ đãng lại chảy xuống...

Tầm Thiên Hoan nhanh chóng lau mắt, cô tại sao phải khóc, có cái gì phải khóc? Âu Dương Tịch hoa tâm cũng không phải chuyện mới mẻ gì, hơn nữa từ khi vừa mới bắt đầu cô đã biết không phải sao? Cho nên có cái gì phải khóc, hoàn toàn không cần phải... bởi vì sự việc này mà khóc! Mất mặt!

Âu Dương Tịch đứng ở cửa phòng bệnh do dự kêu một tiếng: “Thiên Hoan...”

Tầm Thiên Hoan nghe tiếng giật mình, nhanh chóng lau lau khóe mắt, hít hít cái mũi, cắn răng, nhìn ngoài cửa sổ, bỏ mặc Âu Dương Tịch.

Âu Dương Tịch bước nhẹ đến phía sau, khom người tiến sát đến Tầm Thiên Hoan, ôn nhu nói: “Thiên Hoan làm sao vậy? Tức giận?”

Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới hắn, ngực còn thoáng cái co rút đau đớn, đều là vì hắn, hại lòng của cô như vậy đau nhức!

“Đừng giận anh được không?”

Thanh âm của Âu Dương Tịch nhu hòa, từ phía sau hoàn ở thân thể của cô, gò má dựa vào đầu của cô hết sức ôn nhu.

Tầm Thiên Hoan lạnh lùng cứng ngắc âm thanh nói: “Bỏ đi!”

Âu Dương Tịch như dính vào trên người của cô, nói tiếp: “Đừng giận anh, anh biết anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?”

Tầm Thiên Hoan thoáng rung động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Anh có sai hay không đâu có liên quan tới tôi? Đi ra!”

“Anh không đi!” Âu Dương Tịch quật cường, đơn giản xoay xe lăn vòng lại, khiến cho hai người không thể không đối mặt, Âu Dương Tịch lúc này mới phát hiện, ánh mắt của cô, rõ ràng hồng hồng, khóe mắt còn lưu lại giọt lệ, tâm run lên, Âu Dương Tịch hít vào thật sâu, duỗi hai tay đem Tầm Thiên Hoan ôm vào ngực, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, Thiên Hoan, thực xin lỗi, vừa rồi không nhìn nhận em là anh có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân?” Tầm Thiên Hoan rốt cục nói: “Nguyên nhân gì, sợ cô gái kia biết rõ quan hệ của chúng ta phải không?”

Những lời này nói ra, liền không khí tựa hồ cũng chua

Âu Dương Tịch cúi đầu nhìn Tầm Thiên Hoan, đột nhiên cười, nói: “Thiên Hoan, em đang ghen đúng không?”

Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên giãy muốn thoát khỏi người Âu Dương Tịch, nói: “Nói bậy, ai ghen a! Tôi bất quá là đang trần thuật sự thật mà thôi!”

Âu Dương Tịch nói tiếp: “Chính là anh nghe lại thấy có vị chua a.”

Tầm Thiên Hoan ngẩn người, nghĩ lại, vẻ mặt có vài phần quẫn bách, sau đó ngữ khí cứng ngắc nói: “Anh nghe lầm!”

Âu Dương Tịch nhìn đắm đuối Tầm Thiên Hoan, mỉm cười: “Anh tình nguyện nghe lầm, như vậy, anh sẽ rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.”

Cô ghen, đó là chứng minh cô quan tâm anh...

Tầm Thiên Hoan giả ngu: “Toàn nói bậy!”

Âu Dương Tịch y nguyên mỉm cười, hai tay ôm lấy gương mặt của cô, nâng lên, ở trên môi cô nhẹ nhàng hôn xuống, Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, trong nháy mắt này, tựa hồ có một dòng điện xuyên qua toàn thân. Sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm phiến môi mềm mại, nụ hôn càng lúc càng sâu...

Rốt cục dừng lại, Tầm Thiên Hoan lúc này mới chậm rãi mở mắt, ý thức được cô vừa mới trầm luân vào sự ôn nhu của anh, mỗi lần như vậy, cô sẽ không cách nào tự kềm chế, càng lúc càng đắm chìm, như thế nhiều lần, cô không cách nào khống chế chính mình. Như gặp ma...

Âu Dương Tịch tuấn mỹ khuôn mặt, nhìn Tầm Thiên Hoan, nói: “Cô gái đó là em của anh, em gái ruột thịt của anh.”

“Anh... anh nói cái gì?”

Âu Dương Tịch khẽ cười: “Cô bé đó là Emily, là em gái của anh.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc một lát: “Chính là, cô ấy không giống người Trung Quốc a.”

“Mẹ của cô bé là người Anh.”

Tầm Thiên Hoan hỏi: “Hai người là cùng cha khác mẹ?”

“Là...”

Tầm Thiên Hoan có chút hiểu rõ, ngón tay giơ lên chạm nhẹ hai gò má tuấn mỹ của anh, ánh mắt lộ ra thật sâu cảm tình, cô hỏi: “Tịch, anh có thể cho em biết -- chuyện trước kia của anh không? Thân thế của anh...”

Rốt cục... Rốt cục cô cũng đã hỏi, Tầm Thiên Hoan trong nội tâm không cảm thấy kích động, chỉ là cô sợ, cô sợ hãi nghe được kết quả...

Nếu như có thể, cô vẫn hy vọng có thể giống như cuộc sống trước đây...

Âu Dương Tịch nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan, do dự một lát, sau đó kéo một cái ghế nhẹ nhàng ngồi xuống, tựa đầu đặt tại vai Tầm Thiên Hoan, nhàn nhạt biểu tình, ánh mặt trời ngoài cửa sổ soi rọi khắp nơi, vài tia nắng chiều vào trong phòng bệnh, chiếu vào hai người. Có chút chói mắt...

Âu Dương Tịch vẻ mặt nhàn nhạt: “Khi anh năm tuổi, mẹ anh mất --- nguyên nhân không rõ, không đến một năm, ba anh tái giá cùng người phụ nữ ngoại quốc, hơn nữa còn là... Đại minh tinh, kinh tế gia đình khá giả, ở trong nước sinh sống đại khái ba năm, gia đình anh di dân đến New York, anh không thích cuộc sống ở đó, rất không yêu mến, cũng không yêu mến những người đó... Nhưng là, anh đã ở đó hơn mười năm. Đến lúc hai mươi tuổi, anh kiên quyết về nước, sau đó cũng không có quay lại, về nước được hai năm thì quen biết em cùng Ki Ki... Anh bây giờ chỉ có thể nói bấy nhiêu.”

Âu Dương Tịch nói hời hợt, nhưng là, Tầm Thiên Hoan lại phần nào thấy có chút khác thường...

Tầm Thiên Hoan cẩn thận hỏi: “Anh không biết nguyên nhân mẹ mất sao?”

Âu Dương Tịch sắc mặt không thay đổi, nhàn nhạt đáp: “Chuyện này đã qua rất nhiều năm, biết rõ thì thế nào?! Kết quả cũng như nhau.”

Tầm Thiên Hoan không dám hỏi nhiều, nhưng vẫn có chút ít nghi hoặc: “Vậy anh hình như rất không thích mẹ kế?”

“Bà ta không liên quan đến anh.”

“...” Tầm Thiên Hoan muốn nói lại thôi, nhiều chuyện đành giữ trong lòng, Âu Dương Tịch mặc dù nói vô cùng lạnh nhạt, nhưng là, trong lúc này cô lại rõ ràng cảm giác được anh rất ưu thương khiến cô không đành lòng hỏi tiếp.

Nhưng là, còn có một vấn đề quan trọng nhất, cô phải hỏi: “Vậy anh hôm nay vì cái gì thấy em giống như gặp quỷ, còn mang theo muội muội chạy trốn nhanh như vậy? Đáng giận!”

“Anh đối em nói thực xin lỗi...”

Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng!

Âu Dương Tịch: “Hảo hảo hảo, anh nói thiệt cho em biết, bởi vì anh hiện tại không muốn cho người nhà biết sự hiện hữu của em.”

Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, lưng cứng đờ, hai tay nắm chặt vào xe lăn, mãi cho đến khi có chút mồ hôi... Cố gắng không để cho mình thanh âm mang quá nhiều cảm xúc: “Vì cái gì?”

Âu Dương Tịch không đáp, hỏi lại: “Em đang trách anh sao?”

Tầm Thiên Hoan lông mi thật dài run rẩy, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Em không biết...”

Âu Dương Tịch nhìn cô hồi lâu. Nhẹ nhàng mà cầm một tay cô, hôn lên đó rồi giữ tại trong tay của mình, nói khẽ: “Thiên Hoan, tin tưởng anh, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, anh sẽ nói cho khắp thiên hạ: người --- anh thích là em, em là người phụ nữ của Âu Dương Tịch anh!”

Tầm Thiên Hoan ngẩn ngơ, trong nội tâm đây là loại tư vị gì, cô không rõ ràng lắm, đến tột cùng là: Vui vẻ, bi thương, hay là thống khổ, hoặc là đau buồn âm thầm? Có lẽ tất cả đều không phải, có lẽ...

Hiện tại không công khai, không có nghĩa là không muốn công khai, anh ước gì hiện tại nói cho toàn bộ thế giới, anh yêu cô, lần này là thật sự yêu, tình cảm sâu trong lòng không nhận biết được lại từ khi nào tràn đầy thành yêu, càng để lâu sau này càng không kiềm chế được đến phát điên, muốn thổ lộ hết ra...

Nhưng là, anh suy nghĩ kĩ càng, hiện tại không thể công bố, không cho người nhà của mình biết rõ, không thể để cho người cha không từ thủ đoạn biết rõ, chỉ cần thời cơ chín muồi, chỉ cần anh cho là mình có đầy đủ năng lực có thể bảo vệ cô, anh sẽ nói đi ra, nói cho khắp thiên hạ, Tầm Thiên Hoan người phụ nữ của đời anh... Ai cũng đừng nghĩ cướp được cô đi!