Độc Sủng Chị Dâu - Chương 71

Độc Sủng Chị Dâu
Chương 71
gacsach.com

Ôi trời! Càng ngày càng yêu Bắc Diệc Uy chết đi được, anh ấy yêu càng ngày càng đậm mà còn chung thủy nữa chứ, Âu Dương Tịch không so được rồi!

Tầm Thiên Hoan sửng sốt.

Một khắc này, cô cho rằng lỗ tai nghe lầm? Lần đầu tiên, Tịch nói với cô lời nói như thế, thật sự, thật sự đau quá, đau nhức đến đáy lòng.

Cô liều mạng ở trong nội tâm tự mình nói hắn làm như vậy có nguyên nhân. Có lẽ, hắn thật sự thật sự phi thường bề bộn nhiều việc, bận đến cả chăm sóc bản thân, thời gian ăn cơm cũng không có, cho nên, hắn căn bản là không thể chú ý đến cô, hắn là vì cô suy nghĩ, sợ cô một người trong nhà tịch mịch, nhất định là như vậy...

Cô cực lực an ủi chính mình, chính là, có thể thuyết phục mình sao?

Bắc Diệc Uy lúc này nói: “Nói như vậy, cũng không cần anh quan tâm, tôi một người có thể đủ chăm sóc cô ấy!”

Âu Dương Tịch quay đầu nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, nói: “Anh có tư cách gì chăm sóc cô ấy?”

Không đợi Bắc Diệc Uy trả lời, Âu Dương Tịch tiếp tục nói: “Đừng quên, hiện tại khắp cả nước mọi người biết rằng Bắc Diệc Hâm đã chết rồi, từ nay về sau, anh chính là Bắc Diệc Uy, không phải là Bắc Diệc Hâm."

Tầm Thiên Hoan nghe tiếng cả kinh, hỏi: “Tịch, anh đang nói cái gì?”

Âu Dương Tịch chú thị Tầm Thiên Hoan, mỉm cười, tay nhẹ đặt ở trên vai của cô, nói: “Thiên Hoan, em đã được tự do.”

Tầm Thiên Hoan sững sờ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch: “...”

Âu Dương Tịch nói: “Hiện tại mọi người trên thế giới chính thức biết Bắc Diệc Hâm đã chết rồi, Bắc Diệc Uy chính là Bắc Diệc Uy, không còn là Bắc Diệc Hâm.”

Tầm Thiên Hoan rất là khó hiểu, đem ánh mắt nhìn qua Bắc Diệc Uy: “Tại sao phải đột nhiên công khai?”

Bắc Diệc Uy cao cao đứng ở giữa phòng bệnh, nhẹ nhàng quay đầu dời đi chỗ khác, nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Âu Dương Tịch nói: “Thiên Hoan, đây không phải trọng điểm!”

Tầm Thiên Hoan nhíu mày suy ngẫm, sau đó nói: “Không đúng, tôi cuối cùng cảm thấy không đúng... Bắc Diệc Uy nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bắc Diệc Uy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước, nói: “Hiện tại cái này không quan trọng."

Tầm Thiên Hoan kiên trì: “Nói cho tôi biết!”

Bắc Diệc Uy trầm mặc.

Tầm Thiên Hoan đoán mò: “Không phải bởi vì tôi chứ? Tôi bị bác cả của anh bắt cóc, sau đó...”

Tuy không rõ chính giữa rốt cuộc có bao nhiêu gút mắc, Tầm Thiên Hoan lại cảm thụ cảm giác ẩn ẩn chính là do việc của mình gây nên...

Bắc Diệc Uy ngẩn người, sau đó cười nhạt một tiếng.

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt: “Vậy anh hiện tại không phải là cái gì cũng không có chứ?”

“Những thứ đó vốn không thuộc về anh.”

Thân phận, địa vị tiền tài, tất cả tất cả, cũng không thuộc về hắn, cho dù hắn cố gắng làm tốt thế nào, cuối cùng nhất, hắn chẳng qua cũng chỉ là một vật thay thế.

Tầm Thiên Hoan tâm tình thoáng cái chìm xuống, tuy cô bị bắt cóc là vì Bắc gia, nhưng là cũng bởi vì cô, Bắc Diệc Uy mất đi mọi thứ, loại cảm giác này hảo là thất lạc...

Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó nói: “Thực xin lỗi...”

Bắc Diệc Uy bỗng nhiên cười: “Nha đầu ngốc, anh có nói chuyện này liên quan tới em sao?”

Âu Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan đều ngẩn người.

Bắc Diệc Uy nói tiếp: “Nha đầu ngốc, cái này lại không phải do chuyện của em, em nói “thực xin lỗi” gì chứ? Em cho rằng, anh sẽ vì em mà buông tha cho tài sản hùng hậu bắc thị như vậy?”

Tầm Thiên Hoan sững sờ nói: “Không phải sao?”

Bắc Diệc Uy trên môi cười: “Không phải, căn bản không liên quan chuyện của em.”

Âu Dương Tịch nhìn Bắc Diệc Uy, suy nghĩ bỗng nhiên sâu xa! Đoán không ra tâm tư đối phương.

Hắn rõ ràng không thừa nhận tự mình làm? A, cái này tính cái gì?

Tầm Thiên Hoan hỏi: “Tôi là như thế nào được cứu ra? Tịch, là anh sao?”

Âu Dương Tịch đôi mắt u ám, trên mặt hiện ra nhàn nhạt bi thương, hắn nói: “Thiên Hoan, thực xin lỗi, lúc ấy... Anh không biết...”

Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn có chút thất vọng, cúi đầu, trong nội tâm liền tự than tiếc cho chính mình, cô một lần nữa nằm lại trên giường, đắp kín mền...

“Tôi hay là ở trong bệnh viện lâu vài ngày a.”

Tin Bắc Diệc Hâm chết vừa truyền ra bên ngoài, cô hiện tại nếu đi theo Âu Dương Tịch về nhà, nói như thế nào nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.

Âu Dương Tịch cùng Bắc Diệc Uy hai người trầm mặc.

Tầm Thiên Hoan nằm ở trên giường, nhìn hướng Bắc Diệc Uy, nói: “Công khai tin Bắc Diệc Hâm chết, tôi có cần làm cái gì không?”

Bắc Diệc Uy nhìn cô mỉm cười: “Không cần, em chỉ cần hảo hảo dưỡng tốt thân thể, những thứ khác không cần phải bận tâm, hết thảy có anh lo liệu.”

“Uhm”

Trong phòng bệnh, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Bắc Diệc Uy.

Bắc Diệc Uy có chút xấu hổ, đi tới cửa nhận nghe điện thoại: “Tôi nghe...”

“Bắc tiên sinh, bất hảo, xảy ra chuyện lớn!”

“Đại sự?” Bắc Diệc Uy trấn định: “Hảo, đừng nóng vội, tôi lập tức về công ty!”

Bắc Diệc Uy dập máy điện thoại, đi đến, nhìn Tầm Thiên Hoan, còn chưa nói cái gì, Tầm Thiên Hoan đã nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

Bắc Diệc Uy trả lời: “Công ty có việc, anh phải trở về giải quyết.”

“A.” Tầm Thiên Hoan cái hiểu cái không gật đầu, nói: “Vậy anh mau đi đi.”

Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua Âu Dương Tịch một bên nhàn tản, sau đó gật đầu nói: “Anh đi đây, hảo hảo chăm sóc bản thân.”

Bắc Diệc Uy đưa mắt nhìn hạ hai người, chạy ra phòng bệnh.

Âu Dương Tịch nhìn thật lâu cửa ra vào, ánh mắt phức tạp, tâm tư càng chìm đắm suy nghĩ.

Bắc thị đã xảy ra chuyện...

Thì đại biểu kế hoạch của bọn họ... chậm rãi thành công!